Tiếp xúc
Nói về việc bị đối tượng theo dõi tóm chộp là cái trải nghiệm gì ?
Đáp án là : Chỉ có đầy xấu hổ , đặc biệt là đối với người da mặt mỏng và người lòng tự tôn cao .
Mà lục Duyên lúc này đang gặp phải một màn đáng xấu hổ nhất trong đời , hơn nữa đối tượng lại là Lục Úc .
Bất giác sờ sờ mũi , lại không dám ngẩng đầu nhìn cô , hắng giọng một cái :" Cậu lúc nào phát hiện ra vậy ?"
" Lúc mua trà sữa ." Lục Úc ung dung chậm rãi nhai hồ lô ngào đường , bình tĩnh nói .
" ...... " Cho nên ngay từ đầu đã bị phát hiện ra rồi ?
Lục Duyên bị chính kỹ thuật theo dõi rách nát của mình làm cho khiếp sợ .
" Này , cậu đi đâu ?"
Thấy cô lại muốn đi , Lục Duyên liền vội vàng đi theo .
" Ăn cơm ." Lục Úc trả lời như lẽ đương nhiên , " Nếu không phải cậu thì tôi đã ăn xong rồi ."
" Cho nên cậu quả nhiên là cố ý vòng quanh mấy vòng ?" Vì để tóm được cậu .
" Ừ ."
" Vì vậy cậu luôn đi tới những chỗ đông người ?" Vì để đảm bảo an toàn .
" Ừ ."
" Vì vậy cậu mới đi dạo nhiều cửa tiệm như vậy ?" Vì để phòng bị nguy hiểm .
" Đó là bụng tôi đói đó thôi ."
" ...... Cậu không hỏi tôi tại sao phải đi theo cậu à ?"
" Không cần đoán cũng biết ." Lục Úc liếm đường hồ lô , rũ mắt nói :" Là hắn muốn cậu làm thế chứ gì nữa ?"
Hắn ? Lục Duyên sững sờ một giây , mới biết cô là đang chỉ Lục Triển Vũ , thông thường mà nói , không phải là nên gọi là ba sao ?
Cậu nhạy bén nhận ra mỗi khi cô nhắc tới Lục Triển Vũ ngữ khí đều rất lạnh nhạt .
Biểu tình khi nói tới Lục Triển Vũ khi nói tới Lục Úc cũng rất là vi diệu nha , giữa bọn họ hình như đã xảy ra chuyện gì rồi thì phải ?
Mà lúc này ở trong một tiệm trà sữa .
" Mẹ , con về rồi ạ ."
Lưu Nguyệt Văn đem cặp sách vứt lên sô pha , nằm đại lên sô pha .
" Phù ~ Mệt chết con rồi ! Mẹ , làm cho con ly trà sữa với ." Cô ấy thở phì phò , đầu đầy mồ hôi nói :" Sao hôm nay trời lại nóng vậy chứ ......"
" Đúng đúng đúng , con gái bảo bối của mẹ ~ cho này , vị dâu tây mà con thích nhất đấy ."
Mặt mẹ Lưu tràn đầy tươi cười đưa trà sữa qua , " Con làm gì vậy hả ? Xem con mệt thành cái dạng này luôn rồi ."
" Haizz , mẹ đừng nhắc nữa , hôm nay tới phiên con trực nhật , kết quả người khác và người luôn trực cùng con đều có việc đi mất hết rồi , kết quả cuối cùng đều là một mình con làm hết , đáng ghét ! Thật là tức chết con mà !" Lưu Nguyệt Văn phồng má lên , tức giận nói .
Từ lúc quan hệ đôi bạn cùng tiến của cô ấy và Lục Duyên kết thúc , bảng trực nhật lại hồi phục nguyên trạng thái ban đầu , cô ấy lại cùng những người trước kia trực nhật với nhau .
Nhưng bây giờ cô ấy lại vô cùng tưởng niệm những ngày tháng cùng làm trực nhật với Lục Duyên , cậu luôn giành lấy những công việc bẩn nhất mệt nhất , cái gì cũng nhường cô ấy , chiều theo cô ấy , không so sánh thì không biết , so sánh với những người đó thì cậu quả thực chính là thiên sứ giáng trần , có nên tha thứ cho cậu không đây ? Nội tâm Lưu Nguyệt Văn dao động .
