Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết quả tốt nhất

Phiên bản Dịch · 2032 chữ

Dược Du mặc bộ sườn xám màu tím, giống như tiên nữ, nhớ lại lúc cô ta gặp Diệp Thiên, trong lòng dao động, tâm hồn thiếu nữ trỗi dậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên, cô ta không để tâm lắm, nhưng sau đó, Phan Hoài Uyên mà bọn họ đều không thể chống đỡ lại bị Diệp Thiên đánh chết bằng một quyền.

Ngày hôm nay, Diệp Thiên vươn lên chín tầng mây, thực hiện hành động vĩ đại đánh bại liên tiếp hai cao thủ đỉnh cao, trở thành người đứng đầu hiện nay.

Cậu lần lượt giết chết hai cao thủ Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou, thành tựu này e rằng Diệp Vân Long được xưng là cao thủ hàng đầu Hoa Hạ cũng không thể làm được.

Mấy tháng trước, cô ta tình cờ đi ngang thủ đô, trùng hợp có duyên gặp mặt Diệp Tinh. Dù bàn về cách ăn nói, học thức, khí phách hay tu vi, Diệp Tinh đều khiến cô ta khâm phục, lúc đó cô ta đã nhận định Diệp Tinh đứng đầu trong số những người cùng thế hệ.

Nhưng lúc này so sánh Diệp Tinh với Diệp Thiên, cô ta chỉ cảm thấy khác nhau một trời một vực.

Diệp Tinh là con trai của Diệp Vân Long, được di truyền thiên phú võ thuật của ông ta, mười bảy tuổi đã đạt đến đỉnh cao tông tượng, chỉ thiếu một bước là có thể bước vào chí tôn võ thuật, được xem là đứng đầu trong chín thiên tài đỉnh cao.

Còn Diệp Thiên thì sao?

Cậu chưa tới hai mươi tuổi đã đánh bại hai chí tôn võ thuật đỉnh cao, nhảy vọt lên thành truyền kì của giới võ thuật Hoa Hạ, cho dù là chí tôn võ thuật gặp cậu cũng phải cúi đầu tránh đường. Ngay cả bố của Diệp Tinh, Diệp Vân Long, cũng chưa chắc có thể làm được đến thế này, làm sao Diệp Tinh có thể so sánh với Diệp Thiên?

Cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng vô địch của Diệp Thiên, không kìm được cảm khái.

“Không còn ai có thể cản được bước chân của anh ta nữa."

Không chỉ có cô ta, tất cả mọi người xem trận chiến đều dâng lên một ý nghĩ.

Ngọc Hoàng Đại Đế - Tiêu Ngọc Hoàng, cao thủ vô địch một thời, đã bị một chưởng của Diệp Thiên đốt thành hư vô, trở thành lịch sử.

Kiếm Thánh Đảo Quốc từng càn quét Hoa Hạ, một kiếm hi sinh thân mình lại không làm Diệp Thiên bị thương một mảy may, ngược lại bản thân ông ta đã hóa thành cát bụi ánh sáng.

Trước trận chiến này, gần như không có ai cho rằng Diệp Thiên có thể thắng, nhưng kết quả lại vả thật mạnh vào mặt bọn họ.

Tiêu Ngọc Hoàng không chỉ thua mà còn thua thê thảm, bị Diệp Thiên dùng một chưởng tiêu diệt hoàn toàn. Watanabe Heizou cũng không thoát khỏi số phận phải chết, tan biến giữa đất trời.

Cuối cùng, trận chiến giữa ba người có thể làm chấn động giới võ thuật phương Đông đã hạ màn với cái chết của hai cao thủ tuyệt đỉnh.

Mà người cười tới cuối cùng chỉ có thiếu niên tuấn tú đứng ngạo nghễ trên cột đá kia.

“Chưa tới hai mươi mà đã giết Đường Đôn Nho, diệt Phan Hoài Uyên, thiêu Tiêu Ngọc Hoàng, bây giờ lại chém Watanabe Heizou, còn chuyện gì mà cậu ta không làm được nữa đây?”

Lữ Phong và các cao thủ chí tôn võ thuật khác của bảy gia tộc ở Vân Kiềm đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt người kia.

Trước kia bọn họ còn có vài phần chấp niệm với cỏ Ngân Lân, nhưng bây giờ đã dẹp bỏ hết, ngay cả nghĩ thoáng qua cũng không dám nữa.

Đùa gì chứ, đó là đồ của Diệp Thiên, nếu bọn họ còn dám tranh nhau thì Tiêu Ngọc Hoàng, Watanabe Heizou sẽ là vết xe đổ của bọn họ.

