Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy Được Quỷ Vật, Nhiễm Phong Hàn

Phiên bản Dịch · 1782 chữ

Mặc dù mộ phần cứng rắn, nhưng ở trước mặt người giấy, như là đậu hũ yếu ớt.

Mà người giấy lại không biết mỏi mệt, không cần nghỉ ngơi, tiến độ nhanh chóng.

Bàn tay như xẻng, bùn đất bay tán loạn, cũng không lâu lắm liền đã đào hơn phân nửa nấm mồ.

Bất quá, sự tình không thể một mực thuận lợi như vậy.

"Hô ~" âm phong đột khởi.

Đám người giấy tựa như không cảm nhận được, tiếp tục vùi đầu đào đất, bởi vì chủ nhân của bọn chúng chưa hề nói ngừng.

"Hô hô hô ~ "

Tiếng gió càng lúc càng lớn, thổi cỏ xanh xoay người cúi thấp, cây cối lắc lư, lá rụng như mưa.

Màn kiệu cũng bị thổi lên, lộ ra gương mặt tái nhợt của Trương Thần.

Mặc dù âm phong làm Trương Thần lạnh run lẩy bẩy, nhưng Trương Thần đối với điều này không thèm để ý chút nào, bởi vì không lâu nữa hắn liền có thể thoát khỏi cái thân thể suy nhược này, trở nên cường đại như người giấy.

Vừa nghĩ tới đó, đôi mắt Trương Thần liền trở nên thập phần sáng ngời, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm nấm mồ.

Một đạo sương mù đen như mực từ trong mộ phần bay ra, ngưng tụ thành một đạo thân ảnh hư ảo trong không trung.

"Ta oán! Ta hận! Thê tử cùng người ngoài mưu tài hại mệnh, đầu độc ta, các ngươi còn đào phần mộ của ta, ta muốn các ngươi phải chết!"

Quỷ Vật lớn tiếng gào thét, oán khí bừng bừng, oán hận hung ác nhìn về phía Trương Thần cùng đông đảo người giấy.

Theo Quỷ Vật xuất hiện, Trương Thần cảm thấy giá rét thấu xương, hàm răng run lên: "Giết ~ giết!"

Đám người giấy dừng việc đào bới lại, mang theo tiếu dung quỷ dị làm người ta sợ hãi thẳng hướng Quỷ Vật mà lao tới.

"Sưu sưu sưu. . ."

Lần lượt từng thân ảnh vọt tới không trung, cánh tay chém về phía Quỷ Vật.

"A! Đau quá!" Quỷ Vật phát ra tiếng kêu thảm, có chút khủng hoảng: "Các ngươi là cái gì, sao có thể làm ta bị thương!"

Mặc dù người giấy có thể làm Quỷ Vật bị thương, nhưng không cách nào lập tức chém giết.

Cánh tay người giấy xẹt qua thân thể của Quỷ Vật, thân thể của Quỷ Vật liền sẽ nhạt đi một chút, càng thêm hư ảo một chút.

Quỷ Vật không ngừng trốn tránh trong không trung, thế nhưng người giấy người nhẹ như yến, tùy tiện nhảy lên liền có thể bay đến không trung, đồng thời tốc độ không hề chậm hơn so với Quỷ Vật.

"A! Vì cái gì, vì cái gì các ngươi đối xử như vậy với ta, bất công, bất công a! . . ." Quỷ Vật tiếng kêu rên liên hồi, thân thể càng lúc càng hư ảo, đồng thời không còn linh động như cũ.

Tựa hồ theo thân thể mờ nhạt, ý thức cũng dần dần suy sụp.

Mặc dù Quỷ Vật này gặp phải chuyện cực kỳ thê thảm, nhưng Trương Thần bất vi sở động (không thèm để ý), nhìn Quỷ Vật càng ngày càng yếu, khóe miệng nở một nụ cười, đồng thời dần dần mở rộng.

Cũng không lâu lắm, Trương Thần hô lên: "Dừng lại."

Đám người giấy lập tức dừng lại, đứng bất động, tựa như người giấy bình thường.