" Sao mấy đứa nó có thể như vậy được chứ ? Mẹ nói cho con biết , sau này mà còn gặp những loại chuyện như thế này nữa , con cũng quẳng luôn không làm nữa , ai cũng không nói được ai ."
Mẹ Lưu đau lòng nhìn cô ấy , dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp cô ấy , " Đúng rồi , hôm nay mẹ gặp một bạn học của con đó ."
" Ai vậy mẹ , Viện Viện hay là Tiểu Đình ?" Lưu Nguyệt Văn tùy miệng hỏi .
" Đều không phải , là một người mẹ chưa từng thấy qua ."
Mẹ Lưu lắc đầu , cười nói :" Con bé mỗi ngày đều ghé chỗ này của mẹ mua trà sữa , còn luôn chọn vị chocolate , cho nên ấn tượng của mẹ với con bé rất sâu sắc , không ngờ hôm nay nói chuyện một hồi với con bé mới phát hiện con bé có quen biết con , còn nói là bạn học của con nữa , thật là duyên phận mà !"
" Cô ấy có nói tên cô ấy là gì không mẹ ?" Lưu Nguyệt Văn có chút hứng thú hỏi .
" Ồ , con bé thì không có nói , nhưng mà anh trai con bé có nói với mẹ , nói con bé tên là Lục Úc ."
" Phụt - -" Lưu Nguyệt Văn phun hết ngụm trà sữa ra ngoài , " Khụ khụ khụ !"
" Con gái à , con sao vậy ?" Mẹ Lưu liền vội vàng vỗ vỗ lưng cô ấy , quan tâm nói , " Lẽ nào mẹ nhầm rồi ?"
" Lục Úc ? Sao có thể là cô ? Còn nữa anh của cô ở đâu ra chứ ?" Lưu Nguyệt Văn quệt miệng một cái , tha thiết hỏi .
" Ồ , anh con bé tên là Lục Duyên , Lục Úc Lục Duyên ...... không phải chính là anh em hay sao ?" Mẹ Lưu kỳ quái hỏi .
" Mới không phải !"
Bọn họ lại đi cùng nhau ! Lưu Nguyệt Văn cắn chặt môi , trong lòng nổi cơn tanh bành .
" Mẹ , nếu như lần sau bọn họ còn tới mua trà sữa nữa , nói với họ : Tôi không bán !"
" Hằng ngày cậu đều ở chỗ này ăn cơm ?" Lục Duyên kinh ngạc nói , đánh giá xung quanh .
Lúc này bọn họ đang đứng trước cửa một quán ăn nhỏ , khói dầu khắp nơi , dơ loạn ồn ào , tiếng gào to nhỏ không ngớt , cạnh bên có một cống nước hôi thối , nước chảy ào ào , dầu mỡ màu nâu đỏ muôn màu muôn vẻ tan chảy ra , làm cho ruồi nhặng bay loạn xạ khắp nơi .
Cửa quán bày ra mấy bộ bàn ghế , ngồi đầy những loại người khác nhau , vô cùng náo nhiệt , mấy người cánh tay để trần ngồi chụm lại với nhau uống rượu đánh bài , hào hứng , tiếng chửi thề không ngớt .
Cậu trước kia cũng sống trong môi trường càng loạn càng rách hơn so với chỗ này , cho nên cũng không có cảm giác gì cả , nhưng Lục Úc thì không thế , dẫu sao vẫn là một tiểu thư danh môn , với những chỗ như vậy thực sự không thích hợp lắm .
" Thỉnh thoảng ." Lục Úc đáp .
" Ý gì ?"
" Mỗi ngày một tiệm ."
" ....... "
" Hoanh nghênh quý khách ...... Ấy ? Đây không phải là Tiểu Úc à ?"
Một bà bác gái vóc người béo phệ đứng trước cửa , nhận ra cô gái trước mắt , kinh hỉ nói .
" Bác Phùng ." Lục Úc ngoan ngoãn trả lời một tiếng .
" Lại đây lại đây , đã lâu bác không thấy cháu rồi đấy , đi , bác dẫn cháu đi ngồi vị trí tốt chút , í , anh bạn nhỏ này là ?"
" Ồ , cháu là bạn học của cô ấy , chào dì ." Lục Duyên vội tiếp lời nói .
" Bạn học á , vậy mau vào nào , ngẩn ở đó làm gì chứ ?" Bác gái Phùng nhiệt tình kéo cậu vào trong tiệm , " Hiếm lắm mới thấy Tiểu Úc dẫn bạn ghé đây , lại đây lại đây , bữa cơm này bác mời ."
