Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rách váy giữa đình

Tiểu thuyết gốc · 2854 chữ

Đình làng đã thấp thoáng hiện ở đằng trước. Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Chị ơi!”

Tôi nghe tiếng gọi ngoảnh sang bên phải theo phản xạ có điều kiện. Đúng là bé con. Nhưng bên cạnh không có ông anh đáng ghét hung hăng kia mà thấy hai người ở đợ đi theo một bước không rời. Tôi và thím cùng dừng lại đợi cô bé chạy sang. Tôi đưa tay nhéo nhéo đôi má phúng phính hồng hào như chiếc bánh bao của bé:

“Bé con sao lại chạy ra đây. Người lớn nhà em đâu?”

Tôi véo nhẹ má bé nhưng dưới mắt người khác thì cục bột này quá mức bé bỏng đáng yêu lại là con gái cưng của ông Lý nên bình thường đâu ai dám có hành động như thế. Nhìn tôi nhéo má con bé, một người ở đợ có chút nhan sắc, ăn mặc cũng dùng lụa trơn hơn hẳn kẻ thường bất chợt tiến lên, hất tay tôi ra quát lớn:

“Tiện dân láo toét. Sao dám vô lễ động vào người cô năm.”

Tôi ở đây cũng được một thời gian, nghe lời nói như trong phim điện ảnh này giờ cũng có chút miễn dịch, không còn quá bất ngờ nữa. Thế nhưng chưa đợi tôi lên tiếng thì một giọng nói chói tai nhưng lại cố gắng thể hiện sự trấn tĩnh vang lên:

“Xin chào cô Nguyễn.”

Tôi ngoảnh sang thấy cô Thanh con bà Nhã hôm trước gặp ở phường may của bà Nga. Chỉ là hôm nay thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi lại như có chút ánh sáng kỳ lạ. Cô gái này chào tôi bằng một lễ tiêu chuẩn của các tiểu thư trong làng, tôi cũng làm theo đáp lại. Cô Thanh tiến lại gần cạnh tôi rồi mắng người ở.

“Giữa chốn đông người lại dám bất kính với cô Nguyễn đúng là không có mắt.”

Nói xong nhìn cô Thanh trừng lớn mắt đẹp, người ở kia có vẻ chột dạ nhưng cũng không thấy sợ hãi hay kính trọng gì. Có lẽ người này ở trong nhà cũng có chút quyền thế. Mặc dù ăn mặc quần áo của người ở đợ nhưng cũng thuộc hàng cao cấp không giống những người ở đợ khác.

Sở dĩ ở đây tôi biết họ là người ở là vì được thím dạy phân biệt cách mặc quần áo trong nhà ông Lý. Quần áo của người ở thì chân váy, ống tay áo có thêu một hình thù đặc biệt đánh dấu riêng mà theo như bên ngoài chính là đồng phục, logo đồng phục vậy. Dấu hiệu hình tứ giác thêu ở ống tay áo kia rõ ràng như thế, tôi vừa nhìn đã thấy nên nhận ra ngay. Người ở đợ này dạ một tiếng rồi quay sang tôi xin lỗi cho có lệ xong lui về đứng sau bé con.

“Không được vô lễ với chị xinh đẹp. Tự vả hai cái.”

Lời nói của cô Thanh không có hiệu quả nhưng lời của bé con này lại uy lực khó đỡ. Chỉ một câu như thế tôi đã thấy người ở kia mặt hơi xanh lại, tay tự vả hai cái vào mặt rồi cúi gằm xuống, thi thoảng lại ngước lên nhìn tôi ánh mắt bất thiện. Thế nhưng tôi cũng không so đo nhiều. Chỉ là con người này có lẽ tôi phải đề phòng cẩn thận khi bước vào phủ. Mấy người quyến nữ chúng tôi vào hàng đầu tiên của bên dãy phụ nữ ngồi xuống, nói chuyện một chút.

“Chị tên là Kim Yến, em tên là gì?”

“Em tên là Gia Linh.”

Tôi cầm lấy bàn tay trắng trẻo mũm mĩm, chắc nịch như nắm cơm của con bé xoa xoa. Da con bé trắng trẻo, sờ vào lại mát như ngọc, giữa trời mùa hè nóng bỏng tôi cảm giác như có một cái điều hòa ở đây. Giờ tôi mới nhìn thấy kiến trúc của đình làng Hòe.

Đình làng Hòe được dựng lên ở một khu đất trống rộng rãi to lớn, lưng dựa núi, chân đạp thủy. Đây là kiểu phong thủy được ưa chuộng mang lại cát vận cho làng. Để vào được sân đình, chúng tôi phải đi qua một cây cầu rộng. Nhưng ban nãy tôi cũng không chú ý nhiều, giờ có thời gian nhìn ngắm mới thấy ngôi đình này được xây dựng, sắp xếp rất kỳ công.

