Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng cảnh

2916 chữ

" Tiểu Duyên , Tiểu Duyên , dậy đi con ......"

Một giọng nói quen thuộc mà dịu dàng thì thầm bên tai ......

Sao lại có giọng nói của phụ nữ ......

Mí mắt Lục Duyên khẽ giật giật , chậm rãi mở mắt ra , ánh nắng phản chiếu qua khung cửa sổ vừa vặn soi lên mắt cậu , cậu không thích ứng khẽ nheo mắt lại , nhìn bóng dáng nghịch sáng trước mắt .

" Thật là , con còn muốn ngủ tới khi nào vậy ? Nhanh rời giường rồi ăn sáng nào !"

Giọng nói người đó mang ý cười , sủng nịch và ôn nhu .

Giọng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn trong ký ức , cơ thể Lục Duyên căng cứng , cuối cùng nhìn rõ bóng dáng trước mặt , mái tóc dài đen nhánh , gương mặt trắng trong thuần khiết , khoác lông nhung màu vàng đơn giản , ánh mắt dịu dàng từ ái .

" ...... Mẹ ?"

Lục Duyên ngây ngốc nhìn bà , hết sức véo vào mặt mình , không đau , bỗng nhiên đã hiểu ra cái gì , hốc mắt ửng đỏ .

" Ôi ? Mẹ nói đứa nhỏ này sao lại khóc rồi chứ ? Có phải tối qua tè dầm vào quần rồi phải không ?"

Mẹ Lục nhìn Lục Duyên ngơ ngác nhìn bà , nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống , bất giác tay chân luống cuống , " Không sao mà , giường nệm bẩn rồi thì cùng lắm mẹ giặt là được , Tiểu Duyên ngoan nào , đừng khóc nữa nhé ......"

Bàn tay bà nhè nhẹ vỗ lưng an ủi cậu nói .

" Mẹ , con rất nhớ mẹ ." Lục Duyên nức nở nói , nước mắt không ngừng tuôn chảy , " Thật là rất nhớ mẹ ......"

" Con trai ngốc đột nhiên nói gì vậy , có phải ngủ gặp ác mộng rồi không ? Đừng sợ , mẹ ở đây , mẹ ở đây mà ......"

Trong phòng khách .

" Sao chậm chạp như vậy , hửm ? Tiểu Duyên sao con khóc rồi ?"

Một người đàn ông tuấn tú đang ngồi trước bàn ăn , trong tay đang cầm một bài báo , kinh ngạc nhìn đôi mắt sưng đỏ của Lục Duyên .

" Em cũng không biết nữa , đứa nhỏ này mới sáng sớm đã khóc rồi bù lu bù loa lên , chắc là lại gây ra họa gì rồi ?"

Mẹ Lục bất đắc dĩ lắc đầu .

Vừa dứt lời , chỉ thấy đứa con trai vốn đang an tĩnh đi theo bà đột nhiên mạnh mẽ vọt về phía người đàn ông , chốc lát đã nhào vào lòng anh , kêu lên :" Ba !"

Lục Thanh Vũ nhìn thấy cu cậu bất ngờ nhào vào lòng mình , sủng nịch xoa đầu cậu nói :" Nói nào , thằng nhóc thối , lại giở trò gì giày vò ba rồi phải không ? Mau mau khai báo sẽ được khoan hồng , lát nữa ít vỗ vào mông nhỏ của con ."

Lục Duyên ôm lấy anh không buông , lắc đầu .

" Chẳng lẽ đang nhớ Tiểu Ngọc ?"

Mẹ Lục không biết nghĩ đến cái gì , ồ một tiếng , giọng kéo dài , như có ý riêng nhìn cậu cười nói .

Lục Thanh Vũ cũng nghĩ đến điều này , nhịn cười :" Hóa ra là bởi vì Tiểu Ngọc à , xem ra Tiểu Duyên nhà chúng ta lớn thật rồi nè !"

" Tiểu Ngọc ? Tiểu Ngọc là ai ?"

Lục Duyên bị bọn họ nhắc đến Tiểu Ngọc hoài cảm thấy nghi hoặc vạn phần , trong ký ức của cậu trước giờ chưa từng có người nào tên là Tiểu Ngọc cả !

Nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của Lục Duyên , hai người ngơ ngác nhìn nhau , kinh ngạc nhìn cậu :" Tiểu Duyên con không sao chứ ? Tiểu Ngọc mấy hôm trước được gửi ở nhà chúng ta ấy , trước khi con bé đi con còn ôm lấy người ta không chịu buông nữa cơ , con thế mà quên rồi à ?"

