Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lăng nhục

2965 chữ

" Nguyệt Văn , cậu đưa tôi tới đây làm gì vậy ?" Lục Duyên kỳ quái nhìn cô gái đang đưa lưng về phía cậu .

Lúc này họ đang đứng ở một rừng cây nhỏ phía sau trường học , nơi này hẻo lánh âm u , cỏ dại mọc thành bụi , không thấy một bóng người .

" Á , mình rất muốn tới đây chơi hoài , nhưng một mình lại không dám đi , cho nên liền kéo thêm cậu nữa ."

Lưu Nguyệt Văn quay mặt đi mất tự nhiên trả lời , khẩn trương ngắm nghía bím tóc của mình , không dám quay đầu nhìn cậu , chỉ có cô ấy biết , lúc này trái tim cô ấy đập nhanh ơi là nhanh .

Bởi vì thời gian kế tiếp , cô ấy muốn tiến hành công cuộc tỏ tình lần đầu tiên trong đời , có trời mới biết cô ấy có bao nhiêu căng thẳng .

" Tới nơi này chơi , chỗ này có gì chơi vui chứ ?" Lục Duyên tùy ý đánh giá xung quanh , trừ bỏ thân cây sần sùi đống cỏ khô cái gì đều không có , ngay cả một đóa hoa cũng chẳng thấy , " Còn nữa sao cậu cứ suốt ngày cúi đầu không vậy , không khỏe à ?"

" Hả , không có không có ! Mình rất khỏe !" Lưu Nguyệt Văn liên tiếp lắc đầu , ngay lập tức ngẩng đầu lên phủ nhận .

" Nhưng mặt cậu rất đỏ đó nha , thật không sao chứ ?" Lục Duyên giật mình phát hiện cả mặt cô ấy phiếm hồng , " Không phải sốt rồi chứ ?"

Thật là ngốc ngốc ngơ ngơ mà ! Trong lòng Lưu Nguyệt Văn vừa thẹn vừa giận , không khỏi chửi thầm , không ngờ cậu lại trì độn , như vậy mà cũng chẳng nhìn ra được tí gì .

Đành phải nhanh chóng nói lái sang chuyện khác , thấy vậy mới nhẹ nhỏm nói :" Mình thật không sao mà ! Đúng rồi , bảng điểm hôm nay có rồi , chúc mừng cậu vào được top 10 !"

" Đây đều nhờ vào cậu hết , nói ra thì tôi còn chưa cảm ơn cậu nữa cơ ."

Lục Duyên cũng nhớ tới cái này , hơi mỉm cười với cô ấy , thật lòng thật tâm nói :" Cảm ơn cậu mấy ngày này không quản bao khổ cực giúp mình tổ túc thêm kiến thức , bởi vì có cậu nên mới có thành tích của tôi như bây giờ , thật là cảm ơn cậu rất nhiều , Nguyệt Văn ."

" Đừng , đừng khách sáo ......"

Lưu Nguyệt Văn ngây ngốc nhìn nụ cười ôn nhu của cậu , trái tim thình thịch thình thịch bang bang nhảy .

Khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp tinh xảo cho dù ở dưới hoàn cảnh tối tăm cũng rực rỡ lấp lánh như cũ , phảng phất xuyên qua ánh sáng còn đẹp hơn so với những người mà cô ấy từng gặp .

Lưu Nguyệt Văn à , mày xong đời rồi .......

" Lục Duyên !" Không biết từ đâu ra dũng khí , cô ấy đột nhiên gọi tên của cậu , dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn cậu .

" Gì vậy ?" Lục Duyên bị cô ấy dọa một cái , kỳ quái nhìn cô ấy .

" Thật ra , thật ra mình luôn đều , đều rất ...... ô !"

Lưu Nguyệt Văn cả mặt đỏ bừng , lắp ba lắp bắp , đang tính lên tinh thần cổ vũ nói mình thích cậu nói ra thì không nghĩ tới đối tượng tỏ tình đột nhiên lại nhào về phía mình , bàn tay dùng sức che miệng cô lại .

" Ô ô ô !" Cậu làm gì thế !

Nhìn thấy gương mặt tuấn tú trước mắt đột nhiên phóng to lên , lòng Lưu Nguyệt Văn vừa xấu hổ vừa tức giận , thân thể không ngừng vừng vẫy , ai ngờ được lúc tỏ tình miệng cô ấy đột nhiên bị che lại chứ !