Đình làng lợp nói mũi hài cong cong cổ kính, trên đỉnh là lưỡng long chầu nguyệt trông có vẻ nơi đây đã “có tuổi” tương đối lâu đời. Dưới ánh trăng sáng tôi dễ dàng nhìn thấy vài vệt rêu trên mái ngói, trên thân rồng. Những kèo cột của đình làm bằng những thân cây gỗ to, chắc chắn, trong đen bóng, đồ sộ vô cùng. Nhưng cây cột này nhìn thì không giống với cây cột gỗ gù trong nhà chú Tín, có lẽ là một loại gỗ khác hoặc tuổi đời khác nhau nên màu sắc khác nhau. Tôi và mọi người đang ngồi trước sân đình, chiếc tivi màn hình phẳng đặt ở trước cửa đình. Một vài người nam trẻ tuổi đang chuẩn bị chạy đĩa chiếu phim, mọi người đến ngày càng đông, không khí cũng rộn ràng hẳn lên. Thế nhưng còn gần một tiếng nữa mới tới giờ chiếu phim.

Bé Linh thấy tôi ngắm nhìn đình cổ mắt ngạc nhiên hỏi:

“Chị Yến đang nhìn gì thế?”

“Chị đang ngắm đình làng, trông đẹp quá. Trước đây chị chưa từng thấy bao giờ.”

“Đi, em dẫn chị đi. Ngoài kia có chiếc cây điều ước hay lắm nhé.”

Tôi còn chưa kịp nói gì con bé đã hưng phấn kéo lấy tay tôi đi, hai mắt nó sáng như sao nên tôi cũng chẳng từ chối làm gì. Ngón tay chỏ của tôi bị nó kéo đi ra ngoài cổng đình lại đi qua cây cầu. Sau đó rẽ sang bên phải một đoạn. Tôi nhìn thấy ba cái cây sáng rực rỡ toàn là đèn lồng treo trên cao. Nhìn thấy tôi kinh ngạc con bé hãnh diện, tự hào lắm:

“Đấy, em bảo là chị sẽ thích mà. Em cũng rất thích.”

Nó kéo tôi vào một sạp bán đèn lồng ở cách đó không xa. Tôi hỏi:

“Người ta treo đèn lên đó để làm gì vậy?”

“Cây ước nguyện là nơi mà người dân có thể bày tỏ mong ước của mình. Đó có thể là cải cách phiên chợ, giúp người nghèo, phát lương thực hay bất kỳ ý kiến gì đó là mong ước của bản thân. Mỗi tháng người ta sẽ treo đèn lên cây ước nguyện này, một vài cái đèn cao nhất và chọn ngẫu nhiên vài cái đèn mà nhà ông Lý sẽ giúp đỡ. Đặc biệt là cây ước nguyện này còn là cái cây mai mối, giúp các chàng trai cô gái có ý với nhau tỏ tình. Nếu may mắn, ông Lý sẽ ra điều tác hợp. Đương nhiên có thành hay không còn do đôi bên có nguyện ý hay không.”

Người bán đèn lồng giải thích với tôi.

“Cô cũng mua đèn lồng chứ?”

Tôi gật đầu nói cảm ơn rồi mua hai chiếc đèn lồng được châm nến sáng bừng. Trong đầu thì tôi nghĩ chẳng may mà nó mưa một cái thì chẳng phải là mất công leo lên treo đèn hay sao. Huống chi là phụ nữ mặc váy, ai lại treo được cao. Đúng như tôi nghĩ, các chị em phụ nữ chỉ đứng xung quanh tán cây mà treo đèn. Thật may mắn, hôm nay tôi vẫn còn mặc quần võ phục ở bên trong, đề phòng bất chắc.

Tôi lấy bút ghi nhanh vài nguyện vọng rồi buộc váy, chuẩn bị trèo lên. Bé Linh cũng đưa cho tôi chiếc đèn màu hồng xinh xắn của nó nhờ tôi treo lên thật cao.

“Chị Yến buộc cái đèn này lên thật cao cho em nhé.”

Bởi vì con bé còn nhỏ, với tay cũng không thể lên đến tàng cây. Có lẽ nó chỉ mong tôi treo đèn lên cũng không nghĩ tôi sẽ trèo lên cây.

“Em đứng im ở đây nhé, đợi chị.”

“Vâng. Em đợi chị.”