Là như thế phải không ...... " Nhưng tại sao cậu một chút xíu xiu cũng không nhớ vậy cà ?

" A ! Không nói cái này nữa , đã trễ rồi , anh phải đi làm đây ......"

Lục Thanh Vũ vô tình liếc nhìn đồng hồ treo trên tường một cái , vội đứng dậy , bắt đầu dọn dẹp .

" Thật là , em đã biết anh sẽ như vậy mà , cầm lấy ! Em giúp anh dọn dẹp cho ."

" Hề hề , yêu em nhất bà xã ~" Lục Thanh Vũ mỉm cười hôn lên mặt bà , " Vậy anh đi đây ......"

" Đợi đã , em tiễn anh !"

......

Lục Duyên mắt thấy bọn họ sắp rời đi , vội vàng đuổi theo , " Ba , mẹ , đợi con với !"

Kỳ lạ , rõ ràng ban nãy còn thấy hình bóng của họ mà , tại sao đuổi theo mãi cũng không đuổi kịp cơ chứ ?

Lục Duyên vắt hết sức mình chạy theo , nhưng chỉ có thể thấy bóng lưng họ càng đi càng xa dần ......

" Đợi đã , đừng mà ! Ba ! Mẹ ! Đừng bỏ lại con mà !"

Cảnh chung quanh đột nhiên thay đổi .

" Bạn nhỏ , cháu không thể vào được , nguy hiểm lắm !"

Ngọn lửa thiêu đốt hừng hực cháy , khói đen bao phủ cả bầu trời , tiếng còi xe cảnh sát chói tai , tiếng ồn ào huyên náo , người qua đường vây xem đứng nhìn ......

Cảnh ác mộng lại một lần nữa tái hiện lại ......

Lục Duyên nhìn ngọn lửa lớn ngập trời bao vây lấy ngôi nhà , trợn mắt muốn nứt ra , liều mạng muốn thoát khỏi trói buộc phía sau , khàn cổ gào thét :" Bỏ cháu ra , mau bỏ cháu ra ! Ba mẹ vẫn còn ở bên trong , họ còn ở bên trong mà !"

Đừng mà aaaaaaa !!!!!!

Lục Duyên chợt mở mắt , kêu gào lên .

Cậu nhìn nhìn xung quanh bốn phía , vách tường trắng sạch , giường đệm mềm mại , bàn học ngay ngắn gọn gàng ......

Cái gì cũng không thay đổi , nhưng phảng phất có cái gì đã thay đổi rồi .

Cậu sờ vào hốc mắt , ướt ......

Hờ , dùng tay che mắt lại , tại sao chuyện xảy ra đến giờ cậu vẫn còn mơ thấy giấc mơ này chứ ?

Vừa nãy mơ thấy , là cảnh lần cuối cậu được nhìn thấy ba và mẹ cậu , giọng nói , nụ cười , ngoại hình của họ rõ ràng đến thế , phảng phất như hết thảy đều là chuyện ngày hôm qua xảy ra .

Hôm ấy mẹ cậu gọi cậu dậy , ăn bữa ăn sáng do chính tay bà dày công chuẩn bị , làm nũng trêu chọc ba cậu .

Hết thảy cứ giống như mọi khi ......

Nhưng thẳng đến khi cậu từ trường về nhà , nhìn thấy ngọn lửa lớn ngập trời .

Trận lửa đó , đốt nhà cháy của cậu , mang ba mẹ cậu đi , đánh sập tất cả tương lai và hi vọng của cậu .

Bạn bè thân thích tuy đồng tình với cậu , nhưng không một ai chịu nguyện ý thu nhận cậu , ngắn ngủi mấy ngày , cậu đã nếm được thói đời đậm nhạt , tình người nóng lạnh .

Cậu cứ thế mà bị đưa vào cô nhi viện .

Ở mấy năm trong cô nhi viện , cậu thường hay nhớ lại , nếu như lúc ấy cậu và ba mẹ đều táng thân trong biển lửa có phải tốt hơn hay không ?

So sánh cuộc sống như địa ngục thế này , thế giới sau khi chết có phải càng được vui vẻ hơn chút không ?

Đáng tiếc trên đời không có cái gọi là nếu như .

Lục Duyên gạt đi nước mắt , ánh mắt kiên định lên .

Cho dù có như thế nào , cậu đã có cuộc sống mới , hiện giờ cậu là con trai của Lục Triển Vũ , cần phải mang theo cái danh xưng này cố gắng tiếp tục sống mới được .

