Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Nhân nào chẳng được các mỹ nữ theo đuổi

Tiểu thuyết gốc · 2126 chữ

Bên ngoài Hoàng Thành, hai bóng người đang ngồi bên cạnh bờ sông.

Một người dáng vẻ khôi ngô cao ráo, gã khoác trên mình bộ áo tơi lá, đầu đội nón rơm, cả khí chất toát nên vẻ hào hiệp, trông mà cứ tưởng như một vị hiệp khách du đãng thế gian để làm việc trượng nghĩa.

Gã ta vỗ bụng của mình, ợ một tiếng vô cùng thô lỗ rồi hài lòng nhìn đĩa cá trống trơn, không ngại mà khen:

“Có thể đem thịt Ngư Tinh nấu đến mức tầm thường như thế này, không hổ là An đệ!”

Con mẹ nó, huynh đang khen người khác đấy à!?

Bên cạnh gã, một người thanh niên vóc dáng tầm thường, mái tóc cắt ngắn, khoác trên mình một bộ áo dài thư sinh. Hắn nghe thế liền nghĩ thầm, trán nổi gân xanh, tay nắm chặt lại như muốn đấm vào mặt gã vô duyên này.

“Lúc ăn thì ngấu nghiến lắm! Nếu nó tầm thường thì huynh nôn hết ra đi!”

“Chà, An đệ nóng tính thật đấy”

Thiệu Tổ lẩm bẩm, gã đưa tay lên gãi mông mình, thô lỗ nằm xuống chống cằm nhếch mũi. Trường An biết liêm sỉ của cả hai ngang ngửa nhau, cho nên cuộc cãi lý này rồi sẽ chẳng đến đâu cả.

Gãi mông một hồi lâu, Thiệu Tổ mới lia mắt sang nhìn Trường An, cuối cùng mới nhún vai:

“Bố thí một bữa ăn cho anh em thì có gì là sai cơ chứ?”

Đoạn, lão ta liền vỗ vai Trường An, sau đó cười hào sảng:

“An Đệ có chuyện ở Thực Thiên Thành đúng chứ? Để anh giúp một tay, dù sao thì thằng đệ tử mất nết cũng chuẩn bị tới đó nữa…”

“Hả? Ý huynh là…”

Trường An chợt có một cảm giác bất an, nhưng không để hắn phải đoán mò thêm nữa, Thiệu Tổ vỗ đùi và nhe răng cười:

“Đúng, bảo kê thằng nhóc ấy”

Tưởng lão này có thiện tâm, hóa ra chỉ là muốn tìm vệ sĩ miễn phí cho đệ tử thôi ư?

Trường An mở to mắt, đoạn hắn nhìn xuống bản thân một lúc, lại giương ánh mắt không hề tin tưởng chút nào:

“Tổ ca, huynh chắc là ta bảo kê tên đó, hay là kéo chân hắn đấy?”

“Kéo chân cũng không sao, đệ tử mới nhú cũng cần trải mùi đời chứ”

Nhưng mà, cái tên vô liêm sỉ trước mắt hắn lại mặt dày vô cùng, chỉ cười khanh khách và vỗ vai Trường An, ngẫm nghĩ mà nói tiếp:

“Rồi người ta cũng sẽ tìm đến đệ thôi, nhớ đón tiếp chu đáo nhé”

“... Được”

Không biết nói gì hơn nữa, Trường An thở dài đưa tay lên xoa xoa hai huyệt thái dương, sau đó liền liếc mắt nhìn Thiệu Tổ một hồi, rồi mới nhún vai:

“Đa tạ”

“Không có gì, dù sao lần này ta cũng muốn gửi tên nhóc Diệp Tuyên đó cho đệ, cả hai cùng một thế hệ, ắt sẽ dễ phối hợp hơn”

Nói xong, gã đặt chiếc đĩa xuống bên cạnh Trường An, định rời khỏi nơi này, bất chợt Trường An nhìn xuống nó, phân vân một hồi lâu mới cất tiếng hỏi:

“Vị của nó thế nào? Nếu huynh so với món ăn từ Thực Thiên Thành?”

“Ta đã nói rồi đấy, bình thường”

Nhận được câu trả lời từ đối phương, Trường An chỉ cười khổ mà đưa tay vò đầu, dường như trong lòng có khúc mắc gì đó.

Nhưng mà Thiệu Tổ chỉ nhìn hắn, rồi sau đó nhún vai mà rời đi, chỉ cảm thán một câu đủ cho mỗi mình gã nghe thấy:

“Thế vẫn chưa đủ đâu, vì vị đó ở Thực Thiên Thành… hiểu đệ còn hơn cả chính đệ”

Gã rời đi, Trường An cầm lấy chiếc đĩa sạch không tì vết mà giật nhẹ khóe miệng, hắn cũng bất lực trước khả năng vơ vét đồ ăn của Thiệu Tổ.