Lần này thì hay rồi , không dễ gì mới có dũng khí một lần tất cả đều hết mất rồi , cô ấy hung hăng lườm cậu , hổng lẽ cậu đã đoán ra được cô ấy sẽ tỏ tình sao , sau đó dùng cách thức này cự tuyệt cô ấy ?!

" Đừng động !" Vẻ mặt Lục Duyên nghiêm túc , ngón trỏ đặt ở bên môi , chỉ về hướng sau vách tường , " Suỵt , cậu nghe đi !"

Cái gì ? Lưu Nguyệt Văn nghi hoặc nhìn cậu .

......

" ...... Tao nói mày là đứa câm à ... Kêu mày không nói chuyện nè ! Không nói nè ... đánh ! Đánh mạnh cho tao !"

Một giọng nữ bén nhọn điên cuồng lọt vào tai , theo đó còn có mấy tiếng tát tai giòn tan vang lên .

......

Đây ... đây là cái gì ?! Lưu Nguyệt Văn kinh hoảng mà trừng to hai mắt , nhìn Lục Duyên như cầu xin giúp đỡ .

Lục Duyên lắc đầu , tỏ vẻ cô ấy đừng lên tiếng , đợi cô ấy gất đầu mới thả cô ấy ra .

Lưu Nguyệt Văn vừa được tự do , lập tức móc điện thoại ra , lạch tạch đánh ra một chuỗi chữ đưa lên cho lục Duyên xem .

" Bây giờ chúng ta nên làm gì đây ?" Tay cô ấy cầm điện thoại hơi run run , hiển nhiên rất sợ hãi .

Lục Duyên trầm ngâm chốc lát , lập tức móc ra điện thoại .

" Chúng ta rời khỏi chỗ này ." Mấy chữ gần như lạnh nhạt .

Lưu Nguyệt Văn nhìn nghiêng mặt thờ ơ của Lục Duyên , trong lòng rét lạnh , đột nhiên cảm thấy rất xa lạ . Nhưng nghĩ lại một chút , cũng cảm thấy đi mới là thượng sách , loại việc này vẫn là đừng nên dây vào thì hơn , tránh rước họa vào thân .

Ngay lúc họ tính quay người bỏ đi .

Tường bên kia lại phát ra tiếng giẫm đạp vang dội , đồng thời cùng tiếng cười điên cuồng của con gái :" Chạy đi ? Sao không chạy tiếp vậy ? Ngày thường không phải trốn giỏi lắm mà , mày chẳng phải Lục gia nhị tiểu thư rạng rỡ hay sao ? Mày không phải rất ngầu lắm à ? Sao bây giờ giống như một con chó nằm ở trước mặt tao thế hả ?"

Thân hình Lục Duyên khẽ dừng , bỗng dưng ngừng hẳn .

Lưu Nguyệt Văn cũng giật mình che chặt miệng lại , bên kia tường là ...... Lục , Lục Úc !?

Trong lòng không biết vì sao lại vô cớ thả lỏng , nếu như người bên đó thật đúng là Lục Úc , vậy thì hoàn toàn không can hệ gì cả .

Dẫu rằng đó là Lục Úc , Lục Úc không đáng được đồng tình so với bất kỳ ai , khiến cho người ta chán ghét hơn với bất cứ ai , Lục Úc lẽ ra phải chịu tất cả mọi người kinh tởm bài xích .

Cô ấy kéo kéo quần áo của Lục Duyên , đang muốn kêu cậu rời đi .

Ai biết chữ ngờ ......

" Cậu về trước đi ."

Lưu Nguyệt Văn nhìn dòng chữ nhỏ kia trên màn hình điện thoại , xác định chính mình không nhìn nhầm .

" Cậu phải ở lại à ?!"

" Ừ ."

" Nhưng đó là Lục Úc á ? Không đáng để cậu làm như vậy đâu , chúng ta về đi !"

" Yên tâm đi , tôi chỉ quan sát tình hình thôi , sẽ không manh động đâu , ngược lại là cậu , đã quá trễ rồi , cậu về sớm đi ."

" Nhưng mà !"

Lưu Nguyệt Văn vốn còn đang muốn khuyên nhủ cậu , nhưng nhìn thấy ánh mắt đáng tin của cậu , cuối cùng vẫn là khẽ cắn môi , dậm chân , vô cùng u oán nhìn cậu , không can tâm mà đi .

Mà lúc này ở bức tường khác mặt .

Ánh mắt Lục Úc lạnh băng nhìn mấy người cô gái tóc vàng , lúc này tóc cô đã rối lộn xộn , quần áo không ngay ngắn , khóe miệng còn treo vết máu , trên khuôn mặt trắng ngần in rõ dấu bàn tay , quần áo vốn dĩ sạch sẽ chỗ nào chỗ nấy toàn là dấu chân đen xì xì , cả người nhìn nhếch nhác quá chừng .

