Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Theo dõi

3173 chữ

" Ê này , hôm nay cậu làm sao vậy ? Sao cái mặt héo héo như cà héo nha ?"

Chu Hạo lo lắng vỗ vai cậu .

" Có sao ?" Lục Duyên uể oải nằm lên bàn , ỉu xìu nói , ngay cả cái nhìn thẳng cũng chẳng thèm nhìn .

" Còn nói không có nữa chứ , ngày thường vừa vào giờ học bả vai cậu còn thẳng hơn so với bất kỳ người nào khác , nói đi , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nào ? Có phải lại là chuyện của Lục gia ?"

" Coi là vậy đi ."

Lục Duyên chẳng tỏ rõ ý kiến , hai ngày này thực sự xảy ra quá nhiều chuyện , đầu tiên là nói cho cậu biết ba cậu và ba nuôi có quen biết nhau , sau đó chính mắt thấy Lục phu nhân là một kẻ điên , tuy cậu trưởng thành sớm hơn bạn cùng trang lứa , nhưng một lúc không thể tài nào tiêu hóa nổi nhiều thế được .

" Có phải chú Lục đánh cậu rồi phải không ?" Vẻ mặt Chu Hạo đồng tình .

" ...... Sao cậu lại nghĩ như vậy ?"

" Cậu coi nè , Lục Tuyết và Lục Úc đôi bên tổn thương lẫn nhau , cậu dám nói đây là sự trùng hợp sao !?" Giọng điệu Chu Hạo kịch liệt dị thường .

Cậu ta sở dĩ nói như vậy , là bởi vì hôm nay bất kể là Lục Úc hay là Lục Tuyết , trên mặt đều dán băng cá nhân chói lọi , hết sức rêu rao và nổi bật , điều này dẫn tới xôn xao không nhỏ trong lớp .

Chẳng qua Lục Úc là ở vùng thái dương , Lục Tuyết là ở trên gò má , mọi người đều đang tới tấp nghị luận , suy đoán có phải Lục gia đã xảy ra chuyện gì rồi không .

Tuy rằng chân tướng hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng .

Lục Duyên đối với điều này thật sự cạn lời , thương thế thảm hại của Lục Úc là hàng thật giá thật thì không nói , nhưng Lục Tuyết chỉ là chịu hai cái tát tai , sao có thể nghiêm trọng như thế được cơ chứ , dán cái này phỏng chừng là vì giận dỗi Lục Triển Vũ thôi .

Tuy rằng kết quả nhất định chưa đã tức .

Nghĩ tới bộ dáng tức tối của vị đại tiểu thư này , Lục Duyên thở dài , thật là tự làm tự chịu mà .

Điều này không thể nghi ngờ lại khiến hai người này thành tiêu điểm , những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn các cô , nhưng tựa hồ các cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng đến .

Một người nhìn thẳng , lười quan tâm đến .

Một người nằm rạp lên bàn , không chút để ý .

Hai chị em khó lắm mới cùng một điểm chung .

" Cậu nói bọn họ sao làm được hay vậy ?" Chu Hạo cực kỳ tò mò , Lục Úc thì thôi đi , thế nhưng Lục Tuyết cũng sẽ gặp họa theo , thật sự quá hiếm lạ quá nha !

" Ai mà biết ." Lục Duyên không muốn nói ra chân tướng , quá phiền phức .

" Cậu vậy mà không biết ?"

" Sao tôi phải biết chứ ?"

" Chỉ có cậu không tổn hao gì nha , cậu không biết thì ai biết ?"

Cái lý do quái quỷ gì vậy trời ? Lục Duyên muốn cười , đang tính tùy tiện nói đại gì đó có lệ cho qua , một cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt .

" Bạn học Lục Duyên , mau đem bài tập Toán học nộp lên ."

Lưu Nguyệt Văn ôm một đống vở bài tập từ trên cao nhìn cậu , ngữ khí lãnh đạm xa lạ .

" Ồ , nè ."

Lục Duyên đem bài tập đưa cho cô ấy .

Lưu Nguyệt Văn không khách khí nhận lấy , hừ một tiếng , ngoảnh đầu bỏ đi .

" Này , có phải cậu đâu đó chọc tới cô ấy rồi không ?" Chu Hạo ôm cánh tay , làm một cái rùng mình , lúc nãy sao đột nhiên lại cảm thấy lạnh lẽo ?

" Tôi cũng không biết nữa ...... " Lục Duyên lắc đầu , quái lạ nhìn bóng lưng của Lưu Nguyệt Văn , đầu óc cũng mù mờ theo .

Mà lúc này Lưu Nguyệt Văn đang tức hồng hộc ôm một chồng lớn vở bài tập đi đến văn phòng .

