Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyện vọng

2984 chữ

" Quoa , mấy đèn này đẹp quá đi mất !"

" Đúng nha , giống hệt ngôi sao nhỏ vậy , cái này khiến anh nhớ tới lần đầu gặp nhau của hai đứa mình í ."

" Darling ~"

" Cục cưng ~"

Một đôi tình nhân ôm nhau thắm thiết , nhìn nhau thâm tình , nụ cười đầy ngọt ngào .

Lục Duyên , Lục Úc đi phía sau họ :" ...... "

" Chỗ ...... chỗ này nhiều cặp tình nhân thiệt nha ...... " Lục Duyên mất tự nhiên cười , lên tiếng phá vỡ bầu không khí đáng xấu hổ này .

" Chỗ này chính là vì những cặp tình nhân mà làm nên đó ." Lục Úc vô tình vạch trần nói .

" ...... "

Biết ngày hôm nay là ngày cuối cùng của hoạt động , hai người vẫn đi tới cái được gọi là Hội đèn kia .

Sau khi đến mới phát hiện , nơi này nên được gọi là Hội tình nhân mới đúng , nhìn thấy nơi nơi chốn chốn đều là những cặp tình nhân trẻ tuổi tay trong tay , ôm eo , còn ở chốn đông người thế mà hôn hít quên mình , thậm chí còn có cầu hôn trước mặt công chúng , cũng không biết có phải liên quan đến ngày cuối cùng của hoạt động hay không nữa , người đặc biệt nhiều .

Vả lại , đèn ở đây được thiết kế cũng rất đặc biệt phù hợp với tình hình này , động một cái liền vây thành hình trái tim , hoặc là viết lên một câu 'Anh yêu em' hiện gồ lên giữa bầu không khí , chỉ là đối với học sinh trung học như bọn họ mà nói đứng ở đây có vẻ không thích hợp cho lắm .

" Có điều xác thực rất đẹp ." Lục Duyên cảm khái nói .

Hai người lúc này đang đứng trong một thông đạo được làm bằng đèn vòng , thông đạo nửa hình êlip , một vòng rồi lại một vòng , đem lối đi liên kết lại với nhau , hình dạng đèn cũng đủ kiểu đủ loại hình bông hoa tạo thành , có hoa hồng , tulip , thủy tiên , for get me not ...... những bông hoa khác nhau chớp sáng màu sắc cũng khác nhau hẳn , quả thật là khoe màu đua sắc mà .

" Ừ ."

Lục Úc trả lời một tiếng , vẻ mặt lạnh lùng vẫn không chút biểu tình nào , đèn màu hồng đào ánh lên gương mặt cô , chiếu ra một tầng ửng đỏ nhè nhẹ , nhiều hơn mấy phần ấm áp , ít hơn mấy phần lạnh lùng .

Lục Duyên nhìn một Lục Úc như vậy , lần đầu cảm thấy cô lớn lên vẫn rất xinh đấy , cô có khuôn mặt trái xoan điển hình , xinh xẻo thanh tú , trắng ngần như ngọc , làn da rất mịn màng , cơ hồ không thấy lỗ chân lông nào .

Lại nhìn tỉ mỉ một chút , cậu còn phát hiện chân mày của cô có chút giống Lục Triển Vũ , đặc biệt là mắt , hẹp dài thanh tú , đương nhiên hoàn toàn không cùng một kiểu như Lục Triển Vũ .

Kỳ lạ , chẳng phải nói là không phải con gái ruột à , chỉ là trùng hợp thôi sao .

Trước kia không rõ là cố tình hay vô tình , cậu luôn không đặc biệt chú ý tới ngoại hình của cô , bây giờ ngẫm lại , khả năng là khí trường bản thân cô quá lớn mạnh , khiến cho cậu tự động bỏ sót cái tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá một cô gái .

" Gì vậy ?" Thấy cậu cứ chằm chằm nhìn cô , Lục Úc nhìn cậu một cái .

" Không có gì ......" Lục Duyên thẹn thùng vuốt mũi , nói đùa , cũng không thể nói tôi đột nhiên cảm thấy cậu lớn lên rất xinh được , không bị cho là biến thái mới là lạ đó .