" Hai cháu muốn ăn gì nào ? Tùy ý chọn nhé !"
" Cơm chiên trứng là được rồi ạ ."
" Được , anh bạn nhỏ cháu thì sao ?"
" Cháu cũng như vậy ."
" Ok , hai cháu đợi xíu nhé ." Bác gái Phùng lắc một bụng thịt , vui vẻ hớn hở rời đi .
Đợi bác gái vừa đi , Lục Duyên tò mò hỏi cô :" Cậu quen bác ấy ?"
" Tôi từng nhặt được túi tiền của bác ấy ."
" Thế à ." Lục Duyên bừng tỉnh , khó trách bác gái Phùng lại nhiệt tình đến như vậy , " Không ngờ cậu còn không nhặt của rơi nữa chứ ."
" Tôi không thiếu tiền ." Lúc Úc rất nhạt nhẽo trả lời .
" ...... " Cậu suýt chút nữa thì quên mất , người trước mắt này thế nhưng lại là tiểu thư nhà giàu , là con gái của người đàn ông có giá trị trăm triệu kia .
" Sao cậu không ăn cơm ở nhà ?"
Suy nghĩ đã lâu , Lục Duyên cuối cùng hỏi ra miệng , cậu thật không rõ vì sao cô thà chạy tới một quán cơm không mấy tốt lại xa lắc xa lơ ăn cơm chiên trứng , cũng chẳng muốn ở Lục gia ăn sơn hào hải vị .
Lục Úc trầm mặc , lúc lâu mới nói :" Trước kia lần đầu tiên khi tôi tới Lục gia , là ăn ở bên đó đó ."
" Sau đó thì sao ?" Lục Duyên đợi cả nửa ngày , thấy cô nói câu trên chưa nói câu dưới , bất giác thúc giục .
" Sau đó thì vào bệnh viện á ." Lục Úc không mặn không nhạt liếc nhìn cậu nói .
" ...... " Được rồi , quả nhiên không nên hỏi , đối với việc cô có bà chị Lục Tuyết như vậy có vẻ đồng tình 120% , chắc kiếp trước tạo nghiệp gì nặng quá mà .
" Cơm chiên trứng tới rồi , mời dùng ."
Trên khuôn mặt bác gái Phùng đầy nụ cười bưng hai chén cơm chiên trứng đầy ắp đặt lên bàn .
Nóng hôi hổi , hương thơm bát ngát .
Lục Duyên nếm thử một ngụm , mùi thơm trứng đậm đà tản ra ở đầu lưỡi , nêm nếm vừa miệng , dầu mỡ mà không ngấy .
" Ngon thật ."
Cậu tán dương nói , tuy không bằng những món ăn tinh mỹ hoa quý của Lục gia , nhưng ăn vào lại có một mùi vị ấm áp , khiến cậu nhớ tới những bữa cơm mẹ nấu trước kia , đơn giản như thế , mùi vị cũng y như vậy .
" Rất giống với cơm mẹ tôi nấu lúc trước ."
Lục Úc thấy cậu ăn ngon , ánh mắt đột nhiên trở nên mềm mại , khóe môi khẽ nhếch lên , bé tí xíu , rất khó thấy .
" Dẫu sao tôi đã đi tìm nhiều hàng quán như thế , chỉ có quán này là rất giống ......" Lục Úc nhẹ giọng lầm bầm , nhìn cơm chiên trứng , ánh mắt lộ vẻ hoài niệm .
" Cậu nói cái gì ?"
Giọng nói cô nhỏ bé xíu , Lục Duyên chỉ có thể nhìn thấy miệng cô đang mấp máy mà thôi .
" ...... Không có gì ."
......
" Hai cháu muốn đi rồi ? Không ngồi nhiều thêm một lát sao ?" Bác gái Phùng thấy hai người họ ăn xong đã đứng dậy , không ngừng giữ lại nói , " Đừng nhìn chỗ này nhỏ nhé , nhưng internet vẫn là có đó ."
" Không ạ , cảm ơn bác chiêu đãi ." Lục Úc móc ra một tờ 20 tệ đưa cho bà .