Giờ phút này trong lòng cô ấy hết sức khó chịu , nhớ tới biểu tình mù tịt đó của Lục Duyên ngay lập tức bùng cháy lên dữ dội .

Cô ấy vĩnh viễn sẽ không quên ngày hôm qua cậu vì Lục Úc mà bỏ mặc cô ấy không màng , còn đuổi cô ấy đi nữa chứ ?!

Mệt cô ấy vốn còn muốn tỏ tình ......

Hừ ! Thật là một khúc gỗ đơ !

Cô ấy quyết định không thèm để ý đến cậu nữa !

" Cậu hỏi tớ mẹ của Lục Tuyết à ?"

Chu Hạo quái lạ nhìn Lục Duyên , " Sao bỗng dưng cậu hỏi bà ấy làm gì ?"

" Cũng chẳng có gì , chỉ là muốn tìm hiểu một chút ấy mà , dẫu sao tôi tới Lục gia lâu như vậy rồi mà tới giờ chưa từng gặp qua bà ấy ." Lục Duyên tùy miệng nói dối .

" Ừm ...... Cái này tớ cũng không đặc biệt rõ ràng cho lắm , chẳng qua nghe Trương Vũ có nhắc đến một chút , nói rằng bà ấy cũng là người làm ăn , rất bận , vì vậy quanh năm không thường hay ở nhà . A , nghe nói bà ấy là một đại mỹ nhân đó , cũng không biết thật hay giả nữa ." Chu Hạo hướng mặt tới nói .

Đương nhiên là giả rồi !

Trong đầu Lục Duyên bất thình lình nhảy ra hình dáng Lục phu nhân bẩn thỉu , đầu tóc rối bời , la hét ầm ĩ , cảm thấy một trận ớn lạnh .

Xem ra ở bên ngoài đều là che giấu tất cả những gì liên quan đến bà ấy , cái này cũng bình thường thôi , dẫu sao chuyện xấu trong nhà ai mà muốn tiết lộ ra cho người ta biết chứ , làm như thế cũng không có gì đáng trách cả , nhưng cứ như vậy , chân tướng sẽ cách cậu càng lúc càng xa vời .

Lục gia rốt cuộc là đang che giấu cái gì ?

Lục Duyên đeo cặp sách , một mình đi về nhà , tâm tình vô duyên vô cớ trầm trọng .

Nước đục Lục gia sâu hơn với những gì cậu tưởng tượng .

Lúc mới đầu , khi biết được mối quan hệ giữa Lục Triển Vũ và ba cậu , cậu đồng thời khiếp sợ , còn có một chút mừng thầm mà ngay chính bản thân cậu cũng không phát hiện ra .

Có tầng quan hệ này rồi , ở Lục gia cậu hoàn toàn có thể đi hiên ngang , cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Lục Tuyết nữa , không cần lúc nào cũng lo lắng chính mình sẽ bị đưa đi đâu .

Nhưng bây giờ nghĩ lại , hình như sự việc không hề đơn giản đến vậy .

Ngày hôm qua , lúc Lục Tuyết và Lục Triển Vũ tranh luận với nhau , từng chỉ trích là hắn đã hại mẹ cô ta , lúc ấy cậu không nghĩ quá nhiều , cho rằng chỉ là những lời giận dỗi của cô ta mà thôi .

Bây giờ kết hợp lại , dáng vẻ hiện tại của Lục phu nhân hoàn toàn có khả năng là do một tay Lục Triển Vũ tạo thành .

Nhưng cái này cũng không hợp lý cho lắm , dẫu sao hắn cũng không có lý do gì phải xuống tay độc ác với người vợ kết tóc của chính mình được .

Khoan đã , cũng không nhất định là do cố ý , cũng có khả năng là vô ý thì sao ; Hoặc là nói , cậu đã nghĩ quá phức tạp rồi cũng nên , có lẽ cũng có khả năng chỉ là bị bệnh đơn thuần mà thôi .

Haizz , não muốn phình ra luôn rồi , thôi không nghĩ nữa , thuận theo tự nhiên đi , chuyện này vốn chẳng liên quan tí xíu nào tới cậu cả .

Cậu dằn xuống nỗi bất an trong lòng , đang lúc tính từ bỏ , tầm mắt đột nhiên liếc thấy một hình bóng màu xám quen thuộc .

" Cháu muốn mua ly này ạ ."

Lục Úc đứng trước một quán trà sữa được trang hoàng tinh xảo , nói với bác gái đứng quầy .

" Được rồi ! Lại là cháu à , cô bé !" Bác gái mỉm cười nói , " Vẫn là vị chocolate đúng chứ ?"

" Dạ ." Lục Úc gật đật đầu .

" Cô bé này , cháu bao lớn rồi ?" Tay chân bác gái lanh lẹ làm trà sữa , tùy miệng hỏi .