" Ấy ấy , Đại hội cầu nguyện sắp bắt đầu rồi kìa , chúng mình mau đi qua đó đi !"

" Bữa nay là ngày cuối cùng rồi đó , lần này tớ nhất định phải lấy cho được đèn Khổng Minh !"

Bên cạnh thỉnh thoảng có nữ sinh thì thầm nói với nhau , vẻ mặt kích động hưng phấn .

Đại hội cầu nguyện ?

Lục Duyên và Lục Úc đối mắt nhìn nhau , thấy được nghi hoặc trong mắt lẫn nhau . Lục Duyên đi lên phía trước , phô ra nụ cười cực tươi , hướng nữ sinh cao gầy kia lễ phép hỏi :" Chị ơi , cho hỏi Đại hội cầu nguyện là cái gì thế ?"

Nữ sinh cao gầy sửng sốt , cúi đầu nhìn một cái , lại thấy một thiếu niên xinh đẹp đứng ngay trước mặt , mỉm cười ấm áp với mình .

Wow , đẹp trai quá đi !

Chị ấy tức khắc mở cờ trong bụng , giọng mềm mại giải thích nói :" Đại hội cầu nguyện chính là một chương trình hoạt động được tổ chức của Hội đèn này , em có thấy đất trống phía trước không ? Lát nữa sẽ có nhân viên công tác phát một trăm cái đèn Khổng Minh đó , phải xếp hàng trước một trăm người mới được nha ~"

Sau khi chị ấy nói xong , ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Duyên :" Em trai nhỏ , một mình em thôi à ? Có cần đi cùng với chị không nè , nghe nói cái này rất linh lắm nha ."

" Cái đó , xin lỗi chị , em không đi một mình ." Lục Duyên ngại ngùng ngắt lời nói .

" Hửm ?" Nữ sinh cao gầy nhìn kỹ lại , mới thấy một cô bé đứng ở phía sau cậu , lù lù không nhúc nhích , an tĩnh đứng ở đó , không chút xíu xiu cảm giác tồn tại nào , chẳng trách chị ấy không phát hiện ra .

" Thôi vậy , nếu đã có bạn đồng hành rồi , chị cũng không miễn cưỡng làm khó người khác nữa , Bạch Bạch ." Nữ sinh cao gầy vẫy vẫy tay cười với cậu , nói rồi liền đi chung với bạn của mình .

Lục Duyên mắt nhìn bóng lưng của mấy chị gái , hỏi Lục Úc :" Sao , có đi coi một chút không ?"

" Sao cũng được ." Lục Úc không sao cả gật đầu nói .

Cái Đại hội cầu nguyện này ngoài dự đoán vô cùng hot , tập trung rất nhiều người , hai người họ xếp hàng rất lâu mới lấy được một cái đèn Khổng Minh , là màu vàng , Lục Duyên hiếu kỳ chơi rất lâu , trước giờ cậu chưa từng thấy qua cái này , hôm nay coi như được mở mang tầm mắt , nghĩ hoài không ra cái đồ làm bằng giấy này làm sao mà bay lên trời được .

" Chúng ta cầu nguyện gì đây ?"

Lục Duyên cầm bút , vò tóc , đau đầu nói , nếu nói cầu đại phú đại quý , hiện tại cậu đã là thiếu gia Lục gia , cũng không thiếu tiền ; Nếu nói cầu một cái phù hợp với học sinh thì chính là thành tích tiến bộ , thành tích hiện giờ của cậu cũng không tệ , không cần tới cái này , quả nhiên chỉ còn hi vọng có sức khỏe mà thôi .

Lục Duyên nghĩ một vòng , phát hiện cậu không có nguyện vọng đặc biệt nào cả , trước khi tới Lục gia , khao khát duy nhất và mong đợi nhất của cậu đó chính là thoát khỏi bể khổ , rời khỏi cái nơi địa ngục đó , nhưng sau khi vào Lục gia , không thiếu bất cứ cái gì , ngược lại cũng không có cái gì đặc biệt muốn có .

