Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

'Anh hùng' cứu 'Mỹ nhân'

Tiểu thuyết gốc · 1098 chữ

Lúc này chàng trai tóc xoăn mới nhíu mày lên tiếng: "Bà à, con vừa đưa tiền cho bà rồi mà? Bà còn đang cầm tờ năm trăm nghìn của con trên tay kia kìa."

"Ơ hay cái cậu này? Tiền này vốn là của tôi mà. Cậu dựa vào cái gì mà nhận vơ là của mình?" Bà lão vẫn rít lên bằng giọng rất chói tai. "Làm gì có ai mua vé số mà đưa tờ năm trăm nghìn? Bây giờ có trả tiền hay không thì bảo?"

Tiếng xì xầm to nhỏ vang lên, quả thật lời bà lão cũng rất có lý, hơn nữa lại còn là một bà lão đã hơn bảy mươi, nếu phải so sánh thì hai thanh niên kia trông có vẻ không đáng tin hơn nhiều.

Hạo Nhiên không bước vào quán nữa mà đứng lại bên ngưỡng cửa âm thầm quan sát bọn họ.

Chàng trai tóc xoăn đứng lên phân bua: "Do hôm qua con vừa rút tiền ra toàn tờ năm trăm nghìn nên mới phải đưa bà tiền chẵn như vậy. Bà còn nói không sao, sẽ thối cho con, sao bây giờ lại nói con không đưa tiền cho bà?"

Bà lão cười gằn. "Thanh niên bây giờ lật lọng ghê gớm quá. Già này ăn quỵt của cậu bao giờ mà nói như thật thế? Bằng chứng đâu?"

Chàng trai nam tính lúc này cũng đứng lên đặt tay lên vai người bạn đi cùng. "Cậu bình tĩnh lại một chút." Nói rồi anh ta quay đầu gọi một cô phục vụ tới. "Anh nhớ quán này có camera, em kiểm tra lại giúp anh xem cậu bạn anh có đưa tiền cho bà lão này hay không nhé. Thời điểm phát sinh vào khoảng 8 giờ 28 phút." Anh ta vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay.

Cô phục vụ lắp bắp trả lời: "Xin lỗi quý khách, quán có lắp hai camera nhìn ra hai mặt tiền đường, nhưng chiếc bàn này nằm ngay góc đường nên lọt vào góc chết của camera, không thể ghi hình được ạ."

Anh ta nhíu mày hỏi lại: "Vậy là việc này đã từng có tiền lệ?"

Bà lão lập tức cắt lời: "Tiền lệ cái gì, đừng có già mồm nữa. Không có bằng chứng thì mau xuỳ tiền ra đền tiền vé số. Một trăm nghìn, lẹ đi!"

Cô phục vụ môi run run không dám nói gì nữa, chỉ biết nhìn hai chàng trai bằng ánh mắt bất lực đầy sợ hãi.

Đến mức này thì hầu như mọi người đều đã hiểu ra. Mấy trò dàn cảnh của dân giang hồ gần đây rất tinh quái, hẳn là bà lão đã biết trước chiếc bàn này nằm trong góc chết của camera nên mới cố ý bày trò cướp của công khai như vậy. Chắc họ cũng đã đe doạ quán không ít lần nên mới khiến cô phục vụ sợ hãi như thế.

Những người ngồi uống nước quanh đó khi hiểu ra vấn đề đều lục tục kêu tính tiền để nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này. Cũng chẳng thể trách họ, thời buổi này đến cả Lục Vân Tiên cũng không thể nào chống lại sự táo tợn của bọn cướp.

Hạo Nhiên kỳ thực là người rất hướng nội, nếu có thể, cô tình nguyện không tiếp xúc với bất kỳ ai. Nhưng cô cũng được dạy rằng nếu có thể giúp đỡ người khác mà lựa chọn im lặng thì cô cũng chẳng khác gì những kẻ bao che cho tội ác.

Vì thế cô lặng lẽ rút điện thoại ra xem một chút, sau khi tìm được thứ mình cần, cô cất điện thoại vào túi rồi bước đến bên cạnh chàng trai tóc xoăn và bà lão bán vé số.

"Bà cho con hỏi, hiện tại bà đang có mấy tờ năm trăm nghìn?" Hạo Nhiên đột ngột lên tiếng khiến cả ba người trong cuộc đều giật mình.

"...Ba tờ. Cô hỏi để làm gì?" Bà lão cảnh giác nhìn cô.

"Con có bằng chứng. Bà có thể cho con mượn xem ba tờ tiền đó không?"

"Hừ, có thể có bằng chứng gì chứ, đồ nhãi con. Bà đây không sợ chúng mày."

Bà ta rút ra ba tờ năm trăm nghìn trong xấp tiền trên tay rồi xoè ra cho cô xem. "Xem đi, xem xong rồi thì cút."

Hạo Nhiên không đếm xỉa đến những lời hằn học của bà lão mà quay sang nhìn chàng trai tóc xoăn. "Có thể cho tôi xem tiền trong ví anh không?"

Chàng trai đờ ra mất một giây vì kinh ngạc rồi cũng mở ví rút ra xấp tiền năm trăm nghìn mới coóng đưa cô xem.

Cô cầm lấy gần mười tờ năm trăm nghìn rồi xoè ra trước mắt mọi người. "Xấp tiền của anh này đều là tiền mới, số seri chạy liên tục từ AJ0389 3572 đến 3581. Mà tờ tiền này của bà..." Hạo Nhiên vừa nói vừa rút ra tờ tiền mới nhất trong số ba tờ năm trăm nghìn của bà lão. "...Lại vừa hay có số seri AJ0389 3575."

Cô quay sang nhìn bà lão, nói bằng giọng hết sức lạnh lùng. "Rõ ràng là bà đã cầm tiền của anh ấy."

Tất cả mọi người chung quanh đều im lặng nhìn một màn trước mắt. Chưa cần nói đến sự thông minh cơ trí của cô ấy, chỉ cần chứng kiến sự quả cảm này thôi đã khiến bọn họ vừa ngưỡng mộ vừa xấu hổ rồi.

Bà lão giận dữ vung tay lên quát to: "Con ranh này!"

Hạo Nhiên vừa định lách mình né tránh thì đã có hai bóng người cùng lúc hành động.

Chàng trai nam tính nhanh tay chế trụ cánh tay đang định vung xuống của bà lão, mà anh chàng tóc xoăn lúc này đã đứng chắn trước mặt cô.

"Có phải bà nên nói câu xin lỗi thay vì ra tay đánh người không?" Anh ta vừa giữ tay bà lão vừa nói.

Hạo Nhiên có hơi xấu hổ. Đây là lần đầu tiên một hồng đai tam đẳng Vovinam như cô được người ta bảo vệ. Cảm giác này đúng là... rất dễ chịu.

Bà lão điên tiết vùng tay ra, xoay người bỏ đi một mạch, không quên quẳng lại một lời doạ dẫm: "Tụi mày coi chừng đấy!" rồi khuất bóng sau khi rẽ vào một con hẻm.

Bạn đang đọc Chờ Em Trên Chiến Trường sáng tác bởi min_4ever
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.