Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Giấy Thành Quân, Đánh Đâu Thắng Đó

Phiên bản Dịch · 1691 chữ

Trương Thần mở bàn tay, duỗi ra phía trước.

Bên ngoài kiệu, từng Tiểu Chỉ Nhân một lần nữa hóa thành những trang giấy, phiêu phiêu bay về trong tay Trương Thần.

Sau khi thu tất cả người giấy về tay, Trương Thần nắm bàn tay lại, nhắm mắt cảm giác cái gì đó.

Sau một lát, Trương Thần một mặt vui mừng mở hai mắt ra: "Rốt cuộc tìm được, mà lại có tận ba chỗ!"

"Lên kiệu!"

Sau nửa canh giờ.

"Chính là chỗ này, ngừng kiệu."

Trương Thần xốc lên màn kiệu, nhìn về phía trước.

Nơi đó có một đôi mắt tinh hồng, vừa vặn đối đầu cùng Trương Thần.

Bên trong đôi mắt này, tràn ngập táo bạo cùng tàn nhẫn, còn có một chút vẻ kinh hoàng và có ý định lùi lại.

"Ôi~" chủ nhân đôi mắt tinh hồng phát ra gầm nhẹ uy hiếp, cũng không chủ động xuất thủ, mà là muốn để cho Trương Thần thối lui bỏi vì nó cảm nhận được nguy hiểm từ trên người những con người giấy bên cạnh Trương Thần.

Thế nhưng Trương Thần không chỉ không có thối lui, ngược lại còn thập phần hưng phấn, không kịp chờ đợi: "Tiến lên, giết nó!"

Người giấy khẽ động, phóng về phía trước.

"Ngao ô ~" chủ nhân đôi mắt này cũng không lùi mà tiến, gào thét một tiếng, đánh tới người giấy.

Khi nhìn thấy tốc độ tiến lên của người giấy nó biết mình chạy không thoát, cho nên lựa chọn liều mạng một lần.

Mà Trương Thần rốt cục cũng nhìn thấy rõ bộ dáng của của nó, nhìn xuyên qua ánh trăng yếu ớt có thể thấy được, đây là một con sói đứng thẳng.

Lang yêu há to miệng, tản ra khí tức bạo ngược, hai mắt tràn đầy hồng mang doạ người, dữ tợn khủng bố.

"Phanh!"

Một tiếng vang thật lớn, người giấy đầu tiên bị đụng bay, va vào hai tên người giấy ngay sau nó.

Có thể nói, không hổ là yêu, chỉ một chút là thuận lợi đánh bay người giấy.

Nếu là đơn đả độc đấu, người giấy có thể không phải là đối thủ của lang yêu, nhưng đây không phải đơn đả độc đấu, xung quanh còn có mười tên người giấy.

Lang yêu vừa mới đụng bay một tên người giấy, phía sau liền có người giấy lấy tay làm đao, chém vàothân thể lang yêu.

Bàn tay sắc bén có thể chém đôi người tường thành hai nửa, chén vào thân thể lang yêu lại phát tiếng va chạm chói tai, ma sát bắn ra một loạt tia lửa.

Nếu như nhìn kỹ lại, sẽ thấy trên tay người giấy hiện lên một chút ánh đỏ.

"Ngao!" Lang yêu kêu đau một tiếng, sau đó phẫn nộ dùng chảo đánh bay tên người giấy này.

Bất quá, sau một khắc liền lại có mấy tên người giấy dùng tay làm đao chém lên người con lang yêu.

"Rống!" Lang yêu gầm thét, đánh bay từng người giấy một.

Nhưng một người giấy bị đánh bay, liền có mười người giấy nhào lên.

Người giấy đánh tới đem đến từng cơn đau đớn mãnh liệt cùng thống khổ, làm lang yêu lâm vào cuồng bạo, nhưng lại bất đắc dĩ vì người giấy thực tế nhiều lắm, mà lại còn hung hãn không sợ chết.

Vết thương trên người lang yêu trải rộng, máu tươi không ngừng chảy xuống, tựa như nhận lấy thiên đao vạn quả mà thành.

Theo thời gian trôi qua, vết thương trên người lang yêu càng lúc càng nhiều, càng ngày càng sâu,

Đồng thời bị mất đi một lượng lớn huyết dịch, cơ thể nó ngày càng yếu, hai mắt mất đi ánh sáng.

"Rầm!" Nhìn thấy lang yêu ngã xuống, Trương Thần lấy lại tinh thần.

"Đây chính là yêu?" trong lòng Trương Thần lúc này vẫn còn sợ hãi.

Cho tới nay, Trương Thần có chút tự tin kiêu ngạo, hắn có được “Chỉ Nhân Bí Thuật”, đối với người bình thường trong tay hắn nắm giữ toàn quyền sinh sát, có chút không coi ai ra gì.

Hắn vốn cho rằng yêu so người không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng khi trông thấy người giấy bị đánh bay, hắn lại bị lang yêu hung hãn hù đến thất thần.

Nếu như lang yêu không để tâm những thứ khác mà trực chỉ hướng hắn vọt tới, những người giấy này rất có thể không cản được.

Trải qua lần này, Trương Thần cũng không còn dám xem nhẹ yêu thú nữa.

"Hô!" Trương Thần hít sâu một hơi, nhìn thi thể lang yêu trên mặt đất, lại một lần nữa đầy hưng phấn.

"Lên kiệu!"

Sau khi thu thập xong thi thể lang yêu, Trương Thần lại ra lệnh cho người giấy đi đến địa điểm tiếp theo.

Một canh giờ sau, Trương Thần có chút thất vọng lại đi đến địa điểm thứ ba.

