Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn cũ

2782 chữ

Lúc này ở trong một phòng khám nhỏ đơn sơ .

Một cô gái mặt vô cảm đang ngồi trên giường bệnh trắng tuyết , vén quần áo lên , trên làn da trắng tuyết toàn là những vết thương xanh đen , nhìn thật là dữ tợn và kinh khủng . Mà ở bên cạnh cô , một người phụ nữ mặc áo blouse trắng đang dùng tăm bông thoa lên vết thương .

" Đau ."

" Vậy làm phiền nhóc cho chị cái dáng vẻ đau đớn hiện lên khuôn mặt được không hả ?" Người phụ nữ không khách khí thêm lực thoa thuốc , chế nhạo nói .

" ...... "

" Phù ~ Cuối cùng cũng xong rồi ." Dán một miếng băng dán cá nhân cuối cùng trên trán , người phụ nữ đứng lên , quệt mồ hôi trên mặt , hài lòng nhìn thành quả của mình - -

" Quy tắc cũ , cố gắng đừng đụng nước , mỗi ngày phải tới chỗ chị thay thuốc ."

" Dạ ." Lục Úc gật đầu .

" Không cần nói nữa , lần này lại là cái con chị chết tiệt kia của nhóc giở trò quỷ chứ gì ?"

" ...... "

" Được thôi , nhóc không nói thì chính là thừa nhận rồi nhé , haizz , sinh ra từ một gốc , sao nỡ thiêu đốt nhau ...... Cô bé đáng thương của chụy , tới nhào lòng chụy nào để chụy an ủi nhóc một phen ."

Nói rồi liền trực tiếp ôm chầm cơ thể của Lục Úc , tha hồ đùa bỡn cái mặt của cô nàng , nhéo nhéo thành các loại hình dạng khác nhau , thật là con nhóc chết tiệt , rõ ràng chỉ mới là một cô bé con 12-13 tuổi , còn giả vờ thành thục gì chứ , xem chụy ra tay không để nhóc phá hủy này .

Lục Úc bất lực , do khắp người toàn là vết thương , căn bản tránh không khỏi , chỉ có thể để mặc chị ấy tha hồ mà niết .

Người phụ nữ sung sướng chơi đủ rồi , cuối cùng thả cô ra , nói :" Tối nay quay về à ?"

" ...... Dạ ." Lục Úc xoắn xuýt một lúc , khẽ gật đầu .

" Nhóc xác định ? Mang một thân thương tích này về ?" Người phụ nữ kinh ngạc nhìn cô , " Gần đây nhóc sao thế ? Sao giờ ngày nào cũng về nhà rồi ? Phải biết là trước đây một tháng nhóc chỉ quay về một hai lần thôi , hay là nói nhóc cuối cùng đã tìm được một chút tình cảm cỏn con nào đó trên người ba máu lạnh kia , nên bị cảm hóa mất rồi ?"

Lục Úc vẻ mặt vô cảm nhìn chị , " Chị nghĩ nhiều rồi ."

" Nói tới người ba vô lương tâm của nhóc , có phải hắn ta lại nhận nuôi thêm một đứa con trai rồi phải không ?" Người phụ nữ sờ cằm , đột nhiên hỏi .

Lục Úc tay đang quấn băng vải khựng lại

" Dạ ."

" Tôi nói hèn chi , nhóc cũng đừng phí tâm phí sức nữa , đó là số mạng của bọn họ , thay đổi không được đâu , nhóc vẫn là nên ít dính vào vũng nước đục đi , tránh cả người tanh tưởi , nhóc vẫn chưa đủ sức đấu với người cha biến thái của nhóc được đâu , nhóc xem xem lần đó tên Hứa Thanh đó , rồi lại Trương Vũ nữa , còn chẳng phải rơi vào kết cục ấy ......"

" Em chưa nói em sẽ quan tâm ." Lục Úc cắt lời chị ấy .

" Chà , cuối cùng em nghĩ thông rồi à ?" Người phụ nữ không tin được nhướng nhướng mày .

" Em đã nhắc nhở cậu ấy rồi , tiếp sau đó cậu ấy như thế nào , đều không liên quan tới em cả ."