Nhìn thấy Quỷ Vật linh tính không còn, trôi nổi bất địch tựa như sắp tiêu tán, Trương Thần cười to: "Ha ha, Yêu Ma Bì, Tinh Quái Cốt, Quỷ Âm Khí, rốt cục đã gom đủ!"

Trương Thần không kịp chờ nữa liền phân phó người giấy, chế tạo giấy da ngay tại mộ phần.

Lấy ra bột xương Sơn Tiêu, lại đem Quỷ Vật bỏ vào trong đó, Trương Thần tay bấm pháp ấn, miệng niệm chú ngữ khó hiểu, chỉ ngón tay về hai phía.

"Hợp!"

Lập tức bột xương cùng Quỷ Vật bắt đầu dung hợp, cuối cùng Quỷ Vật biến mất, bột xương biến thành tinh thể màu đen nhỏ bé.

"Không có phạm phải sai lầm, giống như ghi chép bên trong trang giấy kia." Nhìn một đống giống như tinh thể cát mịn màu đen, Trương Thần hài lòng nhẹ gật đầu.

Tiếp đến lại để cho người giấy trải da lang yêu ra, Trương Thần nắm lấy hạt cát óng ánh màu đen, vẽ phù văn lên trên da sói.

Trương Thần cố nén kích động, mỗi một động tác đều cẩn thận từng li từng tí, sợ phạm phải sai lầm, dùng không ít thời gian mới vẽ xong phù văn.

Vì để phòng vạn nhất, Trương Thần còn không yên tâm liền lấy tấm giấy ghi lại phương thức chế tác loại giấy dặc thù kia ra, thẩm tra đối chiếu nội dung.

"Không có sai lầm!" Sau khi xác nhận, Trương Thần thở dài một hơi.

"Kế tiếp là chú ngữ." Trương Thần lại bắt đầu bắt quyết niệm chú.

Theo chú ngữ niệm tụng, hạt cát óng ánh màu đen bắt đầu hòa tan, hình thành đường vân màu đen trên da lang yêu .

"Xong rồi! Chỉ cần chờ hai ngày, tấm da lang yêu này sẽ biến thành loại giấy da đặt thù kia." Trương Thần vừa lòng để người giấy thu hồi yêu bì , đi vào trong kiệu.

Sự tình hoàn thành, không còn vướng bận, Trương Thần cảm thấy vô cùng mỏi mệt, thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững, ngã nhào trên đất.

"Dìu ta tiến kiệu!" Trương Thần vội vàng gọi người giấy đến đỡ.

Trở lại trong kiệu, Trương Thần lập tức ngồi liệt, toàn thân không có khí lực, cảm thấy thập phần rét lạnh.

"Tiểu Thúy!" Trương Thần hư nhược gọi nữ người giấy tên là tiểu Thúy, đắp tấm da hổ lên cho hắn.

"Cám ơn ngươi, tiểu Thúy. . ." Trương Thần ngủ thật say.

Người giấy tiểu Thúy không hề rời đi, đứng ở trong kiệu, ôn nhu vỗ nhè nhẹ Trương Thần, giống như là mẫu thân đang ru ngủ cho tiểu hài tử.

Nụ cười trên mặt người giấy rõ ràng quỷ dị khủng bố làm cho người ta sợ hãi, không biết sao lại toát ra vẻ nhu hoà khiến người ta khó hiểu.

Trương Thần khi còn bé nếu như khó chìm vào giấc ngủ, liền sẽ để người giấy bắt chước mẫu thân, dỗ dành hắn đi vào giấc ngủ giống thế này.

Người giấy làm như vậy, làm cho Trương Thần vô thức nghĩ đến mẫu thân của mình.

Dưới ánh trăng, bên cạnh nấm mồ bị đào ra một nửa có rất nhiều người giấy đang đứng đó, bảo vệ một cái kiệu lớn.

Trong ngủ mê, Trương Thần mơ thấy một giấc mộng, việc hắn rời đi làm mẫu thân cực lực thương tâm, cả ngày lấy nước mặt mà rửa mặt.

Lại mơ thấy phụ thân vì hắn bỏ đi mà trở nên già nua, mái tóc trở nên bạc trắng, không còn muốn quản lý sinh ý cửa hàng, kinh doanh sa sút...

