Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại tú ân ái

Phiên bản Dịch · 1920 chữ

"Tại sao không?" Vương tẩu tử nói theo trêu đùa, bĩu môi nói, "Dù sao cũng phải quỳ, cãi nhau xong lại đi quỳ, lại không tốn bao lâu thời gian." Nói xong Vương tẩu tử lộ ra vẻ hăng hái, :Ngươi không thấy được nha, ban đầu ta chỉ nghĩ nam nhân đánh nhau mới đáng sợ, nhưng buổi chiều sau khi nhìn bọn họ đánh nhau ta mới biết, nữ nhân với nữ nhân đánh nhau mới thật sự đáng sợ. Ngươi khong thấy trên mặt, trên tay ba người đó đâu, khắp nơi đều là dấu móng tay thật dài, tóc tai nắm lại, vài đại nam nhân đi lại can ngăn cũng không được. Ba người tựa như quấn lại một chỗ, cảnh đó thật đúng là, chậc chậc. . . . . ." Vương tẩu tử lắc đầu, hiện tại ngẫm lại đều cảm thấy bất khả tư nghị, "Diêu Thúy Kia cũng thật sự hung ác, một người đánh Mễ thị và Diêu thị cũng không hề chịu thiệt."

Diêu Thúy Hoa thế nào Diệp Cẩm thật sự không biết, có điều là trước kia nàng từng nghe a Như nói qua Mễ thị kia là một người chết nhát, từ trước đến nay trong chuyện đánh nhau luôn nắm giữ phần bị đánh, căn bản là không có sức chiến đấu. Có lẽ cũng không phải là Diêu Thúy Hoa quá lợi hại, chỉ là do Mễ thị quá nhát. Tuổi tác Diêu thị lại có chút lớn, lúc này ba người mới không phân cao thấp.

Diệp Cẩm nghĩ đến cảnh đó không khỏi bật cười thành tiếng, "Ha ha, ta đây coi như là nhặt một cái tiện nghi lớn, bọn họ với ta đều có khúc mắc, lần đánh nhau này xem ra có ta là được chiếm tiện nghi nhất, đáng đánh nhau nha." Nàng thiếu chút nữa quên trong tay còn đang cầm cái muỗng mà giơ lên vỗ tay.

Vương tẩu tử nghe vậy, lông mày nhướn lên mỉm cười, "Hắc, Cẩm nương nha, thật không nhìn ra nha, bình thường nhìn ngươi điềm đạm nho nhã, không ngờ tới lại là một tiểu bại hoại ngầm nha."

Diệp Cẩm hiểu Vương tẩu tử đang nói đùa cũng mỉm cười với nàng không nói thêm gì.

Sau đó hai người lại nói thêm một hồi, cười đùa ầm ĩ một trận, thời điểm cơm và thức ăn ở trong nồi đã nấu không sai biệt lắm thì Diệp Đại Sơn từ bên ngoài đi vào.

"Các ngươi nói gì mà vui vẻ thế này."

"Không có gì, chuyện nữ nhân bọn ta, ngươi xen vào làm gì?" Vương tẩu tử trả lời, "Ngươi nói ngươi xem từ lúc ở bên ngoài đến lúc chạy trở về đều không thấy bóng dáng, lại đi đâu vậy hả? Ta còn nói một lát nữa đi ra ngoài tìm ngươi nữa, đã đến giờ cơm tối còn không biết đường trở về."

Diệp Đại Sơn đang múc nước trong vại đổ vào chậu rửa mặt mũi và tay nghe vậy liền cười hắc hắc, "Không phải ta đây vội vàng chạy về để kịp giờ cơm tối rồi sao, chỗ nào dám để ngươi chạy tìm chứ?"

Vương tẩu tử liếc mắt nhìn hắn, "Khỏi cần ba hoa với ta, mau nói ngươi đi chỗ nào?" Cơm nước không sai biệt lắm đã có thể lấy ra khỏi nồi, không cần nhóm lửa nữa, Vương tẩu tử từ bên cạnh bếp lò đi tới bên cạnh chậu nước rửa tay lại giúp Diệp Đại Sơn sửa sang lại y phục.

Diệp Đại Sơn nói, "Thật ra cũng không có chuyện gì, vừa mới đi đến nhà nhị thúc một chuyến, không phải sắp tới mùa đi đến hồ Hồng Dương đào lấy củ sen sao, vừa nãy mới đi theo nhị thúc thương lượng khi nào thì đi, cũng chuẩn bị tốt trước khi đi."