" Ừm ......" Lục Úc trầm ngâm suy nghĩ một lúc :" Tôi hi vọng có thể chết mà không đau đớn ."

Ngay lúc Lục Duyên tính viết lên bốn chữ 'thân thể khỏe mạnh' , cô không lạnh không nóng phang ra một câu này .

" Hả ?"

Lục Duyên hết hồn , tay trượt một cái , xém chút nữa không giữ được bút , " Cậu muốn chết ?"

" Không đau đớn ấy ." Lục Úc nghiêm túc thêm tiền tố .

" Có gì khác nhau ?" Lục Duyên khó hiểu .

" Con người luôn sẽ chết đi , nhưng khác nhau là chết sớm hay chết muộn mà thôi ." Lục Úc nhìn đèn Khổng Minh trước mắt , khuôn mặt nhạt nhẽo , " Nếu đã thế , tôi muốn chết không đau không đớn ."

" Vì vậy cậu sợ đau ?" Lục Duyên không dám tin , " Cho nên nếu như không đau đớn cậu sẽ lập tức đi chết sao ?"

" Ừ ." Lục Úc rất nghiêm túc gật đầu , trong mắt mang một tia cuồng nhiệt , " Có nhiều người rất muốn chết thường không dám tự sát , chẳng qua là sợ giây phút đau đớn ấy , rốt cuộc có bao đau đớn , ai cũng không biết được , chính vì không rõ , cho nên mới sợ hãi , nói cho cùng , con người sợ hãi vẫn là đối với những thứ không rõ mà sinh ra sợ sệt ."

Cô hiếm lắm mới nói một câu dài ngoằng như vậy .

Điên rồi , đúng là đồ điên .

Lục Duyên hoàn toàn không thể lý giải cho được , nói cho cùng , " Sao cậu muốn chết ?"

Cậu nghĩ không ra , tuy cô ở Lục gia sống không được tốt cho lắm , nhưng cũng không đến nỗi khó khăn , sao lại cứ muốn chết chứ ? Vậy cậu liều mạng dưới nước bò lên thì tính là cái gì ?

" Tôi muốn ...... biến thành một con người khác ." Giọng Lục Úc trở nên bay bổng lên .

" Cái này với cậu muốn chết thì có liên quan gì ?" Lục Duyên ù ù cạc cạc .

" Cậu không biết rằng con người sau khi chết đi có thể chuyển thế sao hả ?" Lục Úc dùng ánh mắt ngu si nhìn cậu , ra vẻ đến cái này mà cậu cũng chẳng biết tí gì .

"Cậu tin cái này ......" Lục Duyên hết nói nổi , cô nhóc này mấy tuổi rồi .

" Không phải tin , mà là có ." Lục Úc kiên trì nói .

" Cậu dựa vào đâu mà xác định như vậy ?" Cái thứ huyền ảo mơ hồ , ai có thể chứng minh chứ .

Xác định sao ...... Lục Úc rũ mắt , đáy mắt thoáng qua đau khổ , trong đầu thoáng hiện lên những đoạn ký ức vụn vặt , xa xôi và lạ lẫm .

Tiểu Úc , chết cùng mẹ nhé , như vậy thì có thể biến thành một con người khác , đến lúc đó , mẹ không phải là mẹ nữa , Tiểu Úc cũng không phải là Tiểu Úc nữa , cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc được không con ?

Là ai từng dịu dàng ôm lấy cô , mặt lộ bi thương , ánh mắt không nỡ , hai tay run rẩy bóp chặt cổ cô , ngày càng thêm lực .

Thấy cô không nói gì , Lục Duyên bất đắc dĩ , " Vậy cậu hi vọng biến thành người như thế nào ?" Trực tiếp đem nguyện vọng viết lên đó không phải là được rồi à , cần chết tới chết lui sao ?

" Tùy tiện cái gì cũng được ."

Chỉ cần không phải Lục Úc , không phải Lục Úc , đều được hết .

" ...... " Lục Duyên quyết định không hỏi cô nữa .

Mấy phút sau , cậu đem nguyện vọng viết lên trên .

