Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Cơ Lâu

Phiên bản Dịch · 2163 chữ

“Kết quả tốt nhất?”

Nước mắt Tiếu Văn Nguyệt lăn dài, cô ta đột nhiên bước lên một bước, nắm lấy áo của Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, anh nói đây là kết quả tốt nhất, nhưng anh có từng hỏi tôi chưa? Anh có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”

“Anh biết anh có ý nghĩa gì đối với tôi không? Anh có biết những ngày anh rời đi, tôi nghĩ tới điều gì không?”

“Tôi nghĩ về anh, mọi suy nghĩ của tôi đều là về anh!”

Tiếu Văn Nguyệt không quan tâm đến bao nhiêu võ giả ở đây, cũng không quan tâm đến trăm nghìn đôi mắt nơi này, cô ta chỉ muốn thổ lộ hết tâm tư của mình.

Sở Thần Quang ở bên cạnh siết chặt nắm đấm, nghiến sắp vỡ cả răng. Nghe bạn gái mình thổ lộ tâm tư với một người đàn ông khác, nhưng cậu ta lại chỉ có thể đứng ở một bên, không dám làm gì cả.

Tiếu Văn Nguyệt nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào nói: “Diệp Thiên, khi tôi còn chưa biết anh là Diệp tiên sinh, tôi đã lún sâu vào không thể thoát ra, anh có biết không?”

“Tôi hoàn toàn không ngờ, Tiếu Văn Nguyệt tôi lại quan tâm một người đến như vậy, thậm chí đến mức độ tôi cũng không còn nhận ra bản thân nữa. Nhất là người này lại là người mà tôi từng ghét, từng xem thường."

“Nhưng tôi đã thích anh, đã lún sâu vào đó rồi, tôi có thể làm gì được?”

Tiếng khóc tuyệt vọng của cô ta vang khắp khe núi Phi Vũ.

“Nhưng vì sao ở trong lòng anh, tôi mãi mãi không có vị trí nào, mỗi lần anh cứu tôi đều chỉ vì anh quen biết mẹ tôi?”

“Tôi muốn nghe câu anh cứu tôi là vì tôi, chỉ vì bản thân tôi biết bao nhiêu, không bao gồm bất cứ nhân tố nào khác, bất cứ tạp chất nào khác, nhưng đó mãi mãi chỉ là ảo tưởng của tôi!”

Nước mắt của Tiếu Văn Nguyệt đã thấm ướt áo Diệp Thiên, đến cuối cùng, cô ta không còn sức lực, gần như ngã vào lòng Diệp Thiên.

Diệp Thiên buông thõng hai tay, từ đầu tới cuối vẻ mặt cậu vẫn không thay đổi.

“Tiếu Văn Nguyệt, cô có biết không? Trong những câu nói mà cô từng nói với tôi, tôi chỉ đồng ý với cô một câu."

“Đó là, tôi và cô không phải người ở cùng một thế giới!"

Cậu đẩy Tiếu Văn Nguyệt ra, lùi về sau nửa bước.

“Mặc dù Sở Thần Quang lòng dạ khó đoán, nhưng không thể không nói anh ta thật lòng thích cô, cũng sẽ là chốn về tốt nhất của cô."

Cậu nói xong, không quan tâm đến Tiếu Văn Nguyệt nữa, quay đầu nhìn về phía Cố Giai Lệ. 

“Sau này, nếu em gặp phải rắc rối nào không giải quyết được cứ tìm đến Ngô Quảng Phú, anh ấy sẽ giải quyết giúp em. Nếu thật sự không giải quyết được thì anh ấy cũng sẽ nói với anh."

“Em là người thân duy nhất còn lại trên đời của cô Tiêu, cho dù em ở chân trời góc biển, anh cũng sẽ đến giúp em dọn sạch mọi trở ngại."

Diệp Thiên dứt lời, nhẹ nhàng rời đi, biến mất khỏi đỉnh núi Phi Vũ.

Cậu vừa rời đi, Tiếu Văn Nguyệt lập tức ngã ra đất, ngất đi, Cố Giai Lệ thì đứng sững tại chỗ, hóa thành pho tượng.

Diệp Thiên vốn làm mọi thứ cho cô đều chỉ vì cá nhân cô, nhưng vì cô nhất thời hồ đồ, vì cô ngu xuẩn và bị hiện thực mài mòn, cuối cùng rơi vào kết cục giống như Tiếu Văn Nguyệt.

Lúc này, cho dù Diệp Thiên có thay cô lên núi đao xuống biển lửa thì cũng đã mất đi ý nghĩa, không còn là vì cô nữa, mà chỉ vì người mẹ quá cố của cô.

“Anh Diệp Thiên, anh đi đâu vậy, anh quay về đi!”

