Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ném Giấy Hỏi Đường

Phiên bản Dịch · 1781 chữ

"Oh oh oh!" Sơn Tiêu đầu lĩnh lần nữa phẫn nộ gào thét.

Những con Sơn Tiêu kia một không còn tiếp túc thối lui, lại tập trung lại một lần nữa, bất quá lần này chúng không còn chính diện tập kích, mà là tản ra bốn phía, tập trung xung quang Trương Thần và đám người giấy, không ngừng quấy nhiễu và tập kính để tìm cơ hội tấn công.

Có thể thấy được, Sơn Tiêu có trí tuệ không thấp.

"Viên Dũng (Vòng Tròn) Trận!" Trương Thần trầm giọng quát.

Đám người giấy vây quanh kiệu gỗ, tạo thành một vòng tròn phòng thủ, không cho Sơn Tiêu có cơ hội tập kích.

Sau lần bị huyết giao trước, đám Sơn Tiêu cũng không còn dám hành động thiếu suy nghĩ, ở một bên do dự.

Một lát sau, Sơn Tiêu đầu lĩnh hơi không kiên nhẫn, bắt đầu thúc giục thủ hạ hành động: "Oh oh oh!"

Dưới sự thúc giục của đầu lĩnh, đám Sơn Tiêu nhảy lên thật cao, muốn phóng qua người giấy, trực tiếp tập kích Trương Thần trong kiệu.

"Co vào!"

Trương Thần ra lệnh một tiếng, dựa theo Viên Dũng Trận, đám người giấy co rút lại thành hình cầu, tựa như con nhím.

Lúc này đám Sơn Tiêu vẫn còn chưa lao xuống tới, lại ý thức được chuyện không ổn, phát ra tiếng kêu hoảng sợ: "Chít chít chít..."

Thế nhưng trong không trung lại không có điểm tựa, chỉ có thể khoa tay múa chân, trơ mắt nhìn mình rơi xuống.

"Đâm!"

Người giấy hai tay như mâu, hướng đàm Sơn Tiêu đang rơi xuống mà đâm tới.

"Chít!" Rất nhiều Sơn Tiêu bị đâm trúng, treo trên cánh tay người giấy, phát ra tiếng kêu thảm.

Thủ hạ tử thương hơn phân nửa, Sơn Tiêu đầu lĩnh lúc này đang do dự có nên từ bỏ hay không, Trương Thần lại hạ lệnh.

"Giết!"

Người giấy không còn kết quân trận, trừ bốn tên người giấy nhấc kiệu, còn lại đều xông về phía đám Sơn Tiêu còn lại.

Hoá ra là vì Trương Thần thấy Sơn Tiêu chỉ còn bảy, tám con, đã không còn có thể cấu thành sự uy hiếp, liền để người giấy chủ động xuất kích.

Luận thực lực cá nhân, trong núi này căn bản không còn cái gì có thể trở thành đối thủ của người giấy.

Trước là có quá nhiều Sơn Tiêu nên hắn có chút cố kỵ, lại sợ có cá lọt lưới tập kích mình, dù sao nếu so với người bình thường Trương Thần thật sự quá yếu ớt, chỉ cần một vết thương nhỏ đã đủ lấy mạng y.

Mà bây giờ, số lượng người giấy so với Sơn Tiêu còn nhiều một nửa, có thể lưu lại một ít người giấy để bảo vệ mình, truy sát Sơn Tiêu.

Một mảnh giết chóc bắt đầu, thực lực tinh quái so với yêu còn kém rất nhiều, mỗi lần cánh tay của người giấy xẹt qua, liền có một con Sơn Tiêu phát ra tiếng kêu thảm, ngã xuống đất không dậy nổi.

Cũng không lâu lắm, Đám người giấy hai tay nhuốm máu, trở lại bên cạnh Trương Thần, chen chúc hộ vệ kiệu gỗ.

Trương Thần ngẩng đầu nhìn về phía đại thụ, Sơn Tiêu đầu lĩnh phía trên sớm đã thấy tình thế không ổn, chạy mất vô tung vô ảnh.