“Bình thường ư?”

Hắn thở dài và rời khỏi bờ sông này, tuy nhiên cảm giác chán nản vẫn còn tồn tại đâu đây, khi mà Trường An không thể thực sự tạo được điểm đột phá gì ở trong trù nghệ.

Chắc chắn đi đến Thực Thiên Thành, hắn không thể giải quyết được vấn đề chỉ với vũ lực được, vả lại Trường An linh cảm rằng chuyến đi này sẽ là điểm mấu chốt để giải quyết một khúc mắc từ lâu rồi của bản thân.

Bước đến trước cửa của trà quán, Trường An đẩy ra và đi vào bên trong, Thanh Diệp đã rời khỏi đây từ khi nào, có lẽ nàng đang bận bịu với chuyện gì đó chăng?

“Meo~”

Hắc miêu nằm ở trên bàn trà, nó ngẩng đầu dậy khi thấy Trường An tiến vào bên trong quán, liền bình thản tiến tới gần hắn, sau đó giật lấy hồ lô rượu mà Trường An giắt bên hông ra và uống một ngụm lớn.

Trường An cười khổ, chỉ đưa tay ra xoa đầu của nó:

“Tiền bối, ngài vừa bận rộn chuyện gì hả?”

“Meo”

“Ngài biết không? Tháng vừa qua ta cùng Thanh Diệp đã xảy ra mâu thuẫn, nhưng may mắn rằng, nó đã tạm thời được giải quyết”

Lông của hắc miêu rất mượt, nó dùng hai chân trước nâng bầu rượu lên tu một hớp thật sâu, sau đó mới ném bầu rượu sang một bên, liếc mắt nhìn về phía sau lưng hắn một hồi lâu như thể có ai đó đang đứng, đoạn quay lưng bước đi vào bên trong phòng ngủ.

Trường An nhìn theo hắc miêu một hồi lâu mới quay đầu lại, đập vào mắt hắn là một người phụ nữ, không tính là quen biết, tuy nhiên cũng không quá xa lạ.

Váy hồng đỏ tựa hỏa diễm, thân hình nở nang đầy đặn, tuy trước mặt nàng đã bị một mảnh vải mỏng che lại, lại khó lòng khuất đi được vẻ đẹp yêu dị của bản thân.

Đây không phải chính là người mà đến để đe dọa Trường An trước đây, do Thanh Diệp cử ư? Cũng có vẻ là người mạnh nhất trong dàn “hậu cung” của nữ đệ tử này. Tu vi đạt tới Lục Phẩm Đại Hải Cảnh, có thể được xem là cường giả đứng đầu một phương rồi.

Trường An nhìn nàng một hồi, người sau cũng không có cử động gì rõ rệt, hai bên chỉ chăm chú nhìn nhau như vậy.

Cuối cùng, đối phương mới thở dài, sau đó cung kính cúi người:

“Tiểu nữ tới đây để cảm tạ ngài đã ra tay giúp đỡ Diệp tỷ, đồng thời cũng có chút lễ vật để tạ lỗi cho hành động bồng bột lúc trước”

Nàng nói, trong khi đưa ra một chiếc hộp to lớn được chạm trổ tinh mỹ cho Trường An, khiến cho hắn không khỏi ngẩn người.

Nếu hắn không nhầm, lúc trước chính Thanh Diệp đã ra lệnh thì người phụ nữ này mới đe dọa hắn, thế mà bây giờ lại chủ động xin lỗi Trường An, cách đối nhân xử thế như vậy không khỏi khiến người phải lau mắt mà nhìn.

Trường An nhận lấy chiếc hộp đó, cũng chỉ nở một nụ cười:

“Không cần phải khách sáo, tiểu Diệp là đệ tử của ta, bảo vệ cũng là lẽ thường tình”

“Xin ngài đừng khiêm tốn, tất cả những người phụ nữ trong cung đều rất biết ơn hành động của ngài, cũng chào đón ngài gia nhập bất cứ lúc nào”

Hả? Gia nhập gì cơ?

Người phụ nữ đó đáp lại, ban đầu lời nói còn rất bình thường, nhưng dường như nửa sau có gì đó sai sai, khiến cho Trường An cảm thấy khó hiểu, rồi hắn mở lễ vật mà nàng tặng ra, chỉ thấy một viên đan dược màu tím, tỏa ra một luồng dị sắc nằm gọn trong đó, cùng với một cuốn công pháp.

Rất tri kỷ, hệ thống đã hiện bảng thông tin ngay:

[Tẩy Giới Tiên Đan

Công hiệu: Xóa sạch giới tính, một lần nữa được lựa chọn âm dương, nếu nam nhân trở thành nữ nhân hay ngược lại, ắt âm dương tổng hòa, thực lực tăng mạnh!]

[Âm Dương Điệp Vũ - Hoa Khai

Công hiệu: Một phần công pháp có ẩn chứa tàn đạo bên trong, dường như một khi luyện thành thì sẽ có nhan sắc kinh người, nở rộ như hoa, cho dù là nam nhân cũng sẽ kinh diễm thế gian]

Trường An: “...”

“Ừm… cái này là cái gì vậy?”

Trường An giật nhẹ khóe miệng, sau đó hắn mở to mắt ra nhìn về phía người phụ nữ, chỉ thấy nàng ta nghiêm túc gật đầu:

“Đại nhân, bọn ta không chấp nhận có nam nhân ở bên cạnh Diệp Tỷ, nên chỉ cần ngài biến nữ, ắt sẽ được nhận vào hậu cung, được sự sủng ái của các chị em-”

Con mẹ nó! Nói trắng ra là bởi vì không muốn đàn ông ở cạnh tiểu Diệp, cho nên hắn phải biến nữ? Cái logic này hợp lý quá nhỉ?

Trường An đen mặt, sau đó hắn chỉ lắc đầu, dĩ nhiên hai thứ này là đồ tốt, nhưng có cho… hắn cũng không cần!

“Thực xin lỗi, nhưng yêu cầu của ngươi, ta không thể đồng ý”

Nhưng rồi, chợt người phụ nữ im lặng, rồi nàng thở dài và nói:

“Đại nhân, vấn đề không phải là ý kiến của ngài”

Xoẹt!

Trên tay nàng đột ngột móc ra một lưỡi dao mà chém xuống thẳng giữa hai chân Trường An, cũng may hắn đã né được trong gang tấc, chỉ có cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến Trường An tái mặt:

“Cái quỷ gì vậy?”

“Đại nhân, xin ngài đừng để ta dùng biện pháp mạnh!”

Người phụ nữ nắm chặt dao và nói, tay chỉ về phía Trường An và bất đắc dĩ nói:

“Uống một hơi là ổn, dù sao ngài cũng có cần dùng đến nó đâu?”

“Con mẹ nó! Tương lai sẽ cần dùng chứ, các người bị điên rồi”

Trường An kinh hãi kêu lên mà lùi lại áp sát tường, khuôn mặt không còn giọt máu nhìn lấy người phụ nữ, khi mà nàng là đại năng Lục Phẩm đại hải cảnh, còn hắn chỉ là một tên gà mờ không chút sức phản kháng nào trong người.

Trường An: !!!

Móa! Tình trạng này ai cứu vớt được hắn cơ chứ?

Xoẹt!

Người phụ nữ lại chém thêm một nhát nữa, nhưng giọng nói vẫn ôn tồn lễ độ, đầy “tình thương mến thương” dành cho hắn:

“Đại nhân! Ngài đừng cố chấp nữa! Nếu chấp nhận hóa thành nữ giới, chắc chắn vị trí nữ chủ sẽ là của ngài!”

“Chị gái! Vấn đề không phải ở đó! Hơn nữa tiểu Diệp mà biết ngươi đến phá Trà quán thì…”

Trường An vội vã né tránh, chợt lưỡi dao của người phụ nữ xé nát cánh cửa phòng trước mắt, nàng nghe hắn nói, liền tiện tay móc ra vài thỏi vàng ném về phía Trường An.

Bầu không khí yên tĩnh, chỉ thấy Trường An bắt lấy mấy thỏi vàng, sau đó nghiêm túc gật đầu:

“Được rồi, chém tiếp đi”

Người phụ nữ: “...”

Đầu óc của vị đại nhân này… Đôi khi không bình thường lắm nhỉ?

Nhưng nàng không chém tiếp, chỉ ngạc nhiên khi thấy bên kia cánh cửa chính là một căn phòng đầy vẻ trang nhã và thanh tao, với một đầy ắp những cuốn cổ tịch, chiếc giường tre giản dị và bàn trúc để viết thư pháp, phảng phất như đây chính là chốn mà các vị tiên nhân cư ngụ.

Người phụ nữ nhìn vào bên trong, liền ngẩn người và bước vào căn phòng, tay đặt lên chiếc bàn trúc, lẩm bẩm:

“Đây… là phòng của Diệp tỷ ư? Lạ thật”

“Này, không nên tự tiện vào phòng của tiểu Diệp chứ”

Trường An chỉ nhắc nhở, nhưng chợt hắn nhìn thấy thứ gì đó ở bên dưới gầm giường, bèn bước vào phòng và lấy ra, tức khắc ngẩn người.

Một bộ trường bào dành cho nam giới, hơn nửa thứ này còn ẩn chứa điều gì đó mà hắn không thể nhìn ra, lại mang mị lưc lớn vô cùng.

Nhưng quan trọng hơn là, tại sao trong phòng ngủ của tiểu Diệp lại có áo của đàn ông?

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.