Tiếng khóc buồn thương vang khắp khe núi Phi Vũ, nhưng Diệp Thiên đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Có một số thứ bỏ lỡ rồi, mất đi rồi thì có thể sẽ mất cả đời.

Diệp Thiên rời đi, các võ giả trên núi cũng lục tục giải tán sau cơn kinh ngạc. Cuối cùng, trận quyết đấu của cao thủ lần này đã hạ màn với chiến thắng của Diệp Thiên.

Chưa tới một ngày sau, kết quả của cuộc chiến giữa ba người trên đỉnh núi Phi Vũ bắt đầu lan truyền khắp Hoa Hạ, trong thời gian ngắn, giới võ thuật chấn động.

“Tiêu Ngọc Hoàng chết rồi sao? Watanabe Heizou cũng bị Diệp Lăng Thiên giết chết à? Sao có thể như thế được?”

Vô số người đều không tin được kết quả này, Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou là cao thủ cấp truyền thuyết, là cơn ác mộng của nhiều cao thủ võ thuật, thế mà lại cùng chết trận ở núi Phi Vũ?

Ở thủ đô, trong một căn nhà to lớn khang trang, một ông lão mặc áo truyền thống với gương mặt đầy khí phách khẽ gõ ngón tay lên bàn gỗ, có vẻ kinh ngạc.

“Vân Long, trước kia bố chưa từng nghe nói tới Diệp Lăng Thiên, nhưng mấy tháng trước cậu ta đột nhiên xuất hiện, thậm chí cả Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou cũng thua dưới tay cậu ta. Nếu con chiến đấu với cậu ta thì có bao nhiêu phần thắng?”

Ông ta nhìn sang người bên cạnh, đó là một người đàn ông trung niên dáng vẻ nho nhã, khoảng hơn bốn mươi tuổi, trông giống như nhà văn có quy củ.

Nhưng người này lại là “Bắc - Long” được tôn xưng là cao thủ hàng đầu, uy danh chấn động giới võ thuật Hoa Hạ. Diệp Vân Long của nhà họ Diệp.

Còn ông lão tuổi bảy mươi ở bên cạnh ông ta chính là người cầm lái của nhà họ Diệp, ông cụ Diệp Sơn.

Diệp Vân Long nghiêm nghị, mấy giây sau mới thốt ra thành lời: “Bốn phần mười!”

Diệp Sơn nghe vậy lập tức nhíu mày. Ông ta biết Diệp Vân Long rất tự tin về tu vi võ thuật của mình, bất kể là Tiêu Ngọc Hoàng hay là Watanabe Heizou, Diệp Vân Long đều không xem trọng, cũng từng đánh bại bọn họ. 

Nhưng trước Diệp Lăng Thiên mới nổi lên, Diệp Vân Long lại nói chỉ nắm chắc bốn phần mười khả năng chiến thắng. Điều này có nghĩa Diệp Vân Long đã gián tiếp thừa nhận Diệp Lăng Thiên rất có khả năng còn mạnh hơn mình. 

Diệp Sơn tay chống gậy rồng, ánh mắt thay đổi.

Ông ta biết, với sự xuất hiện của Diệp Lăng Thiên, cục diện của giới võ thuật Hoa Hạ sẽ được thay đổi, sang trang. 

Sau khi kết quả cuộc chiến trên đỉnh núi Phi Vũ truyền ra không lâu, một tin tức khác lại được lan truyền khiến giới võ thuật Hoa Hạ trở nên sục sôi, hoàn toàn tiến vào thời đại gió nổi mây vần. 

Thiên Cơ Lâu đã biến mất vào hai mươi lăm năm trước lại mở ra lần nữa. 

Diệp Thiên phong thần sau một trận chiến, được giới võ thuật Hoa Hạ lan truyền mạnh mẽ. Trong lúc đó, một chuyện khác chấn động giới võ thuật Hoa Hạ cũng đồng thời xảy ra. 

Không ai ngờ tại thời điểm quan trọng này, Thiên Cơ Lâu đã biến mất hai mươi lăm năm, gần như bị người đời quên lãng lại mở ra lần nữa. 

Ở Lư Sơn tỉnh Xuyên, trong một hang động tự nhiên.  

Một người trung niên áo trắng ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn thiên nhiên, hai mắt nhắm hờ, quanh người có một vòng tròn gợn sóng rất nhỏ lượn lờ. Trước mặt ông ta còn có ba thanh đao gỗ nhỏ được điêu khắc tinh tế. 

Giữa hai bàn tay ông ta có một ít sương mù bốc lên. Chốc lát sau, ông ta đưa tay phải ra làm động tác kéo, đao gỗ nhỏ trước mặt dường như chịu sự điều khiển nào đó, bay lên khỏi mặt đất.

“Vù!”

Tay phải ông ta chuyển động nhẹ nhàng, trong không khí vang lên tiếng rung mãnh liệt, ba thanh đao nhỏ phóng thẳng về phía trước giống như mũi tên đã rời cung.