“Cuối cùng cũng kết thúc rồi!”

Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ ngồi tê liệt dưới đất, hai người đều đầy nước mắt, trên mặt treo nụ cười gượng gạo. Chuyến đi đến núi Phi Vũ hôm nay đã cho bọn họ một cú sốc có một không hai.

Lí Tinh Tinh và Sở Thần Quang đều câm như hến, cơ thể run rẩy. Nhất là Sở Thần Quang, cậu ta cảm thấy thế giới của mình bỗng chốc rơi vào bóng tối u ám.

Có ngọn núi lớn là Diệp Thiên ở trước mặt, cho dù sau này cậu ta có nắm trong tay một tập đoàn, trở thành người giàu nhất Lư Thành, thậm chí là giàu nhất tỉnh Xuyên thì đã sao?

So với Diệp Thiên, cậu ta vẫn chỉ là một kẻ yếu đuối mà thôi.

Diệp Thiên liên tục giết hai cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, trên mặt không có cảm xúc gì. Trên con đường võ thuật vốn là mạnh được yếu thua, chỉ có kẻ mạnh mới có thể đứng vững đến cuối cùng. 

Cậu hờ hững nhìn sang Trần Sư Hành ở bên vách núi. Nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên quét tới, Trần Sư Hành lập tức cứng đờ người, như rơi vào hầm băng. 

“Chí tôn Diệp, sư phụ tôi đã bị cậu đánh bại, cậu đã được xếp vào hàng ngũ mạnh nhất đương thời, tha cho tôi đi nhé?”

Hai đầu gối ông ta mềm nhũn, quỳ mọp xuống đất.

“Tiêu Ngọc Hoàng có đồ đệ như ông đúng là sự sỉ nhục của ông ta!”

“Xuống đó cùng ông ta đi!”

Diệp Thiên hoàn toàn không để tâm, chỉ điểm ngón tay ra.

“Phụt!”

Giữa hai đầu lông mày của Trần Sư Hành xuất hiện một lỗ máu, lập tức mất đi sự sống, rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Từ lúc ở nhà họ Hàn tại Thành Môn, đáng lẽ cậu phải giết chết ông ta, nhưng để có thể chiến đấu với Tiêu Ngọc Hoàng một trận, cậu đã thả Trần Sư Hành đi. Hôm nay gặp lại, đương nhiên cậu sẽ không nương tay nữa. 

Diệp Thiên dùng một chỉ giết chết Trần Sư Hành, sau đó quay sang Kawasa Hidetatsu đang giàn giụa nước mắt.

“Còn anh thì sao? Muốn trả thù cho thầy mình không?”

Kawasa Hidetatsu ngưng mắt nhìn, lau nước mắt đi, khom lưng chắp tay với Diệp Thiên.

“Thầy vẫn luôn theo đuổi sức mạnh, hôm nay ông ấy thua trong tay cậu là vinh hạnh của một võ giả Đảo Quốc như ông ấy!”

“Bây giờ tôi tự biết tôi không phải là đối thủ của cậu, tôi sẽ trở về Đảo Quốc cố gắng tu luyện. Đợi đến khi tôi có thực lực khiêu chiến cậu ắt sẽ tìm tới cậu, trả thù cho thầy tôi!”

Hắn đối mặt với Diệp Thiên, ngữ khí bình thản, đây chính là tôn nghiêm cuối cùng của một võ giả.

“Tốt lắm, tôi đợi anh!” Diệp Thiên bình thản gật đầu, giây lát sau, ánh mắt cậu bỗng trở nên lạnh lùng.

“Trong ngày hôm nay anh phải rời khỏi Hoa Hạ, nếu anh gây chuyện ở Hoa Hạ, tôi sẽ giết anh!”

Kawasa Hidetatsu im lặng gật đầu, người nhoáng lên, thoáng cái đã biến mất trong rừng rậm.

Diệp Thiên cắm một tay trong túi quần, nhìn quanh một vòng, người của Đường Môn và bảy gia tộc ở Vân Kiềm chạm ánh mắt với cậu đều cúi đầu. Từ hôm nay trở đi, bọn họ đều hiểu gặp Diệp Thiên thì phải tránh đường.

Chuyện nơi này đã kết thúc, Diệp Thiên dời ánh mắt về, bước ra một bước, bay vọt đi hơn mười trượng, đến chỗ đám người Tiếu Văn Nguyệt. 

Diệp Thiên xuất hiện, ông lão cụt tay và người phụ nữ váy trắng vội vàng cúi người khom lưng, lùi ra sau mấy bước. 