" ...... 13 ạ ."

" Thật à ? Bằng tuổi con gái bác nhỉ !"

Bác gái kinh hỉ cười nói , nghĩ tới đứa con gái của mình , nhìn cô ngay lập tức cảm thấy thân thiết hẳn lên không ít , " Con gái bác giống hệt cháu vậy đó , lớn lên xinh đẹp lanh lợi , chọc người ta yêu thích , có điều nó không thích chocolate giống cháu , nó thích dâu tây hơn ."

Lục Úc không quá thân quen với sự nhiệt tình bất thình lình của người khác , chỉ là nhẹ nhàng đáp lại một tiếng .

Bác gái vừa nhắc tới con gái , nụ cười bên khóe miệng không hề dừng lại .

" Thấy cháu ngày nào cũng đi qua hướng bên này , chắc cháu cũng học trường trung học xx phải không , con gái bác cũng thế đó , trước đó không lâu nó được vào đầu top 10 , có phải rất giỏi hay không ? Nguyệt Văn nhà bác chính là không chịu thua kém ai cả !"

Lục Úc vốn chỉ lặng lẽ lắng nghe thôi , bỗng nghe thấy cái tên quen thuộc , không khỏi ngáo ơ , " Nguyệt Văn ?"

" À , đó là tên của con gái bác í , nó tên là Nguyệt Văn , sao vậy , cháu nghe qua chưa ?"

Lục Úc trầm mặc rất lâu , mới nói :" Cô ấy là bạn học của cháu ."

" Thật à ? Quá trùng hợp rồi !" Bác gái kinh hỉ nhìn cô , đưa trà sữa cho cô , " Mệt cháu ngày ngày đều tới mua trà sữa mà bác cũng chẳng biết tí gì , cháu tên là gì ?"

Lúc thấy Lục Úc đưa tiền cho bác gái , bác gái vội vàng xua xua tay , nhiệt tình cười nói :" Cháu là bạn học của Nguyệt Văn , sao có thể lấy tiền cháu được ? Ly này cứ coi như bác mời cháu đi , về sau có cơ hội tới nhà bác chơi nhé ! Nguyệt Văn nhất định sẽ rất vui đấy !"

Lục Úc thấy bác gái không thu tiền , liền đem tiền đặt trên quầy , lắc đầu nói :" Cô ấy sẽ không vui đâu ."

" Cháu đây là ý gì ...... Ối ối , cô bé cháu đừng đi mà , cháu còn chưa nói với bác tên của cháu nữa ! Cô bé !" Bác gái vội vã kêu lên .

Đáng tiếc bóng dáng Lục Úc không vì vậy mà dừng lại , dần dần biến mất không thấy .

" Sao mà đi nhanh như thế chứ ...... " Bác gái bất đắc dĩ lẩm bẩm nói .

Mà sau khi Lục Úc đi không được bao lâu , một thiếu niên trông có vẻ tuấn tú cũng tới quán trà sữa .

" Dì à , cô gái lúc nãy ở đây mua gì ạ ?" Cậu lễ phép hỏi thăm nói .

" Cậu hỏi cô bé lúc nãy à ? Cô ấy mới vừa mua một ly trà sữa chocolate , cháu hỏi cái này làm gì ?" Bác gái quái lạ nhìn cậu , " Sao , cháu cũng muốn một ly à ?"

" Á , không phải , vì cháu là anh trai cô ấy , cho nên muốn biết bình thường cô ấy thích vị gì ấy mà ." Thiếu niên có chút thẹn thùng sờ đầu nói .

" Ồ , cái này không phải rất đơn giản sao , chàng trai nhỏ dì nói cho cháu nha , cô bé đó thích vị chocolate , lần nào cũng gọi , dì đặc biệt nhớ rất rõ ."

" Cô ấy thường hay tới đây sao ?"

" Đúng vậy , cứ cách khoảng hai ba ngày tới một lần , dì cũng quen cô ấy luôn rồi ."

" Như vậy ạ , cám ơn dì , cháu đi trước ."

" Chàng trai nhỏ đợi chút đã !" Bác gái vội vàng kéo cánh tay của thiếu niên , " Nếu cháu là anh của cô bé , cháu có thể nói cho dì biết tên của cô bé không ?"

" Tên ?" Thiếu niên ngây người .

" Đúng vậy , nghe cô bé nói là bạn học của con gái dì , dì muốn biết biết một chút ."

" Con gái dì là ?"

" Ồ , con gái dì là Nguyệt Văn , Lưu Nguyệt Văn ."

Thiếu niên :" ...... "

" Sao vậy ? Có phải nghe qua rồi không ? Con gái dì thế nhưng thi trên top 10 , cũng có chút danh tiếng ......"