Nhìn thời gian một chút , mới phát hiện mới bốn giờ , nhưng hoàn toàn không có ý muốn ngủ tiếp nào nữa , dứt khoác trực tiếp rời giường .

Lục Duyên khoác chiếc áo khoác , mở cửa phòng .

Đi trên hành lang như cũ có chút u tối , vào giờ này của Lục gia hẳn vắng lặng yên tĩnh , phòng khách vốn không có hơi người càng hiện thêm âm trầm .

Cậu tùy ý đi dạo một lúc , tính quay về phòng .

Đúng lúc này .

" Ầm - -" Âm thanh vật nặng rơi xuống đất , như sấm sét nổ bên tai .

Cậu vội vã quay đầu .

Lúc này rồi là ai chứ ?

Cậu chần chừ đi theo hướng âm thanh được phát ra , đi đến trước một cánh cửa ở cuối hành lang .

Nếu như nhớ không nhầm thì , đây không phải là phòng của Lục Tuyết , cũng chẳng phải phòng của Lục Úc , Lục Triển Vũ ở phía đầu bên kia , càng không có khả năng là hắn , mới sớm tinh mơ là ai ? Lẽ nào có trộm ?

Đang xoắn xuýt không biết có nên mở cửa thử , bên trong bỗng truyền tới tiếng thét điên cuồng của một người phụ nữ .

" A ! Mày là ai ! Mau tránh ra ! mau tránh ra aaaaaa!"

Theo đó là tiếng xiềng xích vang lên , lạch cạch lạch cạch , vang lên giòn tan .

" Mẹ , con là Tiểu Tuyết đây ......"

Tiếng của Lục Tuyết !?

Chuyện này là sao đây ?

Lục Duyên thảng thốt , ngừng thở , nhẹ nhàng ấn xuống then cửa , may là cửa chưa khóa , lặng lẽ mở ra một khe cửa .

Đây ... đây là cái gì ?

Lục Duyên mở to hai mắt , kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên trong đó , không dám tin vào hai mắt của chính mình .

Trong căn phòng màu trắng tuyết , một người phụ nữ bị cố định trên chiếc giường , trên tay chân đều mang theo xiềng xích , mặt lộ vẻ dữ tợn , thân thể không ngừng vặn vẹo , thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu quái dị .

Mà Lục Tuyết đứng trước mặt bà ta , mặt lộ vẻ bi thương , hoàn toàn không còn vẻ ta đây của ngày thường .

" Buông tao ra ! Buông tao ra ! Tao phải giết chết chúng mày ! Phải giết hết !! Mau thả tao ra !!!"

Người phụ nữ trừng chòng chọc Lục Tuyết , tựa như đang nhìn thấy kẻ thù vậy , nổi điên không ngừng xông đến trước mặt cô ta , nhưng vướng xiềng xích thoát không được .

" Mẹ , mẹ đừng như vậy nữa được không ? Con là Tiểu Tuyết mà , con gái của mẹ mà !"

" Con gái ? Tiểu Tuyết ......" Người phụ nữ tạm ngừng lại , ánh mắt trì độn nhìn cô ta , lập tức điên cuồng lắc đầu , biểu tình cực kỳ vặn vẹo dữ tợn , " Không , mày không phải là con gái tao , Tiểu Tuyết chết rồi ! Chết rồi ! Bị một đám tiện nhân mấy người hại chết rồi ! Trả con gái cho tao ! Mau trả con gái lại cho tao !"

......

Lục Duyên khiếp sợ nhìn một màn này , liên tục lui về phía sau , Lục Tuyết gọi người phụ nữ đó là mẹ , cũng tức là nói bà ấy là người vợ truyền thuyết của Lục Triển Vũ ?

Tin đồn bà ấy là người hiền thục dịu dàng , tri thức đạt lễ , khoan dung độ lượng , là một nữ kỳ tài hiếm thấy ......

Lại là một kẻ điên !!!

Cánh tay cậu không cẩn thận vút qua một cái , đập vào cửa , phát ra tiếng 'cộp' vang thật lớn .

" Ai !?"

Lục Tuyết ngay lập tức phát hiện trước cửa chắc chắn có người , vừa gấp vừa giận , lạnh giọng kêu lên .

Tèo rồi ......

Lục Duyên cả kinh , mồ hôi lạnh túa ra , ngó trái nhìn phải , tìm một góc có thể lẫn trốn , nhưng hành lang này quét mắt là thấy hết , lại không có góc chết nào , những căn phòng khác lại bị khóa lại , làm sao đây ?