Lí Tinh Tinh và Sở Thần Quang thì run rẩy cả người, suýt chút nữa quỳ rạp dưới đất.

Diệp Thiên lại phớt lờ bọn họ, nhìn lướt qua Cố Giai Lệ, sau đó quay sang Tiếu Văn Nguyệt đầy vết nước mắt trên mặt.

“Hôm qua tôi đã nói với cô, tôi chính là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, nhưng cô không tin."

“Bây giờ cô tin rồi chứ?”

Tiếu Văn Nguyệt nhìn vào hai mắt Diệp Thiên, vết nước mắt trên mặt đã khô, trong mắt lộ ra sự buồn bã vô tận. Đôi môi đỏ của cô ta mấp máy, khẽ giọng nói: “Tôi thật sự không ngờ anh lại là Diệp tiên sinh!”

Nực cười thay năm xưa cô ta còn cho rằng Diệp Thiên bán mạng cho Ngô Quảng Phú, mà không biết đám người Ngô Quảng Phú còn phải nghe lệnh của Diệp Thiên, sai đâu đánh đó.

“Cô không tin một kẻ nhìn giống ăn mày ở lần gặp đầu tiên lại trở thành nhân vật lớn thống lĩnh tỉnh Xuyên phải không?” Diệp Thiên bình thản nói.

Tiếu Văn Nguyệt bị Diệp Thiên nói trúng tim đen, cơ thể lảo đảo sắp ngã.

Đúng vậy, vốn dĩ có rất nhiều chuyện cô ta suy nghĩ kĩ càng là có thể nghĩ thông suốt, chỉ cần kết hợp với tình hình thực tế, đoán ra thân phận thật sự của Diệp Thiên không khó. Nhưng tiếc là cô ta quá tự phụ, quá cố chấp. Cho nên hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Thiên là Diệp tiên sinh.

“Đây… chính là thứ quan trọng nhất mà anh từng nói với tôi, sức mạnh có thể khống chế sự sống cái chết của người khác sao?”

Tiếu Văn Nguyệt ngước mắt lên, hỏi một cách sâu xa.

“Đáp án của câu hỏi này đã rất rõ ràng, còn cần tôi trả lời lại lần nữa sao?”

Diệp Thiên chìa tay về phía đám người Ngô Quảng Phú, Lâm Thiên Nam ở không xa. Cậu dựa vào thực lực siêu mạnh của mình thu phục các ông lớn tỉnh Xuyên, thậm chí ngay cả bảy gia tộc nổi tiếng ở Vân Kiềm cũng phải cúi đầu trước cậu, làm việc cho cậu. Đây chẳng lẽ không phải là sức mạnh chân chính khống chế tất cả, vượt xa tiền tài quyền thế gì đó hay sao. 

Tiếu Văn Nguyệt hít sâu một hơi, vẻ mặt không còn gì hối tiếc, nhẹ giọng hỏi: “Ngày hôm đó ở lò hơi, người cứu tôi là anh phải không?”

Diệp Thiên cho một tay vào túi quần, khuôn mặt lạnh lùng: “Câu hỏi này quan trọng sao?”

Nghe Diệp Thiên trả lời, Tiếu Văn Nguyệt hết sức buồn bã, giống như bị rút cạn sức lực toàn thân, hai vai run lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Diệp Thiên.

“Rõ ràng là anh cứu tôi, nhưng anh lại không muốn thừa nhận, thậm chí sau khi cứu tôi còn gọi điện thoại cho anh Thần Quang đến đón tôi. Nếu đã như vậy, anh còn cứu tôi làm gì? Chi bằng để tôi chết đi còn hơn!”

“Diệp Thiên, tôi thật sự khiến anh chán ghét đến vậy sao? Bây giờ tôi cần một đáp án, anh cũng không muốn cho tôi à?”

Mặc dù cô ta chỉ đứng cách Diệp Thiên nửa mét, nhưng nửa mét này lại giống như lạch trời, chia cắt cô ta với Diệp Thiên, không thể chạm tới.

Diệp Thiên tỏ vẻ thờ ơ, thản nhiên nghiêng đầu sang. 

“Được, nếu cô muốn có đáp án, tôi sẽ cho cô!”

“Không sai, ngày hôm đó là tôi cứu cô, bởi vì cô Hà đã gọi cho tôi, nhờ tôi tìm cô! Còn tôi gọi Sở Thần Quang đến đón cô là bởi vì tôi cho rằng đó là kết quả tốt nhất."

Tiếu Văn Nguyệt ngây người ra, trên mặt đã giàn giụa nước mắt.

"Kết quả tốt nhất?"

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.