Trên cái cây to lớn này có không biết bao nhiêu là đèn được tích qua bao nhiêu năm tháng. Tôi nhìn lên trên thấy những chiếc đèn đã cũ, có những cái đã tơi tả, chỉ còn dư lại khung sắt hoen gỉ. Tôi túm chiếc váy lại, cẩn thận leo lên trên cây, miệng ngậm hai chiếc đèn. Tôi treo chiếc đèn của tôi lên một cành cây, còn cái đèn hồng của con bé, muốn tìm một vị trí cao hơn để treo. Trước mặt tôi là bóng lưng một người đàn ông. Tôi muốn mở miệng nhờ treo giúp nhưng lại bận ngậm đèn lồng. Không còn cách nào khác đành tự treo. Bên dưới con bé Linh thích thú lắm vui vẻ nhảy nhót:

“Chị Yến treo lên cao nữa cho em với.”

Tôi lại leo lên thêm một đoạn. Đúng lúc này trán tôi đụng vào một cái đèn lồng, cái đèn này cũng còn mới, có lẽ mới được treo cách đây không lâu. Nhưng dòng chữ trên đó mới khiến tôi điếng người.

“Mong tìm thấy chị em song sinh của tôi, Kim Cúc. Chị muốn được ở bên cạnh em. Xin lỗi đã không bảo vệ được em.” Phần ký tên là Kim Huệ - tên của bà nội tôi.

Nhìn chiếc đèn này lòng tôi bỗng khựng lại. Hóa ra đây là nguyện ước cuối cùng của bà. Có lẽ bà về đây là mong muốn làm những điều này. Chỉ là cuối cùng trước khi mất bà cũng chỉ có thể treo lên cây ước nguyện này mà không thể làm được. Đầu óc cô bỗng nhiên hoang mang như mất đi kiểm soát. Đọc xong dòng chữ này, hàng loạt suy nghĩ chạy như ngựa hoang thoát cương mà cuồng loạn trong não bộ cô. Trong phút chốc, cô thật sự muốn hoàn thành ước nguyện cuối cùng của bà, tìm thấy bà Cúc để hai bà được yên nghỉ bên cạnh nhau.

Không ngờ trong lúc thất thần tôi lại trượt chân, miệng vừa kêu á lên một tiếng tưởng như đời này sắp xong rồi. Ngã từ độ cao này xuống không gẫy tay thì cũng gẫy chân. Một tay tôi bám được vào một cành cây to. Mọi người xung quanh nhìn vậy kinh hô lên.

“Chị, chị ơi.”

Tôi nghe tiếng con bé con ở dưới sợ hãi giọng gọi vọng lên như sắp khóc ra rồi. Tôi cố gắng hết sức giữ lấy cành cây nhưng từ khoảng cách này mà rơi xuống cũng không an toàn. Nhưng để đặt chân xuống cành khác lại càng khó. Cả người tôi treo lơ lửng, từ ngón tay tôi rịn mồ hôi chuẩn bị trôi tuột xuống. Tôi đang tìm cách nhưng không thể nào. Đúng lúc ngón tay tôi chuẩn bị tuột ra thì cảm thấy cổ tay ấm áp. Một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay tôi. Tôi đang nghĩ anh ta sẽ kéo tôi lên nhưng không, bằng một sự kì diệu nào đó tôi thấy cả người mình rơi xuống. Tôi ngẩng lên chỉ thấy đến cổ anh ta, mặt anh ta bị che bởi một chiếc đèn lồng sáng lóa mắt nên tôi chẳng thể thấy được.

“Aaaaaaaa”

Sau đó chân tôi cách đất một đoạn thì được thả bịch xuống, người tôi còn chưa kịp thấy mặt thì anh ta nhảy xuống đất rồi chạy đi mất. Tôi hét lên “Cảm ơn!” cũng không thấy anh ta dừng lại một bước nào. Nhìn bóng lưng này, tim tôi đập thình thịch mấy lượt, đúng là giống với người ngày đó. Ban đầu tôi còn nghĩ mơ hồ đó không phải người. Nhưng giờ tôi có thể khẳng định đó chính là con người. Điều này cũng làm tâm hồn của tôi được an ủi một phần. Chí ít là cái người hay xuất hiện trước mặt tôi không phải là thế lực tâm linh huyền bí nào đó.

Nghe mọi người kể lại rằng trước khi bà nội lấy ông nội thì bà nội và bà Cúc ở trong nhà ông Lý. Nhưng sau đó thì không có tin tức nữa. Tôi nghĩ bản thân đã có lý do để ở lại nhà ông Lý rồi. Trước khi rời khỏi làng này, tôi muốn tìm kiếm hài cốt của bà Cúc, đưa bà về mai táng cạnh bà nội.