Thu hồi ánh mắt, nhìn thi thể Sơn Tiêu đầy đất, Trương Thần lộ ra nụ cười, cũng không thèm để ý con Sơn Tiêu đầu lĩnh đã trốn đi mất.

Mặc dù truyền ngôn Sơn Tiêu thường thù dai, nhưng Trương Thần căn bản không quan tâm, thậm chí còn ước gì Sơn Tiêu đầu lĩnh mang càng nhiều Sơn Tiêu đến trả thù, thế thì cũng không cần phí sức đi tìm tinh quái.

Hiện tại Yêu Ma Bì (da của yêu ma) và Tinh Quái Cốt (xương của tinh quái) đã có, chỉ còn Quỷ Vật Âm Khí (âm khí của quỷ vật).

Bất quá, hiện tại trời lại sắp sáng, Trương Thần dự định trước tìm một chỗ nghỉ ngơi, chờ đêm đến lại đi tìm quỷ vật.

Để người giấy đem Sơn Tiêu xung quanh rút gân nhổ xương, để sau dễ mang theo, Trương Thần rời rỏi mảnh sát lục chi địa (nơi nảy sinh giết chóc) này.

Sau khi Trương Thần rời đi khoảng nửa canh giờ, Sơn Tiêu đầu lĩnh lại xuất hiện lần nữa.

Nhìn xem thi thể, tàn chi đầy đất, lại nhìn chăm chú hướng Trương Thần rời đi, Sơn Tiêu đầu lĩnh phát ra tiếng gào thét phẫn nộ: "Oh oh oh!

Trương Thần chũng không chọn nghỉ ngơi tại nơi núi rừng này, bởi vì trong rừng quá nhiều rắn độc cùng trùng độc.

Người giấy có thể phòng bị dã thú và người khác, nhưng rất có thể sẽ không phát hiện được rắn độc và trùng độc.

Những khách nhân đến nhà hắn mua quan tài trước đây, có không ít kẻ là bị rắn độc và trùng độc cắn chết.

Tại một nơi vắng vẻ hoang vu, Trương Thần vừa ăn thịt thỏ nướng, vừa hối thúc người giấy đem xương Sơn Tiêu mài thành phấn mạt.

Chỉ cần bỏ quỷ vật vào trong bột xương tiếp đến tại vẽ hoa văn quỷ dị lên trên da yêu thú là đã có thể tạo ra được loại giấy đặc thù kia .

Chờ người giấy mài toàn bộ xương Sơn Tiêu xong, tiếp đến gói lại da lang yêu, để vào kiệu gỗ, Trương Thần chỉ ăn vài miếng thịt nướng rồi vứt bỏ.

Trương Thần vốn cũng không biết nấu cơm, làm đồ ăn, huống chi là nướng thịt.

Nướng xong nếu không phải cháy thì sẽ là bị sống, khó mà nuốt xuống. Nếu như không phải đói, nhất định phải ăn, đều là vì duy trì hoạt động của thân thể, thế nhưng Trương Thần căn bản không muốn ăn.

Đều này làm cho Trương Thần có hơi nhớ nữ đầu bếp ở nhà, nhưng lập tức lại lắc đầu, kiên định mà nói: "Vẫn là trở thành người giấy tốt hơn, sẽ không đói chũng không còn rét lạnh."

Ôm ý nghĩ như vậy, Trương Thần đắp kín da hổ ngủ thật say.

Lần này, Trương Thần không có bị người khác quấy rầy, mãi cho đến đêm cũng bình an vô sự.

Trăng sáng treo cao, sau khi Trương Thần thu thập thỏa đáng, lại chuẩn bị lên đường tìm kiếm quỷ vật.

Nếu tìm kiếm lung tung không có mục đích chính xác thật sự quá mất thời gian, cho nên Trương Thần dự lại dùng thuật bên trong “Chỉ Nhân Bí Thuật”.

Bất quá, lần này Trương Thần không có ý định dùng Người Giấy Truy Tung, mà là dùng một thuật khác, Ném Giấy Hỏi Đường.

Trương Thần từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, cắt ngón tay, vẽ lên đó phù văn bằng chính máu của mình.

