Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phát hiện

2464 chữ

Trong lối đi tối tăm , Lục Úc tựa người vào góc tường , quần áo rách nát te tua , đầu tóc rối lung tung , mũi bầm tím mặt sưng vù , khắp người xanh xanh tím tím , vô số vết thương to to nhỏ nhỏ .

Cô giống như một con búp bê cũ rách , không thể nhúc nhích , đôi mắt như động không đáy mở to , chết lặng nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mắt .

Lục Duyên nhìn thiếu nữ trước mắt dị thường nhếch nhác , đầu lông mày khẽ chau lại , không biết nên nói gì đây .

Đây đã là lần thứ hai rồi , lần thứ nhất gặp mặt cũng là dáng vẻ như thế , lúc ấy cô dầm mưa , cả người ướt nhẹp , lạnh đến nỗi sắc mặt trở nên xanh xao , với bộ dáng bây giờ không kém hơn là bao .

Rõ ràng là nhị tiểu thư của Lục gia , cái danh hiệu cao cao tại thượng thế mà lại thảm thương hơn so với người bình thường , thật là châm chọc .

Nếu như không phải cậu ở bên ngoài nghe được mấy chữ 'Lục gia nhị tiểu thư' này , sớm đã đi mất rồi . Cậu tự khoe mình không phải loại người hiền lành gì , mấy năm đó ở cô nhi viện , sớm đã luyện thành một bộ ý chí sắt đá , chỉ sợ có người chết trước mặt cậu nếu không cũng chẳng thèm nhìn nhiều hơn hai cái .

Cậu vốn không tính ra tay giúp đỡ đâu , cho rằng chỉ là mấy đứa học sinh cấp ba thôi , ra tay sẽ có chừng mực , ít nhất nhìn cái danh nghĩa người của Lục gia vẫn còn ở trên người cô , sẽ không dám làm những chuyện quá đáng , nhưng không ngờ được chuyện càng diễn càng kịch liệt , đến bước không thể vãn hồi được .

Giữa chừng lúc nghe được là Lục Tuyết sai sử , lòng thầm kinh hãi , tuy rằng đoán được cái khả năng này , nhưng vẫn không dám tin , không ngờ cô ta chán ghét Lục Úc sâu sắc như vậy , đến mức sống chết mặc bây muốn dồn ép cô vào đường chết .

Xem ra cô đại tiểu thư đó âm hiểm ác độc hơn so với tưởng tượng của cậu nhiều .

Mà Lục Úc cũng khiến cậu khẽ nhìn , nếu không phải tận mắt nhìn thấy cảnh cô cắn mãi không buông cái tay của cô gái tóc vàng , cậu thật cho rằng cô chính là khối khúc gỗ mặc người ta xâu xé , không máu không thịt cơ chứ .

Đợi đến sau cùng nghe thấy bọn họ lột đồ cô , cậu mới nhịn không được mở tiếng còi hú của xe cảnh sát đuổi mấy người cô gái tóc vàng đi .

" Cậu sao rồi ? Còn động đậy được nữa không ?" Lục Duyên nhìn thấy đầu gối cô không ngừng chảy máu , quan tâm hỏi , đồng thời cũng đưa tay muốn kéo cô đứng dậy .

Lục Úc lắc đầu từ chối , có chút gian nan nâng cánh tay lên , sửa sang lại quần áo sớm đã rách te tua , cố gắng che □□ cơ thể của chính mình .

Lục Duyên nhìn hành động của cô , có chút ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác , lúc này cậu mới phát hiện quần áo cô sớm rách tè le , lộ ra một mảnh làn da trắng tuyết , chỉ là thương thế thê thảm của cô hấp dẫn sự chú ý của cậu mất rồi , nên không chú ý đến mấy chi tiết này .

Lúc này cậu rất may mắn ở đây không có người nào khác , nếu không với dáng vẻ này của cô , nói không chừng sẽ bị người khác hiểu lầm mất .

Tuy Lục Úc đang cố gắng hết sức loay hoay cái áo , nhưng cái áo đã bị hủy hoại quá mức nghiêm trọng , căn bản không che được gì cả , trước ngực càng lộ ra chói mắt lồng lộng .

Một chiếc áo khoác trắng đen đan xen đột nhiên từ trên trời bay xuống , trực tiếp chụp lên đầu cô , cô ngẩng đầu , thấy Lục Duyên ngoảnh đầu nhìn hướng khác , khẽ nói :" Khoác lên đi ."

Lục Úc sờ chiếc áo khoác mềm mại sạch sẽ , vải màu trắng thuần chưa đến chốc lát đã bị cô làm dơ xì xì mấy dấu , biến thành cái áo cùng màu y hệt với cô bây giờ .

" Sao cậu lại ở đây ?" Lục Úc chợt lên tiếng , giọng nói khàn khàn , nhỏ như tiếng muỗi kêu .