Ba thanh đao nhỏ xuyên thẳng vào trong tảng đá cứng rắn cứ như cắt đậu hũ, khiến tảng đá nát vụn, nhưng ba thanh phi đao lại không rơi xuống đất, mà ngược lại dừng giữa không trung.

Người đàn ông trung niên áo trắng khẽ kéo tay phải, ba thanh phi đao lập tức bay ngược trở về, được người đàn ông nắm trong tay.

Đúng lúc đó, một cô gái mặc sườn xám màu xanh biếc xuất hiện ở ngoài cửa hang, vừa khéo nhìn thấy cảnh ấy, lập tức tỏ ra vui mừng.

“Bố, chúc mừng bố, cuối cùng bố cũng đã đạt đến cảnh giới “dùng khí điều khiển vật” như con rồi!”

Người con gái mặc sườn xám trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mắt phượng môi đỏ, ngũ quan giống như được ông trời gọt giũa, dịu dàng xinh đẹp, mỗi một góc đều để lộ khí chất thanh nhã của người con gái cổ điển. Cô ta ôm theo một chiếc hộp, nhanh chóng đến bên cạnh người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên áo trắng chậm rãi mở mắt ra, nhìn ba thanh phi đao trong tay, ánh mắt nghiêm nghị.

“Bố đã luyện được cảnh giới cao nhất “dùng khí điều khiển vật” trong ám khí Đường Môn, nhưng vậy thì đã sao?”

Người đàn ông trung niên áo trắng này chính là môn chủ của Đường Môn, Đường Thiên Phong.

Còn người con gái mặc sườn xám chính là con cưng của Đường Môn danh tiếng lẫy lừng, một trong chín thiên tài đỉnh cao của Hoa Hạ - Đường Vũ Vy. 

Đường Vũ Vy thấy Đường Thiên Phong im lặng, hiếu kì hỏi: “Bố, sao nhìn bố có vẻ không vui vậy?”

Đường Thiên Phong nặng nề thở dài, ngữ khí nghe có phần chán nản. 

“Hai năm trước, bố bế quan ở hang động thiên nhiên này là để luyện thành cảnh giới cao nhất của ám khí Đường Môn. Hai tháng trước, bác cả của con bị giết chết, bố đã tăng nhanh tốc độ, muốn luyện thành dùng khí điều khiển vật rồi tìm Diệp Lăng Thiên báo thù!"

“Giờ phút này, tuy bố đã luyện thành, nhưng lại không còn ý nghĩa gì nữa”.

Đường Vũ Vy trở nên nghiêm túc, vẻ mặt cũng nặng nề, đương nhiên cô ta hiểu ý của Đường Thiên Phong. 

Đường Thiên Phong vốn tưởng mình luyện thành “dùng khí điều khiển vật” là có thể tìm Diệp Lăng Thiên báo thù, lấy lại tôn nghiêm cho Đường Môn. Nhưng ngày hôm qua, tin tức Diệp Lăng Thiên một mình giết chết Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou trên đỉnh núi Phi Vũ đã truyền khắp giới võ thuật Hoa Hạ, đồng nghĩa xóa tan ý nghĩ trả thù của Đường Thiên Phong.

Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou đều là cao thủ mạnh nhất đương thời, đứng đầu trong các chí tôn võ thuật. Mặc dù Đường Thiên Phong đã luyện thành “dùng khí điều khiển vật”, nhưng muốn thắng được một trong số họ cũng khó khăn. 

Một mình Diệp Lăng Thiên lại có thể giết hai người họ, Đường Thiên Phong muốn trả thù đúng là khó như lên trời. 

Đường Vũ Vy nhìn tâm trạng bố mình xuống dốc, miễn cưỡng cười gượng, an ủi: “Bố, bố cũng không cần gấp gáp lúc này. Bây giờ Diệp Lăng Thiên quá mạnh, đương nhiên Đường Môn chúng ta không làm gì được, nhưng tương lai tu vi của bố chưa chắc không thể vượt qua anh ta, đến lúc đó mới là thời cơ tốt để bố ra tay trả thù."

Đường Thiên Phong cười gượng, với thiên phú của Diệp Thiên, thời gian càng dài, sự chênh lệch giữa ông ta và Diệp Thiên chỉ càng lớn, cả đời này e rằng cũng không có hi vọng trả thù. Lúc này ông ta đứng lên, chú ý đến chiếc hộp trong tay Đường Vũ Vy, quái lạ hỏi: “Vũ Vy, đó là gì vậy?”

“Dạ, đây là của Thiên Cơ Lâu gửi đến!"

Đường Vũ Vy vừa nói vừa mở chiếc hộp ra, bên trong là một cuốn sách nhỏ dát vàng.

"Thiên Cơ Lâu?"

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.