Sau khi vẽ xong, Trương Thần một tay bắt chú, một tay quăng tờ giấy ra ngoài không chung: "Đi!"

Trang giấy nổi bồng bềnh giữa không trung, cũng không rơi xuống.

Trương Thần hai tay bắt ấn, một mặt nghiêm túc: "Quỷ thần đi qua xin dừng bước, đệ tử Trương Thần, muốn tìm quỷ vật, xin trợ giúp ta, sẽ lấy máu tươi làm thù lao!"

Chỉ chốc lát, trong không trung, phù văn trên trang giấy sáng lên, Trương Thần biết đã thành công, có quỷ thần đáp lại.

Nhưng cùng lúc trong lòng có chút thấp thỏm, không biết quỷ thần này muốn bao nhiêu máu tươi làm thù lao.

Thuật Nén Giấy Hỏi Đường này chỉ cần thi triển thành công, quỷ thần sẽ rút lấy huyết dịch của người thi pháp làm thù lao.

Có khả năng chỉ cần một chút xíu, nhưng cũng có thể là huyết dịch toàn thân, cụ thể còn phải coi quỷ thần cảm thấy vấn đề cẩn giải quyết có giá trị tương ứng ra sao.

Trương Thần tự nghĩ, muốn tìm nơi ở của một quỷ vật mà thôi, cái giá hẳn sẽ không quá cao.

Đồng thời bởi vì chỉ thiếu mỗi quỷ vật liền có thể chế tác loại giấy đặt thù, có chút không kịp chờ đợi, muốn tìm thấy quỷ vật sớm, lúc này mới sử dụng thuật Ném Giấy Hỏi Đường này.

Miệng vết thương ở đầu ngón tay mà Trương Thần vừa rạch lúc nãy, đang không ngừng có máu tươi chảy ra, hình thành sợi dài trên không trung liên tiếp tiến vào trang giấy.

Chỉ chốc lát, sợi tơ máu chợt đứt ra, máu tươi cũng không còn chảy nữa, trên khuôn mặt yếu nhợt của Trương Thần lộ ra tiếu dung.

Quỷ thần không có thu lấy quá nhiều huyết dịch, có thể tiếp nhận.

Tuy thôn phệ không ít máu tươi, nhưng trang giấy không có chút nào cải biến.

Bất quá, trang giấy lại bắt đầu chậm rãi chuyển động trong không trung.

Trương Thần biết, đây là quỷ thần đang dùng trang giấy chỉ dẫn hắn tìm kiếm nơi ở của quỷ vật

Trương Thần ngồi trở lại trong kiệu, hữu khí vô lực nói: "Đuổi theo!"

"Ba!" Bốn tên người giấy màu trắng nâng kiệu lên, tại nơi khác hơn mười tên người giấy màu sắc khác nhau đang chen chúc đi theo, đuổi theo trang giấy chậm rãi tiến lên.

Sau hai canh giờ, trang giấy bay đến bên trên một nấm mồ có quy mô không nhỏ.

Người giấy dừng bước lại, Trương Thần có cảm ứng, xốc lên màn kiệu, thoáng nhìn qua nấm mồ bên dưới trang giấy: "Xem ra quỷ vật ngay tại chỗ này."

Chủ nhân của nấm mồ này khi còn sống địa vị hẳn không tầm thường, đá dùng để xây mộ đều là loại đá thượng hạng.

Chỉ là, phía trên cỏ dại rậm rạp, bia đá bị rêu xanh bao trùm, hiển nhiên ngôi mộ này nằm đây đã lâu rồi, đồng thời trong khoảng thời gian này cũng không có người đến tế bái, săn sóc.

Có thể do chủ nhân mộ phần gia đạo sa sút, cũng có thể là hậu đại bất hiếu.

Nhưng bất kể như thế nào, Trương Thần đều không để ý.

"Đào phần mộ này ra."

Trương Thần vừa mới nói xong, đám người giấy lập tức bắt đầu chuyển động, bắt đầu đào mộ.

Bạn đang đọc Chỉ Nhân Thành Đạo của Lý Phát Đích Tiểu Cường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OanhOanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.