Lục Duyên ngẩn người ra , nhìn cô nhướng mày , " Tôi cảm thấy lúc này cậu nên nói lời cảm ơn mới đúng ."

Lục Úc không thèm đếm xỉa với cậu , không khách khí lấy áo khoác của cậu choàng lên , đỡ tường loạng choạng đứng dậy , thân thể xiên xiên vẹo vẹo , phảng phất một cơn gió là có thể thổi ngã , cái trán chầm chậm túa ra mồ hôi lạnh , dường như đã chịu đau đớn cực hạn , cứ dựa tường , cẩn thận từng chút một bước về phía trước .

Lục Duyên nhìn cô di chuyển như tốc độ con rùa đang bò , nhịn được nói :" Để tôi cõng cậu ."

Lục Úc lắc đầu , tiếp tục bước tiến gian nan .

" Cậu như thế này đi tới khi nào ?"

Lục Úc không ừ hử , mồ hôi lạnh trên trán tủa ra , thân thể đột nhiên lơ lửng , một cái xoay , còn chưa kịp phản ứng đã ở trên lưng .

" Tôi nói rồi tôi cõng cậu ." Lục Duyên mặt mày bình thường , ngữ điệu bình tĩnh , thấp giọng nói . Nện bước nhẹ nhàng đi về phía trước .

Đầu Lục Úc gối lên tấm lưng gầy yếu của thiếu niên , cũng không vùng vẫy , vết thương khắp người theo từng bước chân không ngừng cọ sát , đau đớn vô cùng , nhưng cô không chút kêu la , ngay cả đầu lông mày cũng chưa từng nhăn lại , trầm mặc một lúc , lại hỏi lần nữa :" Sao cậu lại ở đây ?"

Cơ hồ đối với vấn đề này rất cố chấp .

" Không nói cho cậu biết ."

" ...... "

Thấy cô nàng khó được ăn mệt , Lục Duyên hớn hở nhếch lên khóe miệng , sao đây , chỉ cho phép cậu giả thần giả quỷ , cái gì cũng không nói , hừ , mới không nói cho cậu biết !

Cậu cõng Lục Úc từ từ xuyên qua khu rừng , trong ánh mắt khác thường của những người xung quanh , thần sắc như thường đi về phía trước .

" Tôi sẽ không rời khỏi Lục gia đâu ." Sau khi đi được một đoạn , Lục Duyên chợt mở miệng nói .

Cảm nhận cơ thể sau lưng bỗng căng cứng rõ ràng , nhưng cậu không hề chú ý đến , tiếp tục nói :" Tôi nghĩ kỹ rồi , tuy không biết vì sao cậu muốn tôi rời khỏi , nhưng bất luận là vì nguyên nhân gì , chỉ cần có thể được sống , cho dù như thế nào đều chẳng ra sao cả , vì vậy cho dù cậu không nói , tôi cũng không cưỡng ép cậu đâu ."

Một lúc nói ra một tràng dài , Lục Duyên lập tức thở phào nhẹ nhõm , cậu không muốn sống mà cứ nghi thần nghi quỷ hoài , dứt khoác gan béo lên mà yên tâm bước lớn mà đi , bất luận trước mặt là cái gì , cậu cũng không chút sợ hãi .

Sau lưng một trận trầm mặc , hơi lâu sau - -

" Sau này cậu nhất định sẽ hối hận đó ."

Lục Duyên mỉm cười , " Chuyện của sau này ai biết được chứ ."

Sau khi nghĩ thông cả người nhẹ nhõm hẳn lên không ít .

Lục Úc nằm trên lưng cậu tuy không nhìn rõ mặt cậu , nhưng từ giọng nói cũng có thể cảm nhận được vẻ vui sướng của cậu , nội tâm bỗng nhiên xuất hiện một cỗ bi thương , cũng không biết là vì bản thân hay là thiếu niên cái gì cũng chẳng hề hay biết này .

" ...... Cậu cứu tôi , không sợ cô ta biết được sao ?"

" Cậu không nói tôi không nói cô ta làm sao mà biết được ?" Lục Duyên không chút để ý đáp lại , từ 'cô ta' này không cần nói cũng biết là chỉ Lục Tuyết rồi .

Cậu xác thực không mấy lo lắng đến vấn đề này , những người có mặt lúc ấy chỉ có cậu và Lục Úc hai người , bọn cô gái tóc vàng ngay cả mặt cậu như thế nào cũng chưa thấy qua đã chạy mất xác rồi , càng đừng nói gì tới mật báo .

Có điều đây cũng là vấn đề nên quan tâm , nếu như cậu cứ trực tiếp cõng cô về , không nhắc tới mấy vết thương đó sao mà có , dựa vào cậu và cô về cùng một lúc , chính là rõ rành rành nói cho Lục Tuyết biết - - Người là cậu cứu , muốn nhắm thì nhắm vào cậu đi , đến lúc ấy chết như thế nào cậu cũng không biết .