" Không không không , bác sao có thể lấy tiền của cháu được chứ , không phải đã nói rồi sao chỉ cần cháu tới chỗ này của bác , hết thảy là bác mời mà , lần trước thật là cháu đã giúp bác nhặt một vạn về , một bữa cơm thì tính là cái gì , đổi lại là cháu ấy , số lần tới đây cũng quá ít rồi , trong lòng bác áy náy quá !"
Một vạn tiền ? Lục Duyên âm thầm líu lưỡi , vốn còn tưởng rằng chỉ là khoản nhỏ mấy con số lẻ tẻ thôi , không nghĩ rằng lại nhiều như vậy .
Bất giác nhìn về phía Lục Úc , mệt cô bình tĩnh như vậy .
" Vậy được rồi ." Lục Úc cũng không miễn cưỡng nữa , thu tiền lại , " Chúng cháu đi trước nhé ."
" Ấy ấy , đợi đã đợi đã , chỗ này của bác vừa hay có hai tấm vé xem Hội đèn , hai đứa cầm lấy đi chơi đi ."
Lục Duyên Lục nhìn nhau một cái , " Hội đèn ?"
" Ừ , nghe nói là mấy ngày này , nghe là còn phải tới nhiều địa điểm làm triển lãm nữa , cho nên cơ hội khó có được , vừa hay hai cháu đi mở mang tầm mắt , nghe nói đẹp lắm đấy ."
" Nhưng mà ...... " Lục Úc có chút xoắn xuýt , cô không giỏi nhận đồ của người khác đâu .
" Ấy chà , bảo cháu cầm lấy thì cháu cứ cầm lấy đi , cái này thích hợp với những người trẻ tuổi như hai cháu hơn , các bác tuổi này rồi không khoái đi lắm , đi đi ."
" Được rồi , vậy cám ơn bác ." Lục Úc trả lại không được , chỉ có thể nhận lấy , vẻ mặt nghiêm túc cảm ơn .
" Được rồi , đi đi ." Bác gái Phùng ha hả cười vẫy vẫy tay , bà hơi bị thích cô bé không mấy nói cười này .
Ra khỏi quán cơm , Lục Duyên nhìn vé có chút lúng túng , " Chúng ta thật phải đi ?"
Đi thì , giờ đã muộn như vậy rồi ; Không đi thì , vừa lãng phí vừa đáng tiếc , thật là thế khó xử thiệt .
" Cho cậu ." Lục Úc đột nhiên đem hai vé đưa cho cậu .
" Làm gì ?" Lục Duyên không rõ nguyên do .
" Đưa cậu ."
" Đưa tôi ...... Cậu không đi à ?" Lục Duyên lập tức phản ứng lại .
" Ờ , cậu và Lưu Nguyệt Văn đi đi ."
" Cái này liên quan gì tới Nguyệt Văn ?" Lục Duyên mờ mịt không rõ .
Lục Úc quái lạ nhìn cậu , " Cậu không phải thích cô ấy à ?"
" Cậu nói bậy bạ gì vậy nha ? Tôi khi nào nói thích cô ấy hả ?"
" Vậy mặt cậu đỏ cái gì chứ ?"
" Đó còn không phải bởi vì cậu đột nhiên nói mấy lời ù ù cạc cạc à !" Trên làn da trắng ngần của Lục Duyên đỏ ửng một tầng nhàn nhạt , cũng không rõ là đang tức giận hay là do mắc cỡ nữa .
" Thế nhưng cô ấy lớn lên xinh đẹp thế kia ." Lục Úc vẫn là nghĩ không thông .
" Không phải vấn đề này chứ ? Theo cậu nói như vậy , tôi còn phải thích cả Lục Tuyết nữa chắc? Cô ta còn đẹp hơn Nguyệt Văn kia kìa ." Lục Duyên dở khóc dở cười nói .
" Cậu đối với Lục Tuyết cũng có ý nghĩ ......" Lục Úc hơi kinh ngạc .
" Đã nói không có rồi ...... Nói chứ , cậu thật không đi sao ?"
" Ừ ."
" Thế nhưng phía trên có ghi rõ ngày tổ chức hoạt động Hội đèn là ngày 6 tháng 5 - 4 tháng 6 , hôm nay là ngày mấy thế ?"
Hai người liếc nhìn nhau , đồng thời cùng móc điện thoại nhìn .
Trên màn hình ngày tháng nền trắng chữ đen , liếc qua thấy ngay .
Thứ tư , ngày 4 tháng 6 .
Đăng bởi | queenyjanelam |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |