Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ dị thế giới.

Tiểu thuyết gốc · 1963 chữ

“Chết tiệt… nếu không phải bởi vì tên đó thì ta đã không đến nỗi như vậy…”

Trong bóng đêm, thanh âm lạnh lẽo vang lên, một đôi mắt cáo mở ra nhìn lên trên bầu trời trăng tròn.

Nó điên tiết gầm gừ, giơ vuốt lên trên rồi nắm chặt lại, ánh mắt lộ ra vẻ không hề cam lòng chút nào cả, cuối cùng hít một hơi thật sâu.

“Điền Dã… tốt tốt, ta nhớ kỹ tên của ngươi”

Không ngờ được tên đó lại mạnh đến như vậy, vượt xa khỏi Tà Ma thông thường, thậm chí còn có tiềm năng bước chân vào Tà Đạo nữa.

Đối đầu với Điền Dã sáu ngàn năm liền, cuối cùng trong phút chốc nó lại bị sơ hở, đánh đến thần hồn tan nát, chỉ còn một tia du đãng đến thế giới này.

Thông qua việc dùng Mị Hoặc mê huyễn một tên nhãi nhép Tụ Khí cảnh vào tuần trước, nó đã biết được rằng nơi này chính là Vĩnh Xuân Đại Lục, Xuân Quốc, gần Hoàng Thành.

Tu vi gồm có cửu phẩm từ phàm nhân cho đến thăng tiên, nhưng dựa vào sức mạnh của Yêu Hồ lúc này, có lẽ nó chỉ vỏn vẹn nằm ở Tam Phẩm Tạo Hồ, nguy hiểm vẫn còn rất nhiều…

“Có điều… kẻ này thực sự có rất nhiều Dương Khí trong người”

Đoạn, Yêu Hồ ngẩng đầu nhìn về trong Vạn Sự Quán Trà, chỉ thấy trời đã trở tối, trong quán trà có hai người thanh niên chậm rãi dùng bữa.

Người đầu tiên vóc dáng bình thường không có gì lạ, khí chất bình phàm, không có tu vi trong người, trông cũng chẳng thông minh cho lắm, Yêu Hồ bất giác bỏ qua tên đần này.

Người nó chú ý đến chính là một người nam nhân tướng mạo anh tuấn, mái tóc vàng kim, đôi mắt sắc bén lẫn tự ngạo, tu vi đã đạt đến Lục Phẩm Đại Hải cảnh, dương khí mờ ảo ở xung quanh hắn.

Người đàn ông này thật thú vị…

Yêu Hồ nghĩ thầm, nó thè lưỡi ra liếm lấy móng vuốt, đôi mắt lộ ra vẻ thèm khát Dương Khí, bởi vì nó thường là vật đại bổ với hồ ly tinh, nói gì Dương Khí của Thiên Mệnh Chi Tử?

Hấp thu được toàn bộ ắt sẽ phần nào khôi phục được tu vi của Yêu Hồ, thứ mà nó cần nhất lúc này.

“Rất tốt, người nam nhân này phải là của ta”

Yêu Hồ cười lạnh, cũng không ngại bản thân chỉ có Tam Phẩm Tạo Hồ đã lớn tiếng tự ngạo, bởi vì nó tu luyện về Huyễn Thuật, Mộng Thuật. Mà hai lĩnh vực trên đều có điều kiện là tinh thần cực kỳ cao và kiên định, áp bức đối phương.

Yêu Hồ mất tu vi, nhưng tinh thần vẫn còn, những tên nhãi nhép chỉ mới sống có vài ngàn năm trong thế giới này làm sao có thể sánh ngang với nó chứ?

Tu vi mất đi, nhưng sức mạnh tinh thần của Yêu Hồ đã vượt xa thế giới này nhiều lắm!

“Chủ quán, ngài nấu ăn tốt thật”

Thiên Kiều đặt bát cơm xuống, nàng tao nhã đưa khăn tay lau nhẹ bờ môi hồng đào và khẽ mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra sự vui vẻ.

Mà Trường An thì chỉ cặm cụi dùng bữa, hắn chỉ đáp lại một cách qua loa và gật đầu:

“Ta từng theo học một vị trù sư, dĩ nhiên cũng tiếp thu được một, hai điều”

Lúc này, Trường An đang nghĩ tới việc khi Nhược Trần về, mình chắc chắn phải nhờ hắn “giả trang” cao nhân để đánh lừa Thiên Kiều, làm sao để mọi chuyện không dính dáng đến bản thân mình nữa.

Từ Thanh Nhạc, Diệp Tuyên, Ngọc Mi và giờ là cả Thiên Kiều lẫn Kim Thành Chủ, không ai là không bị Trường An dẫn dắt đến cái tư tưởng “Nhược Trần là một vị đại năng đang ẩn cư”, chỉ tội nghiệp cho hắn khi không làm gì vẫn phải đội một cái nồi lớn to đùng.

“Ồ, ta hi vọng rằng một ngày nào đó sẽ được thưởng thức món ăn do vị trù sư ấy làm ra”

Thiên Kiều nghe vậy, nàng chỉ nhoẻn miệng cười, không nhịn được mà chép miệng, dường như…

Cô nàng này cũng là một người rất thích ăn uống?

“Ha ha, ta cũng không biết vị ấy ở đâu, nhưng với người như đại nhân chắc sẽ gặp sớm thôi”

Đúng vậy, ngài đột phá lên Thượng Giới chắc sẽ có cơ hội được gặp mặt đấy.

Trường An bật cười, hắn cũng bắt đầu dọn dẹp bát đĩa đem đi rửa, cũng xem như tránh mặt Thiên Kiều, dường như bản năng này đã được sinh ra từ khi Trường An còn là học sinh.

Phụ nữ càng xuất sắc, càng phi thường thì khả năng nảy sinh tình cảm càng thấp, chớ nên ảo tưởng, tốt nhất là nên giữ khoảng cách với các nàng.

Sau này là…

Phụ nữ càng xuất sắc, càng đẹp mà tiếp cận ngươi chắc chắn sẽ không có ý đồ gì tốt, nàng đang muốn lợi dụng thứ gì đó ở ngươi, tốt nhất nên tránh xa.

Chung quy cũng chỉ là tránh xa tuyệt sắc mỹ nữ, thiên kiêu (chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần!).

Sau đó cũng chẳng có gì xảy ra, Trường An rửa bát nên rửa bát, Thiên Kiều thì trở về phòng ngủ, vốn dĩ là nơi của Thanh Diệp, nhưng tối nay cô bé đó không về nhà.

Về phần hai người có thể xảy ra cốt truyện gì cơ chứ? Mà Trường An cũng không mong như vậy.

Cốt truyện sảng văn là nếu dính đến nữ thì thu vào hậu cung, nam chỉ có bị trang bức hoặc thu làm tiểu đệ, hoặc có mưu đồ bất chính bị Long Ngạo Thiên đánh không chết cũng tàn phế.

Dĩ nhiên, Trường An không muốn cái nào như vậy cả.

“Mấy cái ý chí thế giới này cái nào cũng như cái nào, đám Thiên Mệnh Chi Tử cũng chỉ một bài này… Ít khi có cái nào độc đáo cả.”

Vừa về phòng ngủ, Trường An đã lầm bầm, trùm chăn lên mà nhổ nước bọt, vô cùng tin tưởng rằng bản thân cũng sẽ trở thành một phần của cốt truyện nếu dính dáng vào thứ đó.

Không tin ư? Hắn bị dính một lần rồi đấy.

Nhân vật chính gặp nạn, cuối cùng được cao nhân ứng cứu… Không quen ư?

Mẹ nó, chẳng phải là cái lúc Trường An ra tay cứu nàng ta khỏi Điền Dã sao? Hắn bất đắc dĩ trở thành vị “cao nhân” đó. (mặc dù cái vụ này chủ yếu do hắn mà ra)

“Hài…”

Hắn chợt thở dài não nề, sau đó trùm chăn lên, chìm vào giấc ngủ, trong khi ở căn phòng bên kia, Thiên Kiều đang ngồi xếp bằng, nàng nhắm mắt lại như đang tu luyện điều gì đó.

Một hồi lâu sau, từ khi nào mà làn sương mù đã phát tán khắp quán trọ, chỉ là không có ai nhận ra cả, mà Yêu Hồ xuất thủ!

Chỉ thấy đôi mắt nó phát sáng, sau đó nó liếm môi, giơ vuốt lên vỗ mạnh xuống mặt đất:

“Tán!”

Chỉ cần làm hai tên này bất tỉnh là được, sau đó nó sẽ dễ dàng hấp thu Dương Khí của kẻ kia, mà thứ Yêu Hồ am hiểu nhất… chính là đi sâu vào tâm trí của đối phương và thao túng nó dễ dàng.

Sương mù mang theo linh khí phát tán ngay lập tức thấm vào cơ thể của Trường An và Thiên Kiều, mà hơi thở của Trường An dần dần đều đặn, cứ như thể hắn đã chìm vào giấc ngủ, Thiên Kiều cũng dần dần cảm thấy ngái ngủ hơn nữa.

Tinh thần của Yêu Hồ cũng phát tán ra, bắt đầu liên thông với hai người và thao túng giấc mơ của họ, chợt nó ngừng lại, sau đó biến sắc.

“Không được, ngừng!”

Vụt!

Mọi thứ biến mất, khung cảnh xung quanh của nó đã thay đổi.

“Chết tiệt, sao có thể cơ chứ? Mộng cảnh là sở trường của mình cơ mà?”

Âm thanh gào thét vang lên, Yêu Hồ không thể tin được rằng tại sao nó lại mất quyền chủ động, chỉ có thể bị lôi kéo vào bên trong mộng cảnh của đối phương.

Điên rồi? Một thế giới yếu ớt, lại có một tên phàm nhân có tinh thần lực cao hơn nó? Chẳng lẽ cao nhân bây giờ nhiều như cải trắng ư?

Nó hậm hực nghiến răng nghĩ, lo lắng ngẩng đầu dậy, chợt đôi mắt dại ra.

Nó đang đứng trên đỉnh của một ngọn núi, vô tận sương mù màu máu bao phủ lấy nơi này.

Từng cơn gió tanh thổi đến, máu đỏ tươi chảy dài hội tụ thành một con sông lớn. Mặt đất cũng bị nung đỏ lên tựa như sắt thép, sông máu chảy dài dữ dội, cuồn cuộn gào thét chảy ngang qua mang theo một nỗi sợ hãi vô ngần.

Bao phủ lấy nơi này chính là chín cột đá khổng lồ, cao không thấy đáy, bên trên khắc phù văn màu máu, tỏa ra huyết quang.

Dưới chín cột đá, có chín cỗ quan tài, mỗi cái đều bị dây xích nung đỏ hồng giữ lại, tựa như đang phong ấn thứ tà vật gì đó, trông vô cùng quỷ dị.

Nhưng hơn tất cả, thân thể của Yêu Hồ không thể cử động được, nó dần dần run rẩy, khuôn mặt tái nhợt lại.

Đây là cảm giác khủng bố vô cùng đến từ đáy lòng của nó, dù cho ngừng thở vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi vô cùng vô tận ập đến, mặt đất không ngừng run rẩy, từ sâu trong lòng đất như có kẻ nào đó không cam lòng gào thét, mà bầu trời…

Không đúng, nơi này cũng không có bầu trời nào cả, cả thiên khung tựa như bị ai chém mà nứt nẻ ra, dưới vết nứt là màu đỏ thẫm, nhiệt độ cao tới vô cùng tỏa ra. Một tiếng vang tựa như Thiên Lôi gào thét đột ngột bộc phát, đá vụn bay lên bầu trời, sông máu cuồn cuộn chảy xuôi, mặt đất không ngừng lay động.

Yêu Hồ hoảng hốt nhìn cảnh này, nó đã từng đọc qua vô số thư tịch nói về vô số thế giới tinh thần, nhưng cho dù là từng con chữ, hay là tranh minh họa đều không thể vẽ ra một cảnh tượng như vậy.

Đây chính là… trời đất điên đảo?

Mà tại nơi mà thiên địa bị đảo ngược, Yêu Hồ dường như thấy được ở giữa mặt đất, nơi mà mặt của chín cỗ quan tài hướng vào lại có một bóng người, kẻ này toàn thân dính đầy máu, đôi mắt uể oải đối diện thiên khung.

Người này mang một bộ áo sơ mi trắng, quần tây xanh, giống như một người sinh viên… Chỉ là Yêu Hồ chưa biết đến sinh viên là gì cả.

Đột ngột, kẻ nọ quay sang hướng của nàng, ánh mắt hững hờ nhìn lấy nó. Một đôi mắt mờ đục dữ tợn, tựa như đã bị vô số thứ che đi nhãn đồng.

Mà khoảnh khắc hai mắt giao tiếp, tất cả…

Trở về với hắc ám.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.