" Em , sẽ không can thiệp vào một lần nữa ."

Nhà họ Lục .

Trong phòng ăn , Lục Duyên ăn cơm tối chẳng thấy ngon miệng gì cả , Lục Tuyết như trong dự liệu không xuống ăn cơm tối , lúc này trên bàn cơm to như vậy chỉ có hai người cậu và Lục Triển Vũ mà thôi .

Giữa chừng cậu không ngừng liếc trộm nhìn Lục Triển Vũ , vẻ mặt xoắn xuýt , mở miệng như muốn nói cái gì đó , nhưng lại xuất phát từ cố kỵ không dám tùy tiện lên tiếng .

Mà những hành động nhỏ này của cậu tự nhiên sẽ bị Lục Triển Vũ ngồi phía đối diện nhìn thấy rõ mồn một , đặt đũa xuống , có chút buồn cười nhìn cậu , " Tiểu Duyên , có phải con có lời muốn nói ?"

" Dạ ......" Lục Duyên chần chờ đáp lại , hỏi hỏi thử :" Cái đó ...... Lục Tuyết không xuống không quan trọng sao ?"

" Tính nết nó là vậy đó , qua mấy ngày nữa là ổn thôi , đừng lo lắng quá ." Lục Triển Vũ khẽ cười nói , nhưng chẳng để tâm trong lòng , " Còn nữa con muốn hỏi nhất chắc không phải là cái này đó chứ ?"

" Cũng chẳng phải là vấn đề gì cả , chính là cảm thấy hơi hơi lạ lạ mà thôi ."

" Cái gì kỳ lạ ?"

" Chính là người khi nãy bởi vì con mà cãi nhau với Lục Tuyết ."

" Cái này thì có gì mà kỳ lạ chứ ? Vốn chính là lỗi của Tiểu Tuyết , lại dám dùng cách thức này ép buộc con , thực là có chút quá đáng lắm rồi ."

" Thế nhưng người làm sao xác định chắc chắn không phải là con làm chứ ?"

Lục Duyên cảm thấy rất huyền diệu , thông thường dưới tình huống như thế , ai nhìn thấy đều sẽ cảm thấy là cậu làm không phải sao ? Huống hồ Lục Tuyết là con gái ruột của hắn ta , cái gọi là quan tâm quá tắc loạn , người lý trí hơn nữa đều sẽ vì thế mà lâm vào tình cảnh hoảng loạn ?

Hắn ta nhìn Lục Duyên một cái , nhưng hiển nhiên , người đàn ông trước mắt không thuộc loại người này , từ đầu đến cuối đều bình tĩnh đến đáng sợ .

" Không phải con nói không phải là con sao ?" Lục Triển Vũ lộ ra vẻ mặt kỳ quái hơn so với cậu , hỏi ngược lại .

" Chỉ bởi vì cái này ?" Lục Duyên đứng hình , chỉ bởi vì một câu nói của cậu ?

" Chỉ bởi vì cái này ." Lục Triển Vũ gật gù khẳng định nói .

" Người cứ thế mà tin tưởng con ư ?" Lục Duyên thốt lên hỏi , sau khi nói xong đột nhiên phát hiện câu hỏi của chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn , mặt đỏ lên .

" Ừ , ta tin tưởng con hơn bất kỳ ai trên thế giới này ." Không ngờ được Lục Triển Vũ lại nghiêm túc trả lời đến vậy , giọng điệu chậm rãi , ngữ khí hơi hơi ôn nhu , mắt hẹp dài không chớp mắt nhìn chăm chăm vào cậu , giống như tuyên thệ nói .

" Là … Là sao…… " Lục Duyên cảm thấy thật ngượng , xấu hổ vội cúi đầu lùa cơm , đồng thời đáy lòng sinh ra một cảm giác cực kỳ cực kỳ quái dị .

Giống như là có chỗ nào đó không đúng ......

" Haha , " Lục Triển Vũ nhìn dáng vẻ quẫn bách của Lục Duyên , nhịn không được lắc đầu cười khẽ :" Có một chuyện vốn không muốn nhanh như thế nói với con , nhưng không ngờ được con đối với ta , đối với chính bản thân mình không mấy tin tưởng như vậy , xem ra không nói ra là không được rồi ."