Cách Diệp gia thôn không xa có một hồ nước rất lớn gọi là hồ Hồng Dương, thời điểm mùa đông hằng năm, thôn dân Diệp gia thông cùng mấy thôn khác phụ cận đều đi đến hồ mò củ sen sau đó kéo lên trấn trên bán.

Củ sen trong hồ Hồng Dương đều là mọc hoang dại từng mảng từng mảng lớn liên tiếp. Mỗi khi mùa đông đến nước trong hồ thay đổi trở nên trong vắt thậm chí có đôi khi có thể nhìn thấy được cả bùn đất. mò củ sen hết sức thuận tiện. Dù sao cũng là mọc dại không cần bạc, ai mò được nhiều thì cũng kiếm được nhiều, đúng là một sinh ý kiếm tiền không tệ. Vì thế mùa đông mỗi năm người hồ Hồng Dương mò củ sen rất nhiều.

Diệp lão thúc và thôn trưởng là huynh đệ, mối quan hệ giữa hai huynh đệ cũng không phải là tốt bình thường. Hai nhà kề cận nhau, giống như bình thường làm ruộng, cấy mạ, cắt lúa mạch, những việc nhà nông này kia đều là hai nhà bàn bạc cùng nhau làm, giống người một nhà vậy. Mà mò củ sen mỗi năm hai nhà cũng đều đi cùng nhau. Nhà thôn trưởng có xe trâu, sau đó cùng nhau kéo trở về rất thuận tiện.

"Ngươi không nói ta liền đem chuyện này quên mất." Vương tẩu tử nghe hắn nói thế này, dùng sức vỗ đầu một cái, "Như thế nào rồi, nhị thúc nói thế nào, khi nào thì đi?"

Diệp Đại Sơn thấy nàng tự vỗ đầu mình như thế, giả vờ liếc mắt nhìn nàng một cái, đưa tay lên sờ sờ, lúc này mới nói, "Ngươi gấp gì chứ, đừng vỗ đầu cho ngốc đi chứ. Nhị thúc nói qua hai ngày nữa sẽ đi, kêu ta hai ngày này chuẩn bị trước cho tốt."

Vương tẩu tử giận dữ bắt lấy tay hắn nhéo vào lòng bàn tay, "Ngươi mới ngốc."

"Khụ khụ . . . . . . . " Lúc này Diệp Cẩm đột nhiên giả vờ ho khan vài tiếng, "Đại ca tẩu tử, hai người đừng xem như ta không có mặt ở đây chứ." Diệp Cẩm lấy thức ăn ở trong nồi đem ra ngoài, lại múc thêm một ít nước đổ vào trong phát ra âm thanh xì xèo.

Hai người này thật đúng là, không coi ai ra gì làm bầu không khí ngọt chết người mà.

Lúc này Vương tẩu tử mới nhớ tới Diệp Cẩm còn đang đứng ở chỗ đó xào rau, làm sao lại đem người ta quên mất làm nàng ảo não một hồi lại nhéo vào lòng bàn tay Diệp Đại Sơn một cái, trừng mắt nhìn hắn rồi ngượng ngùng đi qua đó, nói sang chuyện khác, "Khụ khụ, Cẩm nương à, xào rau xong rồi sao?"

Mang tai của Diệp Đại Sơn cũng đỏ lên xấu hổi gãi gãi đầu.

"Đã sớm xào xong rồi." Diệp Cẩm mỉm cười, ánh mắt nhìn Vương tẩu tử tràn ngập cân nhắc, "Chờ hai người các ngươi ngọt ngào thì đã xong hết rồi." Bình thường chỗ nào mà có được cơ hội tốt như vậy để trêu ghẹo Vương tẩu tử, đều là bản thân bị trêu ghẹo. Lần trước còn bị truy vấn hỏi nàng có phải có ý trung nhân hay không khiến cho nàng xấu hổ, Hiện tại cũng coi như là có cơ hội đáp trả lại.

Vương tẩu tử lại khụ khụ một hồi cả khuôn mặt đỏ ửng lên, dùng ánh mắt quở trách nhìn Diệp Cẩm, sau đó giúp đỡ đem thức ăn ra ngoài hô to, "Ăn cơm thôi." Liền lấy cớ né tránh đi ra ngoài.