Ngày hôm sau, lúc Trương Thần tỉnh lại đã là giữa trưa.

Chuyện đầu tiên Trương Thần nghĩa đến là muốn nhìn yêu bì kia một chút, nhưng chợt lại cảm thấy, phát hiện thân thể không thích hợp.

Bên ngoài rõ ràng ánh nắng tươi sáng, bản thân còn đắp một tấm da hổ, nhưng Trương Thần lại cảm giác rất lạnh, đồng thời toàn thân không còn chút sức lực nào.

Hắn đưa thay sờ sờ cái trán, cực kỳ nóng.

Là một kẻ có thân thể yếu nhược như Trương Thần liền nhận ra là mình đã nhiễm phong hàn, phát sốt.

Đêm qua Quỷ Vật xuất hiện, âm phong nổi lên, Trương Thần lại bị mất máu, thân thể suy yếu, bởi vậy cảm mạo nóng sốt (cảm lạnh mà phát sốt).

Tình hình thân thể hiện tại, nếu như không trị liệu, Trương Thần lo lắng không thể chống đỡ được đến khi biến thành người giấy.

Thế là hắn thanh âm khàn khàn, hư nhược phân phó nói: "Đi xung quanh tìm thôn trấn gần đây."

"Sưu!" Đám người giấy cấp tốc rời đi, chỉ để lại bốn tên người giấy khiêng kiệu.

Trong khi chờ đợi, Trương Thần lại bảo một tên người giấy canh kiệu mang da lang yêu lại cho hắn xem.

Trải qua một đêm, da lang yêu đã sinh ra một chút biến hóa.

Mỏng hơn một tý, nhẹ hơn một tý và cũng mền hơn rất nhiều.

Quan sát một hồi, Trương Thần để cho tên người giấy thu hồi lại tấm da lang yêu, tiếp tục chờ đợi những người giấy khác trở về.

Lại một đêm không mây, sao lốm đốm đầy trời, trăng sáng treo cao.

Khai Minh Trấn, một trấn nhỏ thanh bình.

Lúc này trong trấn đại đa số bách tính đã chìm vào giấc ngủ, ngẫu nhiên có mèo kêu chó sủa, vô tình phá hỏng giấc mộng của người khác.

Nhưng giữa đêm thanh vắng, một dược quán trong trấn bị một “người” gõ cửa.

"Phanh phanh phanh. . ."

"Ai vậy! Nửa đêm canh ba, có còn để cho người ta ngủ không vậy. Được rồi được rồi, đang đến, đừng gõ nữa." Y sư bên trong tiệm thuốc đang ngủ say thì bị quấy rầy nên có chút bất mãn.

"Ba!" Y sư ra ngoài mở cửa liền bị cảnh tượng trước mắt hù cho mất hồn, sắc mặt sững sờ, động tác cứng lại.

Xuyên qua ánh trăng yếu ớt, hắn nhìn thấy từng tên người giấy, kẻ nảo cũng mang theo gương mặt quỷ dị, nụ cười méo lệch.

"Ôi mẹ của ta ơi!" Y sư kinh hô một tiếng, bị hù ngồi liệt trên mặt đất.

"Y sư chớ kinh hoảng, đêm khuya quấy rầy, đã đắc tội rồi, tại hạ nhiễm phong hàn, nay tới để cầu trị, thù lao tuyệt đối sẽ để ngài hài lòng." Thanh âm khàn khàn suy yếu của Trương Thần từ trong kiệu truyền ra.

Mặc dù Trương Thần quái gở, nói năng không tốt, nhưng ở bên cạnh phụ thân năng ngôn thiện đạo cũng dần dần bị ảnh hưởng lấy, mưa dần thấm lâu, cũng hiểu không ít cấp bậc lễ nghĩa.

Dù sao có việc cầu người, nên tận lực khách khí mà nói chuyện.

Bạn đang đọc Chỉ Nhân Thành Đạo của Lý Phát Đích Tiểu Cường

Truyện Chỉ Nhân Thành Đạo tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OanhOanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.