Lúc cậu không chú ý phía sau , một đôi tay trắng bệch lạnh băng đột nhiên từ trong bóng tối vươn ra , gắt gao che miệng cậu lại .

" Ô ...... " Đồng tử lục Duyên mạnh mẽ co rút lại , không ngừng giãy giụa .

Mà lúc này Lục Tuyết đã đi đến cạnh cửa , bất thình lình mở cửa rộng ra .

Cái gì cũng không có .

Đáng giận ! Nếu để tao biết là kẻ nào , xem tao có lột da nó ra hay không !

Trong mắt cô ta lóe lên tia lạnh lẽo , tay dùng sức vung lên , đem cửa thật mạnh đóng lại .

Mà lúc này trong một căn phòng tối khác , Lục Duyên tim không ngừng tăng tốc đập thật nhanh , hoàn toàn không có hiện tượng bình ổn .

" ...... Ban nãy cảm ơn cậu ."

Cậu đang đứng hướng đối diện , Lục Úc mặc áo ngủ màu trắng thuần , tóc đen rũ rượi , sợi tóc lộn xộn , dáng vẻ tựa như vừa mới ngủ dậy , mặt vô cảm nhìn cậu .

" Vừa nãy cái đó là sao vậy ?"

" Người phụ nữ đó có thật là mẹ của Lục Tuyết không ?"

" Bà ta sao thành ra như vậy ?"

Lục Duyên liên tiếp ném ra mấy câu hỏi , nói năng lộn xộn , logic đảo lộn ngược xuôi , một màn ban nãy đã lật đổ thế giới quan của cậu mất rồi .

" ...... " Nhưng Lục Úc mới không quan tâm mấy chuyện này , lo dụi mắt , cái miệng nhỏ đang ngáp , chẳng thèm ngó ngàng gì tới cậu .

" Tôi nói này , cậu có thể nói câu gì đó được không ? Đừng tưởng là tôi không biết cậu không phải người câm đấy nhé ."

Lục Úc liếc cậu một cái , thu tay đánh ngáp về , chậm rãi rạch ròi nói :" Cậu còn muốn ở đây đợi tới khi nào ?"

" ...... "

Bị cô nàng nhắc nhở như vậy , Lục Duyên mới nhìn rõ lúc này bản thân cậu đang ở chỗ nào , " Đây là phòng của cậu ?"

Phòng vô cùng tối tăm , chỉ có thể đại khái nhìn thấy một cái bàn sách và một chiếc giường , đơn giản sạch sẽ , cái cửa sổ duy nhất cũng bị kéo cái rèm thật dày .

Lục Úc lười để ý đến cậu , đi về phía chiếc giường .

" Cậu muốn làm gì ?"

" Ngủ ."

" Giờ này , sắp 7 giờ rồi ......"

" Còn sớm ."

Lục Úc không chút do dự chui vào trong ổ chăn , nhắm mắt lại .

Lục Duyên : " ...... "

Cuối cùng cậu cũng biết tại sao thường ngày cô hay tới lớp trễ như vậy rồi .

Cùng lúc đó , trong căn phòng đối diện bọn họ .

Lục Tuyết nhìn mẹ mình đã chìm vào giấc ngủ , nhẹ nhàng đem chăn đắp lên người bà ấy , giống như trước kia bà cũng làm thế với cô ta .

Cô ta đem mặt khẽ khàng chôn vào ngực bà ấy , những giọt nước mắt long lanh theo khuôn mặt xinh đẹp của cô ta rì rì lăn xuống .

" Mẹ , mẹ có biết không ? Ba lại nhận nuôi thêm một đứa con trai nữa rồi đấy ."

" Con rất ghét nó ."

" Ba lại bởi vì nó mà đánh luôn cả con , quá xấu đúng không mẹ ?"

" Đau lắm nha , mẹ , thật sự rất đau ......"

" Mẹ mau mau tỉnh lại , giúp con la rầy ba một trận có được không ?"

" Con thật sự rất nhớ mẹ , thật sự rất rất nhớ ......"

" Còn nữa nha , con đã đem Lục Úc mà mẹ ghét nhất đánh tới lên bờ xuống ruộng luôn , con tuyệt đối sẽ không để con nhỏ đó ức hiếp mẹ nữa , sẽ không để con nhỏ đó phá hủy gia đình của chúng ta ."

" Cho nên mẹ , mẹ nhanh chóng khỏe mạnh lên nhé ......"

Cô gái nhỏ nhẹ nức nở vang vọng cả căn phòng , bi thương mà bất lực .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.