Huống hồ cô đã thành ra như thế này , hẳn là nên đưa đi bệnh viện chứ , nhưng mà phạm vi trăm dặm cậu không quen thuộc lắm , căn bản không biết bệnh viện nằm ở đâu , hay là sắp về tới nhà rồi thả cô xuống để cô ra quyết định thì tốt hơn .

" Tới rồi ."

Giọng nói vẫn là bình tĩnh lạnh nhạt .

" Ở đây ? Cậu xác định chứ ?" Bước chân Lục Duyên khẽ dừng , ngó xung quanh , chỗ này cách nhà họ Lục rất xa , cũng chẳng thấy bệnh viện , nghĩ không ra vì sao dừng lại ở đây .

" Ừm ."

Lục Duyên cũng chẳng nói nhiều , trực tiếp buông cô xuống , nhìn cô khoác chiếc áo khoác rộng thùng thình có chút khó khăn đáp xuống đất .

" Cậu đi đâu ?" Thấy cô vừa xuống đất liền tập tễnh đi về phía một con phố khác , phương hướng chỗ ấy với Lục gia hoàn toàn trái ngược nhau , cậu bất giác hỏi .

Lục Úc quay đầu nhìn cậu một cái , chậm rì rì lắc đầu .

Không nói à ? Lục Duyên cảm thấy không sao cả nhún vai , nhớ tới nhiệm vụ kia của Lục Triển Vũ , bỏ đi , dù gì ngày tháng còn dài , mai mốt sẽ biết thôi .

Mắt Lục Duyên nhìn bóng lưng trơ trọi của cô nàng , khập khiễng lê bước , trong dòng người tỏ ra đặc biệt nhỏ bé yếu ớt .

Đầu vừa chuyển , đi hướng đường hoàn toàn ngược lại với cô .

Hai người một đông một tây , cuối cùng vẫn là đi ngược lại .

Mà rất lâu rất lâu về sau , sau khi Lục Duyên biết được hết thảy chân tướng , rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được , tại sao lúc ấy cô gái đó luôn mãi bảo cậu rời đi , cảnh cáo uy hiếp đều có , cái này bây giờ xem ra , đối với trời sinh tính lạnh lùng như cô là một chuyện không thể tưởng tượng khủng khiếp cỡ nào .

Nhưng cậu mỗi lần đều nghe không lọt tai , một lần cũng không có , cho đến hôm đó , cho đến thời khắc đó , khi thế giới của cậu ầm ầm sụp đổ , cậu mới biết được , hóa ra có lúc sống thật không bằng chết .

Với cậu , là ; Với cô , luôn là .

Về tới Lục gia , bác Trương đứng trước cửa , khom người cung kính nói , " Hoan nghênh thiếu gia về nhà ."

" Bác Trương , đừng khách sáo như vậy ." Lục Duyên đối với người hòa ái hiền từ như bác Trương vẫn rất có hảo cảm , cười ôn hòa nói .

" Vâng , thiếu gia , thứ cho ta hỏi thẳng , cho hỏi ngài bị thương rồi phải không ?"

Bị thương ? Lục Duyên thông qua tầm mắt của bác Trương nhìn về quần áo của mình , mới phát hiện cả người mình bẩn thỉu , trên ống quần vậy mà có mấy vệt máu nhè nhẹ , cái này chắc là do lúc cõng Lục Úc không cẩn thận dính phải .

Tuy là thế , nhưng cũng không thể đem chân tướng nói ra được , vì vậy Lục Úc chỉ có thể sờ sờ đầu , ngại ngùng nhìn bác Trương nói :" Dạ , lúc học tiết thể dục không cẩn thận bị ngã ."

" Cái này rất dễ bị nhiễm trùng , cần phải nhanh chóng xử lý vết thương mới được ." Bác Trương lo lắng nhìn cậu .

" Không cần đâu ạ , đã tiêu độc qua rồi , không sao đâu ." Lục Duyên vội vàng lắc đầu nói .

" Nếu đã như vậy , mời cậu mau đi tắm rửa thay quần áo đi , lão gia phân phó bảo cậu vừa về tới nhà thì vào thư phòng tìm ông ấy ."

" Vâng , cháu biết rồi ." Lục Duyên gật đầu , trong lòng không ngừng đoán Lục Triển Vũ tìm cậu là có chuyện gì ?

Cậu nhanh chóng về phòng , một bên suy nghĩ đối sách .

" Ôi , đã về rồi đấy à , ở với con tiện nhân kia có vui sướng không hầy ?"

Một giọng nói non nớt mềm mại đột nhiên từ chính phía trước truyền đến , mang theo tức giận dễ nhận thấy rõ .

Đầu tim Lục Duyên bỗng chấn động , ngẩng đầu , Lục Tuyết đang đứng phía trước cậu , đôi mắt đẹp hung hăng lườm cậu , khuôn mặt xinh đẹp bởi vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.