" Ánh mắt này của mày là gì hả ? Còn dám trừng tao !" Cô gái tóc vàng túm lấy tóc Lục Úc hung hăng ném lên tường , 'phanh' vang lên một tiếng , trong nháy mắt trán cô sưng đỏ cả lên .

" Mày , còn mày nữa , lên đánh cho tao ! Hung hăng đánh ! Tao ngược lại xem xem nó rốt cuộc có phải là con câm hay không !" Cô gái tóc vàng chỉ hai cô gái một gầy một béo bên cạnh nói .

" Được thôi , đảm bảo lão đại người vừa ý ." Hai cô gái đều xoa bàn tay , khóe miệng treo lên một nụ cười dữ tợn , ánh mắt nhìn Lục Úc y hệt như đang nhìn một con cừu non .

Hai cô gái một tay đem cô xách tới , chân hết sức dùng lực đá lên trên người cô với các bộ phận như bụng , ngực , lưng ...... bạo lực và điên cuồng . Rất nhanh trên làn da của Lục Úc toàn những vết xanh xanh tím tím một mảng , có chỗ thậm chí còn chảy cả máu .

Lục Úc dùng tay bảo vệ đầu , khóe miệng không ngừng chảy máu , bị vây đánh như vũ bão cô muốn liều mạng đứng lên , cũng muốn phản kháng . Nhưng những vết thương trên cơ thể cô sớm đã chồng chất lên nhau nào còn tẹo sức lực nào chứ ? Lần nào cũng là không chút lưu tình đạp xuống .

" Ối trời ôi ? Còn biết phản kháng cơ đấy ?" Cô gái tóc vàng như biết rõ ý đồ của cô , đi tới phía trước ngồi xuống trước mặt Lục Úc dùng sức nắm chặt cằm cô , giễu cợt nói :" Tới tới , kêu một tiếng bà nội nghe coi , nói không chừng tâm tình tao tốt sẽ tha cho mày cũng nên ~"

Vừa dứt lời , Lục Úc luôn lì đòn không rên rỉ tiếng nào đột nhiên hết sức phun một ngụm máu lên mặt ả .

" Mẹ nó ! Dám phun tao hả ?!" Cô gái tóc vàng nổi quạu , lại ác độc ném cho Lục Úc một cái tát tai , " Đồ chó má mày nuôi , kêu mày một tiếng nhị tiểu thư thật còn tưởng mình là nhị thiểu thư của Lục gia rồi à ? Đừng cho rằng tao không biết mày chẳng phải là con ruột của Lục gia , ba mẹ ruột của mày sớm bị mày khắc chết hết rồi ! A ...... Tay của tao !"

Lục Úc đột nhiên cắn chặt tay của cô gái tóc vàng một phen , dùng hết sức cắn , phảng phất tất cả sức lực đều tập trung vào hàm răng .

" Mày nhả ra cho tao ! A ......"

Cô gái tóc vàng đau đến nỗi toát ra mồ hôi lạnh , thảm thiết kêu rên liên tục , ả cảm thấy tay của ả sắp bị cắn hư mất rồi nên điên cuồng đập lên đầu cô , nhưng không chút tác dụng gì , cũng chẳng nhúc nhích miếng nào , máu tươi từ miệng cô chảy ra , cố chấp đến đáng sợ .

" Hai đứa tụi mày còn ngây ra đó làm gì ? Mau kéo nó ra cho tao !"

" Ồ .... ồ ..." Hai cô kia bên ngoài nhìn máu không ngừng tí tách chảy , đờ người ra , nghe xong lập tức phản ứng lại , liên thủ cùng nhau đem Lục Úc kéo ra .

Trong lúc này cô gái tóc vàng ngăn không được rống to , không dễ dàng gì mới đem được Lục Úc tách ra , tay của ả đã máu thịt lẫn lộn , chỗ răng cắn có thể thấy cả xương .

" Aaaaaa !!!" Cô gái tóc vàng giống như điên , hết sức đem Lục Úc đẩy ngã xuống đất , dùng chân hung hăng đạp lên đầu cô , " Mày mẹ nó nãy làm cái gì ? Làm cái gì hả ?"

Lục Úc chịu đựng không rên rỉ một tiếng , lúc này cô đã tới điểm cực hạn rồi , toàn thân không còn chút sức lực nữa , chỉ là đôi mắt vẫn sáng trong , lạnh lùng nhìn ả .