Thiếu niên lập tức ngắt lời bác gái , mỉm cười nói :" Cái đó dì à , cháu còn có việc gấp , cháu đi trước nhé ."

" Ấy ấy ấy , tên thì sao ? Cháu còn chưa nói cho dì biết tên nữa mà !"

Thiếu niên quay đầu , cười nói :" Cháu tên Lục Duyên , cô ấy tên là Lục Úc ."

......

Lục Duyên vừa ra khỏi quán trà sữa , liền ngó trái ngó phải , người đâu mất rồi ? Sao thoắt cái không thấy bóng dáng rồi vậy ta ?

Haizz , bị bà dì đó kéo tốn quá nhiều thời gian , chỉ chớp mắt ngay cả bóng người cũng không thấy nữa .

Có điều không ngờ được dì ấy lại là mẹ của Nguyệt Văn , thế giới này thật nhỏ mà .

A , tìm thấy rồi .

Mắt nhọn Lục Duyên phát hiện cách đó không xa một bóng màu xám đang di chuyển .

Cậu liền vội vàng trốn vào chỗ ngoặt , đề phòng bị cô phát hiện .

Không sai , cậu đang theo dõi Lục Úc .

Trong tích tắc tình cờ nhìn thấy Lục Úc , cậu bỗng nhớ tới một nhiệm vụ trước đó mà Lục Triển Vũ sắp xếp cho cậu , nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện , nhiệm vụ này đã bị trì hoãn .

Hiện tại chính là cơ hội tốt , cậu không phủ nhận thực ra cậu cũng rất tò mò .

Biểu tình của cô gái này luôn nhạt hơn ba phần so với người khác , vĩnh viễn cũng đoán không ra cô đang nghĩ gì , mỗi ngày rốt cuộc là đi những đâu ? Lại làm những gì ?

Lục Duyên cố gắng duy trì một khoảng cách với cô , không nhanh không chậm đi phía sau cô , duy trì cao độ lực chú ý .

Đi theo cô một đoạn đường , cậu phát hiện , ngoài dự đoán , cô cơ hồ rất thích chốn đông người , những nơi đã đi qua đều là phố buôn bán tương đối phồn hoa náo nhiệt , người đến người đi tấp nập , bóng dáng cô giữa dòng người có vẻ đặc biệt nhỏ bé .

Cô thích ăn đồ ngọt , trừ quán trà sữa ban nãy ra , cậu thấy cô ghé vào không dưới ba tiệm , đồ nướng , kẹo bông gòn , bánh doughnut , ồ , còn có bánh gato nữa .

Đúng rồi , gato cũng là vị chocolate , còn mua tới tận hai cái .

" ...... "

Lục Duyên bất lực phỉ nhổ , giờ này khắc này , hình tượng cô lạnh nhạt mặt liệt không gần khói lửa nhân gian ầm ầm sụp đổ , thành công thoát xác biến thành một kẻ ham ăn .

Còn nữa , cô rốt cuộc muốn đi đâu ? Cậu đã đi theo cô ba con phố rồi , cảm giác hoàn toàn là dạo lung tung không có mục đích .

Cậu nghi ngờ có phải là cô đã phát hiện ra rồi không , cho nên mới đi vòng vòng chơi cậu .

Vừa oán giận không được bao lâu , Lục Duyên nhìn thấy cô lại quẹo vào một góc phố .

Haizz , thật bó tay mà , Lục Duyên cố nén cái đầu không ngừng nảy lên vì mệt mỏi , nhấc chân bước theo .

Í , người đâu mất rồi ?

Lục Duyên cả kinh , trước mắt tựa hồ là một khu phố mới , vừa mới xây dựng xong , mặt tiền cửa hàng không nhiều lắm , dân cư thưa thớt , chắc chắn có thể thấy được mấy con người ở đây , duy nhất không thấy được thân ảnh màu xám kia .

Cậu không chết tâm dáo dác nhìn chung quanh bốn phía , lẽ nào cậu thật để lạc mất rồi ?

Bỗng nhiên không biết nghĩ đến cái gì , cậu liền vội vàng xoay người .

Phía sau trống rỗng , cái gì cũng không có .

Phù ~ Cậu nhẹ nhàng thở ra , quả nhiên cậu nghĩ nhiều rồi .

" Ê này , cậu đi theo tôi làm gì ?"

Một giọng nói lành lạnh ở phía sau nhàn nhạt vang lên , mang theo tức giận không dễ phát giác ra .

Mặt Lục Duyên căng cứng , chậm rì rì quay người lại .

Chỉ thấy Lục Úc vốn biến mất không thấy đâu lại thẳng tắp đứng trước mặt cậu , con người đen nhánh nhìn chăm chăm vào cậu , trong tay còn cầm hai xâu hồ lô ngào đường .

" ...... "

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.