Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên vị

2835 chữ

Lúc này ở một góc hành lang dài , không khí phảng phất đọng lại , nặng nề và đè nén .

Lục Duyên nhìn dáng vẻ hùng hổ doạ người của Lục Tuyết , cố gắng hết sức khiến cho bản thân bình tĩnh lại , vẻ mặt mờ mịt nói :" Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì ."

" Nghe không hiểu ?" Lục Tuyết cười lạnh , trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ châm biếm , " Thế nhưng người của tôi lại nói cho tôi biết , lúc bọn nó đang giáo huấn con tiện nhân đó bị cậu phá hư rồi , cậu còn dám giả vờ gì với tôi nữa đây !"

Tim Lục Duyên lộp bộp một lúc , thầm nghĩ không tốt . Nghĩ rách cả đầu cũng nghĩ không ra đám cô gái tóc vàng đó như thế nào mà phát hiện ra cậu vậy , rõ ràng cậu đã trốn rất kỹ ở phía sau tường rồi mà , hơn nữa xác định bọn họ đi rồi cậu mới mò ra , lẽ nào sau đó bọn họ lại quay về ?"

Kỳ thật cậu đoán đúng hơn một nửa , thật ra thì sau khi cô gái tóc vàng đó bỏ chạy càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm , ở trong trường học , lại còn ở một nơi hẻo lánh như vậy , làm sao cảnh sát biết đường mà tới được ? Cho dù coi như là bị phát hiện ra , muốn tới thì đáng lẽ là bảo vệ tới mới phải chứ nha !

Vì vậy bỏ mặc hai người kia khuyên can như thế nào , cẩn thận quay về chỗ cũ , vừa hay nhìn thấy cảnh Lục Duyên cõng Lục Úc , khiếp sợ đi qua lập tức gọi điện thoại nói với Lục Tuyết .

Lục Duyên thấy việc đã bại lộ , sắc mặt trầm xuống , vẻ mặt âm tình bất định , dứt khoát không ngụy trang nữa , trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn và nói :" Là tôi cứu Lục Úc , dưới tình huống như thế tôi tin bất luận là ai nhìn thấy được cũng sẽ vươn tay giúp đỡ ."

" Vươn tay giúp đỡ ? Hừ , cậu nghĩ rằng cậu là ai ? Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang bẩn thỉu ti tiện không ai thèm , đừng nghĩ là có chút may mắn vào được cái nhà này , thật coi mình giỏi lắm vậy !"

Lục Tuyết cao ngạo nâng cằm , khinh thường nhìn cậu , chế nhạo nói :" Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu cứu Lục Úc là vì cái gì , chẳng phải là muốn từ miệng nó nói ra chút gì đó à ? Giương lên lá cờ giả nhân giả nghĩa , còn không phải là vì chính bản thân mình ?"

" Tôi chỉ là không thẹn với lương tâm của mình , nếu như đại tiểu thư cô muốn nghĩ như thế này thì tôi cũng bó tay ."

Lục Duyên không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp trả , không lộ ra chút lúng túng khi bị chọc thủng , " Còn nữa , nếu như đại tiểu thư không còn chuyện gì khác thì vui lòng tránh ra , phụ thân có việc tìm tôi ."

" Phụ thân ?" Lục Tuyết chậm rì rì đi về phía cậu , ánh mắt nguy hiểm nhìn cậu , khóe miệng nhấc lên một nụ cười vừa ác độc vừa xinh đẹp , " Cậu có biết ? Mỗi lần nghe thấy cậu gọi ba tôi bằng cái xưng hô này , tôi có bao nhiêu ghê tởm không ? Loại người như cậu có tư cách gì mà kêu ba của tôi !"

" Cậu muốn làm gì ?" Lục Duyên cảnh giác nhìn cô ta , lùi về sau .

" Vốn tôi không muốn đối với cậu như vậy đâu , nhưng cậu thật quá không biết tốt xấu , lại dám giúp đỡ con tiện nhân kia ! Đừng tưởng vào được cái nhà này thật coi mình giỏi lắm rồi , bây giờ tôi nói cho cậu biết , chỉ cần tôi muốn , cậu tùy thời tùy khắc cũng có thể từ nơi này cút ra ngoài !"

Lục Tuyết đột nhiên không biết từ đâu móc ra một con dao găm , gắt gao nhìn chòng chọc vào cậu , đáy mắt cố chấp gần như là điên cuồng ......

" Cô điên rồi !!" Lục Duyên cả kinh , khó nén được thất thố hô to , trực tiếp đưa tay giành lấy dao , Lục Tuyết không có chút phản kháng , mặc cậu nhẹ nhàng đoạt lại dao .

Ngay lúc cậu cảm thấy không đúng , thì Lục Tuyết đột nhiên lừa gần cậu , lời nói điên cuồng và quyết tuyệt , " Ai cũng đừng hòng phá hủy gia đình của tôi ! Ai cũng không thể !"

Vừa dứt lời , khi cậu còn đang chưa kịp phản ứng , đột nhiên cô ta bắt lấy cái tay đang cầm dao găm của cậu , hung hăng vạch lên cánh tay trắng mềm của mình ! Trong nháy mắt , máu tươi văng khắp nơi .

Đồng thời xuất hiện , còn có tiếng thét hết sức chói tai và đầy đau đớn :" Cứu mạng aaa ! Giết người rồi aaaaa !!!"

Thật đúng là điên rồ ......

Máu tươi nóng bỏng bắn lên mặt cậu , Lục Duyên khó tin nhìn Lục Tuyết đột nhiên trở nên yếu đuối không thể tả .

Cô ta ôm lấy cánh tay , vẫn là dáng vẻ đau khổ đó , nhưng khóe môi lại nhấc lên nụ cười chiến thắng . Thoạt nhìn cực kỳ quái dị .

Lòng đột nhiên lạnh tột đỉnh .

Mà ở dưới lầu bác Trương nghe được tiếng kêu gào của Lục Tuyết nhanh chóng chạy tới , nhìn thấy chính là một cảnh tượng như vậy - -

Lục Tuyết ôm cánh tay vẫn còn chảy máu , sắc mặt tái nhợt như tuyết , thân thể lắc lư muốn đổ , dáng vẻ dường như sắp ngã vậy , mà Lục Duyên đứng đối diện với cô ta , tay dính máu tươi , nắm chặt dao găm , thân thể đứng thẳng ở đấy , nhìn không rõ khuôn mặt .

" Đây ... đây là xảy ra chuyện gì ? Đại tiểu thư sao cháu bị thương vậy ?" Sắc mặt bác Trương đầy nôn nóng , nhanh chóng đi qua giúp đỡ Lục Tuyết , đồng thời khiếp sợ nhìn cánh tay cô ta .

" Bác Trương ! Huuuuu ... Nó muốn giết con ! Huuuu ...... nhanh nhanh kêu ba cháu tới đây đi !"

Lục Tuyết vừa thấy bác Trương , lập tức lớn tiếng lên án trước , nước mắt rơm rớm tràn mi , dùng sức chỉ vào Lục Duyên đối diện , rát cổ bỏng giọng kêu lên .

Lục Duyên ở một bên mắt lạnh nhìn kỹ năng diễn xuất xuất sắc tài tình của Lục Tuyết , thật lòng cảm thấy cô ta hoàn toàn có thể đoạt được giải thưởng Oscar đấy , bất kể là vẻ mặt hay động tác , đều đang khóc lóc kể lể lên án hành vi phạm tội của cậu .

Đều kết thúc rồi ......

Tim cậu như tro tàn , tình cảnh này , nhân chứng vật chứng đều có đủ , cậu thật không ngờ được Lục Tuyết lại tàn nhẫn đến như vậy , không tiếc làm tổn thương chính mình cũng phải ép cậu rời đi , nghe cô ta điềm đạm đáng thương khóc nức nở , khiến cho cậu sản sinh ra một loại ảo giác tất cả đều là cậu làm hết , càng huống chi là người khác ?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua , lòng cũng từng chút một trầm xuống .

" Không thể nào , Duyên thiếu gia sao có thể làm ra loại chuyện này được ." Bác Trương không dám tin nhìn Lục Duyên .

" Chẳng lẽ lời con nói bác cũng không tin sao ? Chính là nó đó !!!"

" Nhưng mà ......" Giọng điệu bác Trương chần chừ , biểu tình khó xử .

" Đã xảy ra chuyện gì vậy ?"

Ngay lúc này , một giọng nói trầm thấp đầy từ tính đột nhiên từ phía sau bọn họ vang lên , theo đó chính là âm thanh cộp cộp đế giày da đạp lên mặt đất .

Nghe được giọng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn , thân thể Lục Duyên chợt căng cứng .

" Ba !" Lục Tuyết vừa thấy Lục Triển Vũ , lập tức chạy qua nhào vào lòng hắn , khóc rống lên .

" Tiểu Tuyết ? Tay của con làm sao vậy ?!" Lục Triển Vũ cảm thấy lòng mình hơi nặng , còn chưa phản ứng lại thì nhìn thấy cánh tay cô ta chảy máu , đầu mày chau lại , vẻ mặt nghiêm túc , lập tức cầm lấy tay cô ta tỉ mỉ quan sát xem , phát hiện đây là vết dao , một đường rách trên làn da non mềm , miệng vết thương không phải rất sâu .

" Cái này làm sao mà thành ?" Lục Triển Vũ thấp giọng hỏi , đôi mắt sâu hoắm nhìn chăm chăm vào cô ta , khóe miệng hiện lên nụ cười hiếm thấy .

" Là nó làm đó !" Nước mắt Lục Tuyết lách tách rơi xuống , tức giận chỉ Lục Duyên , nói :" ...... Con chỉ là đụng nó một cái thôi , nó liền đột nhiên lấy dao găm xông tới , ba , ba nhanh chóng kêu người bắt nó lại đi !"

" Lời nó nói là thật chứ , Tiểu Duyên ?"

Nghe xong câu nói đó của Lục Tuyết , Lục Triển Vũ quay đầu nhìn thân thể thiếu niên vẫn đứng trầm mặc bên cạnh .

Hắn chậm rãi dò hỏi , ánh mắt lạnh lùng mà cậu chưa từng thấy qua , biểu tình trước sau như một , cao thâm khó đoán .

" Con nói không phải người có tin không ?"

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng như thế , chút hi vọng cuối cùng của Lục Duyên đã tan như bọt biển , bình tĩnh ngẩng đầu đối mặt với người đàn ông , khóe môi quật cường mím thành một đường thẳng , tay nắm chặt thành quyền , trong mắt đầy vẻ không cam lòng , sự cố gắng của cậu , dã tâm của cậu , nhẫn nhịn của cậu , chỉ bởi vì một câu vu khống hoang đường đầy vớ vẩn đầy lỗ hổng mà toàn bộ hóa thành công cốc rồi hay sao ?

Ngoài dự đoán , Lục Triển Vũ lại gật gật đầu , nhàn nhạt nói :" Vậy con lui trước đi ."

What !?

Không chỉ Lục Duyên ngây dại , những người có mặt khác cũng ngây phỗng ra , Lục Tuyết lập tức phản ứng , không thể tin được nhìn hắn :" Ba , ba nói cái gì ? Nó chính là người làm con gái của ba bị thương đó ? Ba cứ thế mà bỏ qua cho nó sao ?"

" Lục Tuyết , đừng tưởng ta ngày thường cưng chiều con là con có thể vô pháp vô thiên rồi , vết thương này của con từ đâu mà có , bản thân con là người rõ ràng nhất ."

" Cho nên ba thà tin nó cũng không tin con ?" Lục Tuyết tức giận hét lên với hắn :" Thế nhưng con là con gái ruột của ba đó , ba lại giúp một người ngoài đối phó với con !"

" Nó là anh con ."

" Nó mới không phải là anh con , nó chẳng qua chỉ là một đứa con hoang , một đứa con hoang không ai thèm ...... chát !"

Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên ở hành lang .

" ...... Ba ?" Lục Tuyết vuốt mặt trứng gà đang đỏ , nghền nghệt nhìn hắn , phảng phất y hệt như nhìn thấy quỷ vậy .

Tay của Lục Triển Vũ vẫn dừng ở không trung , trong mắt không có tia ấm áp nào , lạnh băng nhìn cô ta :" Không được phép gọi anh con là con hoang ."

" Ba đánh con , ba lại dám đánh con , con kêu nó là con hoang đó thì sao nào ? Lẽ nào nó không phải ? Con cứ kêu đó ! Nó chính là đồ con hoang ! Đồ con hoang ! Đồ con hoang ......"

Tựa hồ không thể tiếp nhận việc người ba trước giờ luôn luôn cưng chiều muốn gì có đó lại vì một kẻ ngoại lai mà ra tay đánh cô ta , lúc này Lục Tuyết đã gần như sụp đổ , vẻ mặt cô ta vặn vẹo , che gò má đỏ bừng , khiêu khích nhìn hắn , không ngừng rống to .

" Chát - -" Lạ thêm một cái tát tai , Lục Triển Vũ liếc xuống nhìn cô ta , biểu tình gần như lãnh khốc , " Đừng để ta lặp lại lần thứ hai ."

" ...... "

Lục Tuyết run rẩy che mặt , ngực phập phồng kịch liệt , tựa như thở gấp , đôi mắt xinh đẹp trừng lớn hết cỡ , không dám tin nhìn hắn .

" Con thật là càng ngày càng không ra gì , mở miệng là nói mấy lời dơ bẩn , nào giống một đứa con gái chứ ? Con xem mẹ con dạy con thành cái quỷ gì vậy ? Thật là ngu xuẩn mà ."

" Mẹ tôi ? Hờ hờ , ông còn mặt mũi mà nhắc tới mẹ tôi ? Thật là quá buồn cười mà ."

Lục Tuyết đột nhiên điên cuồng cười rộ lên , xinh đẹp và độc ác , " Mẹ tôi bị ông hại thành ra như vậy , ông còn không biết xấu hổ mà nhắc tới bà ấy , nếu như không phải vì ông , mẹ tôi sẽ thành cái dáng vẻ đó hay sao ? Tôi sẽ là cái dáng vẻ này ư ? Đây đều do ông , tất cả là do ông mà ra !"

Lục Tuyết từ từ bước về sau , không ngừng lắc đầu cười lạnh , nhìn người đàn ông trước mắt đột nhiên trở nên xa lạ , " Tôi hôm nay coi như biết rõ rồi , ở trong lòng ông , hóa ra tôi còn không bằng tiện chủng mà ông nuôi dưỡng , cũng không bằng cái con tiện nhân kia ! Không bằng cả tất cả mọi người ! Mà mẹ tôi bởi vì tôi mà làm tất cả , chỉ là thành toàn cho người khác mà thôi , việc sai lầm nhất trong cuộc đời của bà ấy chính là gả cho ông !"

" Lục Triển Vũ , tôi hận ông !" Cô ta dùng sức lau nước mắt , rống lên , đáy mắt mang theo ý hận và bi thương vỡ vụn .

Xoay người cắm đầu chạy một mạch , xông thẳng vào phòng của mình , dùng hết sức mình đá cửa như đang phát tiết , phát ra tiếng đinh tai nhức óc .

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh hẳn .

Lục Duyên nhìn bóng lưng biến mất của Lục Tuyết , đại não một mảng trống rỗng , hết thảy xảy ra quá nhanh , cho đến bây giờ cậu cũng chưa hồi hồn lại , không ngờ được Lục Triển Vũ lại vì cậu mà trở mặt với Lục Tuyết , càng không nghĩ tới hắn sẽ động thủ , hết thảy tất cả đều khiến cậu không kịp trở tay .

Cậu nhìn người đàn ông cao lớn tuấn mỹ trước mắt , sau khi Lục Tuyết chạy đi hắn khôi phục lại dáng vẻ thờ ơ trước đó , không có như trong tưởng tượng sẽ tức giận hay hối hận gì , càng không có đuổi theo , ngược lại hoàn toàn làm như chẳng có gì , y như cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy .

Thậm chí sau khi phát hiện cậu nhìn hắn , hắn còn mỉm cười với cậu nữa , dường như không có việc gì mở miệng nói :" Con nhanh đi tắm rửa thay quần áo đi , sắp bắt đầu ăn cơm tối rồi ."

" Ồ ... dạ ."

Không biết vì sao , nội tâm đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.