Trước đó không lâu, Trương Thần đi tới địa điểm thứ hai, tìm tới con “yêu” kia .

Khác với lần trước, lần này con “yêu” dễ dàng bị người giấy đưa tay diệt gọn.

Sau khi Trương Thần dùng bí thuật xác nhận.

Con dã thú này kì thật cũng không phải yêu, mà là vì hình dạng có chút tương đồng nên bị Tiểu Chỉ Nhân nhìn nhầm thành yêu.

Nhờ vậy trương thần mới biết, hoá ra thuật Người Giấy Truy Tung cũng có khả năng bị nhầm lẫn.

Trương Thần cũng không biết, Người Giấy Truy Tung có tìm ra được mục tiêu hay không còn phải căn cứ vào suy nghĩ của hắn.

Nếu như Trương Thần cho rằng bí đỏ là dưa hấu, như vậy để Người Giấy Truy Tung đi tìm bí đỏ, khi tìm về sẽ chỉ là dưa hấu, bởi dù sao người giấy cũng không thật tự có năng lực nhận biết.

Sau nửa canh giờ, Trương Thần đã đến địa điểm thứ ba.

"Hi vọng lần này sẽ không sai, ngừng kiệu!"

Trương Thần vén màn kiệu lên, liền nhìn thấy phía trước có một viên đại thụ che trời, dưới tán cây có thể loáng thoáng nhìn thấy rất nhiều xương trắng, chỉ là ban đêm quá mờ, không thể thấy rõ có phải là xương người hay không.

Mà trên cây, đang có mười mấy đôi mắt tản ra ánh sáng xanh quỷ dị nhìn chằm chằm hắn.

Nhiều như vậy?

Trương Thần run rẩy, nếu như tất cả đều là yêu, đồng thời còn có thực lực ngang ngửa con yêu lang ban nãy thì những người giấy bên cạch nhắn chắn chắn không phải là đối thủ.

Chăm chú nhìn một lát, Trương Thần quyết định rời đi trước, đồng thời thầm nghĩ: “Người giấy bên cạch ta vẫn còn quá ít, nếu không thì cũng không cần rời đi, đáng tiếc thân thể của ta không ổn, không thể chế tạo thêm người giấy nữa”

Thế nhưng Trương Thần muốn rời đi thì có thể dễ dàng rời đi như vậy sao?

"Úc ờ úc ờ ~" trên đại thụ truyền đến một tiếng hống, giống như là tín hiệu.

Rất nhiều thân ảnh cũng phát ra tiếng hống như vậy, từ trên cây nhảy xuống, nhào về phía Trương Thần cùng người giấy.

Dưới ánh trăng, hiện ra đều là những bóng đen giống như Viên Hầu (con Vượn)

"Bày trận!" Trương Thần vội vàng hét lớn một tiếng.

Đám người giấy lấy thân thể làm thuẫn, hai tay làm mâu, sắp xếp thành trận, bảo vệ kiệu Trương Thần từ từ lui lại.

Khi còn bé, Trương Thần thường xuyên khống chế Tiểu Chỉ Nhân, theo phương pháp trong binh thư mà bài binh bố trận, hai quân giao chiến chơi đùa, biết được có sự phối hợp và không có sự phối hợp là hai chuyện khác nhau.

Huống chi người giấy nghe lời răm rắp, không chút do dự. Lại hung hãn không sợ chết, không biết sợ hãi, thân thể cứng rắn như sắt, lực tự man ngưu, lại có quân trận phối hợp, có thể nói là như hổ thêm cánh.

Trước đó là bởi vì lần đầu tiên gặp phải yêu, có chỗ xem thường, lại bị khí tức hung lệ của yêu lang doạ cho thất thần, nên mới không kịp để cho người giấy bài binh bố trận.

Bất quá, Trương Thần trước kia chỉ là dùng cái này để chơi, vẫn chưa dùng để đối địch qua, không biết hiệu quả như thế nào.

Chỉ là trong lúc nguy cấp, Trương Thần chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này.

"Đâm!" Theo Trương Thần ra lệnh một tiếng, người giấy hai tay hướng không trung đâm tới.

"Phốc phốc!"

"Chít ~ "

Nương theo tiếng dao dâm vào huyết nhục vang lên là những tiếng hú thảm, rất nhiều thân ảnh nhanh chóng ôm vết thương lui lại.

Mắt Trương Thần bỗng loé lên, thực lực của lũ “yêu quái” này hình như cũng không cao. Trương Thần cũng đã nhận ra thân phận của chúng.

Tựa hồ là tinh quái trong truyền thuyết, Sơn Tiêu.

Cũng chỉ có Sơn Tiêu mới mang hình dáng viên hầu, đồng thời cũng sống theo bầy đàn.

"Úc ờ úc ờ!" Trên cây con đầu lĩnh thấy thế, liền phát ra tiếng gầm thét tức tối.

Dưới tán cây, đám Sơn tiêu cũng không còn lui lại, một lần nữa giương nanh múa vuốt vọt tới.

Trương Thần trấn định tinh thần, giống như tướng quân sa trường đầy kinh nghiệm, liên tiếp hạ lệnh.

"Đâm! Đâm! Tiến lên! Đâm! Đâm! Tiến lên! ..."

"Chít chít chít..." tiếng kêu của đám Sơn Tiêu vang lên liên hồi, bỏ lại thi thể đồng bạn mà ôm vết thương chạy đi.

Binh pháp có câu, giặc cùng đường chớ đuổi.

Trương Thần không có hạ lệnh truy kích, mà là vững vàng, chậm rãi đi tới.

Bạn đang đọc Chỉ Nhân Thành Đạo của Lý Phát Đích Tiểu Cường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OanhOanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.