Đợi ăn cơm xong, một nhà Diệp Cẩm liền quay trở về.

Bầu trời không sai biệt lắm cũng dần tối đi, mà một nhà nàng buổi tối phải ngủ ở trong lều.

Hiện tại là đầu tháng mười một, buổi tối thời tiết lạnh cực kì, lều dựng lại vô cùng đơn giản là vài tấm ván gỗ dựng nên. Ngay cả cửa che chắn cũng không có đều mở ra , nghĩ nghĩ cũng không tốt một chút nào. Hơn nữa mấy ngày này còn không thể tắm rửa sạch sẽ, liền nghĩ đến trước đây nàng đâu phải chịu nỗi khổ này.

Nghĩ tới lại thấy ngập ngừng, Diệp Cẩm cũng không thể không ngủ, giường còn chưa trải, trải giường quan trọng hơn.

Diệp Cẩm đốt đèn, đem chăn mền trải trên một tầng rơm thật dày, sau đó lại cùng Diệp Như và Diệp Qúy đi ra ngoài nhặt vài tấm ván gỗ đặt vào bên cạnh lều chỉ chừa một chỗ nhỏ đủ để một người có thể đi ra vào, lều của Lý thị và Diệp Song Căn cũng như vậy.

Vội vàng làm mấy thức này xong, Diệp Cẩm vỗ tay phủi bụi, "Được rồi, cứ như vậy mà tạm ngủ trước đi, nhà mới lập tức xây xong tốt, lúc đó liền có thể ung dung ngủ ngon."

Diệp Cẩm, Diệp Như và Diệp Qúy sột soạt chui vào, chỉ cởi áo ngoài rồi chui vào trong ổ chăn.

Cũng may là gần đây Lý thị đã phơi chăn, ba người chui vào trong ổ chăn ấm áp dễ chịu cảm thấy cũng không lạnh mấy.

Trước khi đi ngủ, Lý thị dặn dò ba tỷ đệ tối ngủ tỉnh táo một chút, gần tới cuối năm, trộm ở trong thôn đặc biệt lợi hại. Gần đây mấy nhà ở trong thôn nuôi dưỡng gà, vịt, ngỗng, súc vật linh tinh các loại đều bị trộm không ít, thậm chí ngay cả chó cũng có người trộm. Mà giống như một nhà bọn họ ngủ ở bên ngoài đồ đạc cũng đặt ở đây thật sự không an toàn, buổi tối ngủ sâu một chút không chừng đồ vật bị trộm đi mất, vì thế cần phải hết sức cẩn thận.

Diệp Cẩm lên tiếng nói đã hiểu rồi để bà an tâm.

Nàng ngủ luôn luôn có cảm giác lo sợ, một tí gió thổi cỏ lay cũng tỉnh giấc. Kiếp trước ở trong phòng ngủ lúc học đại học nửa đêm bắt gặp trộm, liền bị nàng bắt ngay tại chỗ, tên trộm không thể lấy được thứ gì dưới mắt nàng nữa.

Hơn nữa nàng cảm thấy tên trộm gần đến cuối năm này, chẳng qua là trong nhà mừng năm mới khó khăn, muốn trộm gà vịt ngỗng gia súc gia cầm các loại để năm mới trôi qua thoải mái hẳn là sẽ không đến nhà bọn họ trộm. Trong nhà một gia súc cũng không nuôi, bạc của bọn họ khẳng định sẽ không trộm, tên trộm này hẳn là không ngu ngốc đến nỗi chạy đến nhà bọn họ.

Nhưng Diệp Cẩm không nghĩ tới là một nhà năm người bọn họ ngủ trong lều đến buổi tối ngày thứ tư thật đúng là có trộm tới ghé thăm bọn họ.

Nhà mới của nhà Diệp Cẩm xây rất nhanh, khoảng bốn năm ngày đã xây xong hơn phân nửa bức tường bao quanh, phỏng chừng khoảng ba bốn ngày liền có thể xây xong tốt.

Ngay buổi tối ngày thứ tư nhà Diệp Cẩm đang ngủ ở trong lều, một nhà nàng như thường lệ ăn tối ở nhà Vương tẩu tử xong liền quay trở về đi ngủ sớm. . . . . . . .

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.