" Lão đại ! Cứ tiếp tục như vậy sẽ thật chết người đó ! Sẽ xảy ra mạng người đó !" Hai cô gái nhìn cô gái tóc vàng càng đánh càng hăng , liên tục ngăn cản , sợ hãi nói .

" Hờ , vậy thì đã sao ?" Cô gái tóc vàng đạp lên mặt Lục Úc , cong lưng hướng cô nhổ nước bọt , cười ha hả , nụ cười vặn vẹo điên cuồng .

" Này , mày biết là ai kêu tao làm như thế với mày không ? Là Lục Tuyết ! Là Lục Tuyết nha ! mày biết cô ta nói sao với tao không ?"

Cô gái tóc vàng cúi người , ngữ khí hơi nhỏ nhẹ , cười âm hiểm nói :" Nó bảo tao hung hăng đánh đập mày , tốt nhất là đánh tới chết , mỗi lần đánh là 10 đồng , mày tính xem , nãy giờ tao đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi ? Hả ? Nói chuyện đi chứ !"

Nói rồi lại hung hăng đạp một đạp .

Lục Úc nằm trên nền đất , mặt dán mặt đất lạnh băng dơ bẩn , nghe thấy cái tên của Lục Tuyết cũng không có nửa điểm phản ứng , dường như đã sớm biết từ trước .

" Lão đại , đủ rồi đấy !" Hai cô gái vội vàng từ phía sau ôm ả , liên tiếp nói , " Sẽ thật xảy ra chuyện đó !"

" Hai mày xem nó đem tay tao biến thành cái dạng gì nè ? Không đem nó đánh tới tàn tạ tao không mang họ Hoàng !"

" Nhưng mà , xảy ra chuyện phải vào cục cảnh sát đó , tôi không muốn ngồi tù đâu !"

" Cũng phải , vì một con ả lẳng lơ mà vào tù thì cũng chẳng có lời mà còn lỗ tùm lum nữa , a ! Tao chợt nghĩ ra một cách hay !" Cô gái tóc vàng bỗng cười điên cuồng nói , ánh mắt kỳ dị nhìn Lục Úc .

" Đem quần áo nó toàn bộ cởi ra hết , để nó trần chuồng chạy về đi !"

Lời nói vừa rơi xuống , đôi mắt Lục Úc cuối cùng loé lên tia hoảng loạn , ngón tay khẽ động , muốn bò dậy .

Hai cô gái ngẫm nghĩ , đây xác thật là một cách hay , sẽ không xảy ra án mạng lại lăng nhục được người khác .

" Haha , tao ngược lại muốn xem xem cái mặt nạ rụt rè của mày có thể đeo được bao lâu ? Tao sớm nhìn thấy cái dáng chim cun cút này của mày là khó chịu rồi , rõ ràng là một tiện chủng , lại làm ra vẻ cao ngạo lắm , bộ giỏi lắm sao ? Hả ?"

Cô gái tóc vàng ra sức xé quần áo của Lục Úc , chất vải mỏng manh chốc lát rách vụn không nỡ nhìn .

Lục Úc liều mạng phản kháng , nhưng lúc này cô sao phản kháng nổi sức lực của ba người bọn họ , cô nghe thấy tiếng quần áo roẹt roẹt bị xé rách , đôi đồng tử màu đen nhiễm một tia tuyệt vọng , cuối cùng từ bỏ chống cự , giống như miếng vải rách nát mặc người bài bố .

" Bí bô bí - - Bô bí bô bí - - "

Đột nhiên tiếng còi hú xe cảnh sát xé rách không khí từ nơi xa .

" Đệch , cảnh sát thế nào tới rồi !"

" Chạy nhanh ! Chạy nhanh !"

......

Cô gái tóc vàng ba người bọn họ vừa nghe thấy âm thanh này dọa đến mức loạn cào cào cả lên , cũng không quan tâm đến Lục Úc còn nằm trên đất nữa , bàn chân quệt thuốc một cái rồi co giò bỏ chạy .

Sau khi bọn họ rời đi , một bóng người chậm rãi từ phía tường khác đi ra , nhìn thấy Lục Úc lúc này đã gần như khỏa thân , trên dưới khắp người không có chỗ nào tốt cả , chau mày không nói .

Mà Lục Úc nương nhờ vào tường gian nan ngồi dậy , cố gắng hết sức dựa vào tường , thở hổn hển , phát hiện là cậu , mí mắt hơi nâng lên .

Ánh mắt hai người giao nhau , hết thảy đều không nói gì .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.