“Chị Yến. Chị có sao không? Từ lần sau em không cần treo đèn lên cao nữa, em không ngoan huhu”

Con bé Linh nước mắt ngắn dài ôm lấy chân tôi. Tôi ngồi xuống ôm nó vào lòng nói không sao, không sao. Sau khi dỗ cho con bé cười tươi, tôi lau nước mắt cho nó thì mọi người cũng dần kéo vào trong sân đình. Hai chị em tôi theo dòng người đi vào. Tôi thấy mấy chủ quán bán đèn lồng bỏ hàng quán cũng đi theo vào. Ở đây thật là tốt, ra ngoài không cần đóng cửa cũng chẳng sợ trộm cắp, nghiện hút, cướp giật… Kể ra cuộc sống thanh bình như vậy cũng tươi đẹp lắm chứ.

Tôi là Linh ngồi vào chỗ, váy cũng được tôi hạ xuống gọn gàng.

“Hai đứa đi đâu lâu thế? Phim sắp chiếu rồi kìa.”

“Con đi ra xem cây ước nguyện ạ.”

Tôi đáp lời thím Hoài rồi ngồi xem phim. Trên màn hình là bộ phim “Trò đời”. Nghe đâu mỗi buổi sẽ chiếu ba tập, hôm nay là tập mười đến tập mười hai. Tôi trước nay không có nhiều thời gian xem phim, kể từ vào lúc học cấp ba tôi càng không có thời gian mà nghỉ ngơi nữa. Vào nghỉ hè, chủ yếu mấy bộ phim tôi xem là mấy bộ phim giải trí giới trẻ đầy tính drama và kịch tính. Tuổi tôi còn trẻ nên thích những bộ phim hào nhoáng cũng là dễ hiểu. Đến lúc xem phim này, bối cảnh Việt Nam lại là tái hiện tại tác phẩm của nhà văn Vũ Trọng Phụng tuy rằng tôi không đặc biệt thích nhưng vẫn nghiêm túc xem. Thi thoảng nghe mấy tiếng rì rào bàn tán xung quanh.

“Đốc tờ là gì nhỉ?”

“Bà này chả xem mấy tập trước à. Đốc tờ là cái ông giống thầy lang trong làng mình ấy.”

“À à, ối dồi. Mà thời nào người ta cũng mê mẩn con trai nhỉ. Cầu khấn tứ phương cũng chỉ mong có mụn con trai nối nghiệp.”

“Ừ, đương nhiên rồi. Nhà tôi ba đứa con gái, không biết đứa này là trai hay gái.”

Tôi len lén nhìn ra sau lưng thấy một chị ôm cái bụng bầu cao quá ngực vuốt vuốt, gương mặt cam chịu. Mọi người vừa xem phim vừa thì thào. Nhìn sang bên cánh đàn ông thì có vẻ ít bàn tán hơn.

Trăng từ lúc sáng đến tận đêm khuya vằng vặc đã hơn mười giờ. Tôi cùng thím ra về, vẫy tay chào bé con theo dòng người đang tản khỏi sân đình. Sân đình về đêm thắp đèn bốn phía sáng trưng như ban ngày. Tôi có thể nhìn rõ được cả viên gạch ở dưới chân mình nữa. Gió mùa hè mát mẻ thổi qua cùng với tiếng ve, tiếng dế tấu nhạc hòa ca càng khiến lòng người dễ chịu.

Đúng lúc tôi không chú ý này có ai đó vọt từ sau tới làm toạc chân váy của tôi nghe rõ mồm một “xoẹt” một tiếng chát chúa.

Mọi người “á” kêu vang vọng khắp sân đình. Tôi nhìn xuống bộ váy bị rách một đường rồi nhìn người đàn ông râu ria ngã nhoài ra đất liên tục nói xin lỗi kia trong lòng cảm thấy kỳ quái.

(Tựa sơn đạp thủy: Tựa sơn đạp thủy- tức là sau nhà có đồi núi, trước nhà có sông ngòi, kênh rạch. Bởi sau nhà có núi đồi làm điểm tựa “chống lưng” có thể tàng phong tụ khí, địa thế “trước thấp sau cao” vững chãi tựa thái sơn. Trước nhà có minh đường rộng rãi, thỏa mắt phóng tầm nhìn. Thế này được chọn để làm nhà, xây đình, làm chùa, làm mộ đều được ứng dụng.)

Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/

Hihi, cầu donate :

Stk: 0731000861915

Tên tk: Tran Thi Thom

Ngân hàng vietcombank

Bạn đang đọc Chồng Tôi Là Tên Thiểu Năng Láu Cá sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.