" Chuyện gì ạ ?" Lục Duyên ngây người .

" Ăn cơm trước đi đã , sau khi ăn xong tới thư phòng ta một chuyến , có số thứ đã tới lúc cho con xem rồi ."

Cơm nước xong , Lục Duyên đầy bụng nghi vấn gõ cửa thư phòng .

" Vào đi ."

Sau khi được sự cho phép , cậu đẩy cửa đi vào , vừa nhìn đã thấy Lục Triển Vũ còn đang ngồi trước bàn sách , trong tay đang cầm một cuốn sách rất rất dày , không biết là xem cái gì nữa .

Lục Duyên đi tới trước mặt hắn , phát hiện cái hắn đang xem không phải là sách , mà là một cuốn Album cũ kỹ , từng tấm từng tấm đều là những hình ảnh trắng đen theo động tác lật của chủ nhân và không ngừng hiện ra .

" Phụ thân , người muốn nói với con chuyện gì ?" Lục Duyên trông thấy Lục Triển Vũ chỉ đang nhìn ảnh , không có chút ý muốn lên tiếng , nhịn không được hỏi .

" Xem xong cái này thì con sẽ biết ." Lục Triển Vũ cười mà không nói , chỉ là đem album đó đưa đến chỗ cậu .

Cái gì vậy kìa ...... Chẳng lẽ trong cuốn album này có huyền cơ gì đây hay sao ?

Lục Duyên liền lật album , không ngoại lệ phát hiện trong đó đều là mấy người trẻ tuổi , nam có nữ có , thanh xuân tươi đẹp , trên khuôn mặt vẫn còn có chút non nớt cười đến sáng lạn .

Lướt qua từng trang từng trang ảnh chụp , trong lòng cậu đã rõ , đây chắc là ảnh của Lục Triển Vũ thời đi học , phim ảnh trắng đen phản chiếu ra vết tích của dòng thời gian .

Trong lòng Lục Duyên cảm thấy thật kỳ lạ , không biết hắn vì sao lại đưa cái này cho cậu xem , tùy ý lại lật thêm một trang , tay cậu chợt khựng lại , ánh mắt ngưng trệ .

Ở một góc của Album , nháy mắt cậu đã nhìn thấy Lục Triển Vũ , trên bức ảnh hắn rất trẻ , vẫn có bóng dáng đâu đó của hiện tại , mặc bộ quần áo màu đen thoải mái , cả dáng người cao gầy , đẹp trai bức người , đôi mắt hẹp dài mỉm cười nhìn vào ống kính , tao nhã mê người .

Mà chàng trai đứng bên cạnh hắn , anh chàng đó mặc áo quần màu trắng hoàn toàn đối lập với hắn , anh chàng không giống với Lục Triển Vũ tự nhiên hào phóng , ngược lại mang theo mấy phần thẹn thùng , có chút cứng ngắc nhìn vào ống kính bày tư thế , trên gương mặt sạch sẽ thanh tú mang theo nụ cười xấu hổ .

Bàn tay Lục Duyên không biết hà cớ vì sao lại run lên kịch liệt , ánh mắt chợt mở to , lập tức lật thêm một trang nữa , một trang rồi lại một trang ...... Chàng trai ấy mỗi trang đều xuất hiện , đứng , ngồi , đi , chạy , mà không ngoại lệ đó chính là , chàng trai ấy luôn mang theo nụ cười nhẹ nhàng khe khẽ , ấm áp động lòng người như vầng thái dương ấm áp .

Cho đến khi lật đến trang cuối cùng , Lục Duyên mới phát hiện bản thân mình chảy nước mắt đầy mặt , cậu chạm vào khóe mắt có chút không dám tin , đã hơn nhiều năm như thế chưa từng rơi qua giọt nước mắt nào ......

" Xem xong rồi ?" Từ đầu đến cuối tầm mắt Lục Triển Vũ chưa từng rời khỏi người cậu , sau khi nhìn thấy cậu đóng album lại , mở miệng hỏi .

" Đây là có chuyện gì ?” Khó được một lần Lục Duyên không dùng kính ngữ , khiếp sợ nhìn hắn , mất khống chế hỏi :" Tại sao ba tôi lại xuất hiện ở trong này ?"

Đúng vậy , chàng trai áo trắng trong tấm ảnh chính là ba của cậu , tuy đã trôi qua rất nhiều năm , tuy khuôn mặt trong ký ức của cậu có chút không quá giống , nhưng bóng dáng quen thuộc thế kia , nụ cười quen thuộc , cậu tuyệt đối sẽ không nhận nhầm được ! Đây đúng là ba thời còn trẻ !

Lục Triển Vũ nhìn cảm xúc kích động của thiếu niên , nặng nề thở dài một hơi , ánh mắt trở nên xa xăm , " Bởi vì ta và anh ấy là bạn thời Đại học ."

Tuy rằng Lục Duyên lúc xem album đã đoán được cái khả năng này , nhưng khi nghe thấy chính miệng hắn nói ra , nội tâm khiếp sợ rất lâu vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại được , trước giờ cậu chưa từng nghĩ , Lục Triển Vũ lại quen biết với ba cậu .

" Thanh Vũ , ta và anh ấy không chỉ là bạn Đại học , mà còn là bạn chung phòng sớm tối ở cùng nhau , càng là người bạn thân thiết nhất của ta ."

Lục Triển Vũ nói rất chậm , tựa như đang sống trong hồi ức , lại giống như đang hoài niệm , giọng điệu nhỏ nhẹ , " Chúng ta đã hẹn xong sau khi lớn lên sẽ cùng nhau làm việc , cùng nhau kết hôn , làm anh em cả đời . Nhưng con biết không , cái loại hẹn ước này sau khi chúng ta bước vào xã hội càng lúc càng mỏng như tờ giấy , cho nên sau khi tốt nghiệp Đại học chúng ta đã đường ai nấy đi , ta nghe nói anh ấy bị ......"

" Bị ngọn lửa lớn thiêu chết , cùng với mẹ tôi ."

Lục Duyên cúi thấp đầu , nhìn không rõ biểu tình , run rẩy tiếp lời nói .

" Đúng vậy , ta cũng tiếc nuối ."

" Vì vậy ông mới nhận nuôi tôi ?"

" Không hoàn toàn là như vậy , ta thật sự cần một người thừa kế , con là con trai của Thanh Vũ , ta tin con có năng lực này , hơn nữa ......"

Lục Triển Vũ liền chuyển kênh , " Ta là một tháng trước mới biết tin Thanh Vũ mất , lúc đó anh ấy đã chết bốn năm rồi , sau đau thương , điều tra một lúc mới phát hiện anh ấy còn có một đứa con trai , còn bị đưa tới cô nhi viện , lúc đó ta đã muốn đem con đưa về đây , lúc anh ấy mất cái gì ta cũng chẳng làm gì được , cho nên chí ít ta muốn giúp anh ấy chăm sóc con trai anh ấy cho thật tốt ."

" Thì ra là vậy ......" Lục Duyên gắt gao nắm chặt album trong tay , trong lòng vô duyên vô cớ chua xót một trận .

Đột nhiên một bàn tay ấm áp xoa đầu cậu , Lục Duyên ngơ ngác ngẩng đầu .

" Con với ta thật ra không cần phải xa lạ như thế , trước kia đã với Thanh Vũ ước định qua , con trai anh ấy chính là con trai ta , con trai ta chính là con trai anh ấy , lúc ấy không thể thực hiện , hiện tại cũng chưa muộn màng ."

Nước mắt một lần nữa từ hốc mắt lăn xuống , lúc này cậu đã không còn nhớ nổi lời cảnh cáo của Lục Úc nữa , cũng không nhớ nổi đủ mọi quái dị ở Lục gia nữa rồi , trong đầu chỉ có ánh mắt đau thương của người đàn ông .

Từ sau khi ba mẹ mất đi , cậu luôn lẻ loi cô độc một mình , kỳ thật khát khao cỡ nào có được một người có thể nhẹ nhàng xoa đầu cậu như thế , nói với cậu , cậu không phải là một mình , cậu có người thân , cậu không phải là cô nhi .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.