" Cậu viết cái gì vậy ?" Lục Úc hỏi .

" Cậu đoán ."

" Nhàm chán ."

Lục Duyên cười , " Cậu cũng biết nhàm chán à , khi mới quen biết cậu cậu còn nhàm chán hơn ." Đem đèn Khổng Minh mở rộng , " Cậu đứng ngốc ở đó làm gì ? Mau tới đây giúp tôi nâng cái này , tôi phải châm lửa rồi ."

Qua một lát sau .

" Có thể thả ra được chưa ?" Lục Úc hỏi người cùng nắm ở đầu bên kia .

" Đợi thêm lúc đã , đợi nhiệt khí bên trong đem đèn căng phồng lên , nếu không thì bay không lên cao được ." Lục Duyên nhẫn nại giải thích .

" ...... "

Lục Úc cúi đầu nhìn cái đèn trong tay , ngọn lửa lắc lư trong gió , chập chờn lúc sáng lúc tối , phảng phất một giây sau sẽ bị thổi tắt , cũng giống hệt mọi người cầu nguyện vậy , vùng vẫy qua , cố gắng qua , nhưng khi hết nhiên liệu , cái gì cũng không dư thừa .

Cô thấy bên đối diện loáng thoáng viết một hàng chữ nhỏ nhắn , cách quá xa , nhìn không rõ trên đó viết cái gì , song với sự hiểu biết của cô với cậu , không ngoài là mấy loại sức khỏe đại loại gì đó , người này luôn sợ chết , điểm này giống y hệt với trước kia vậy .

" Được rồi , có thể thả tay ra rồi ." Giọng Lục Duyên đúng lúc truyền tới .

Tay vừa thả , đèn Khổng Minh lắc lư nổi lên , phảng phất thở một hơi là có thể thổi tắt , có điều may mắn chính là , tuy rất chậm rất chậm chạp , nhưng tốc độ mắt thường có thể thấy được bay lên trên .

Đồng thời tại đây , dòng chữ nhỏ nhắn đó cũng dần trở nên rõ ràng hơn .

" Hi vọng xxx "

Lục Úc thầm đọc xong , hiếm thấy ngây người một lúc , cái này là nguyện vọng gì chứ ......

" Sao vậy ? Nguyện vọng của tôi không tệ chứ ?"

Lục Duyên cũng nhìn thấy , khóe môi cong cong lên , cười rất vui vẻ .

" Tại sao ......" Lục Úc mê muôi nhìn cậu , giống hệt một đứa bé , tại sao sẽ ước cái nguyện vọng này ?

" Cái gì mà tại sao , ở đâu ra mà lắm cái tại sao thế , cậu không cần phải cả ngày nghĩ tới mấy cái chết tới chết lui nữa , phải nhớ kỹ chết là kết thúc chứ không phải là bắt đầu , một khi chết rồi thì cái gì cũng không có cả , muốn trở thành người như thế nào thì phải sống mà biến thành dạng đó , sẽ có một ngày cậu sẽ thành công như ước nguyện ."

Thấy ánh mắt Lục Úc giống y như động vật nhỏ thuần khiết vô tội , Lục Duyên nhịn không được đưa tay sờ đầu cô , nói lời thấm thía . " Trước khi nguyện vọng được thực hiện , đừng nghĩ tới mấy cái ý nghĩ đó nữa ."

Ánh mắt Lục Úc quái dị nhìn cậu .

Lục Duyên thấy cô không đúng lắm , phát hiện hành động của chính mình có chút không thích hợp , có hơi xấu hổ rụt tay về , " Khụ , cái tôi muốn nói chính là cái này ."

" A, đẹp quá đi ."

" Thật sự đẹp quá đi mất ."

Bên cạnh thỉnh thỏang có người kinh hô , tán thưởng không trung nói .

Lục Duyên Lục Úc ngẩng đầu , cũng bị cảnh đẹp khắp trời chấn động một lúc .

Hàng trăm ngọn đèn Khổng Minh tề tụ trong bầu trời đêm , tráng lệ đẹp đẽ , sáng rực động lòng người , chúng phát ra ánh sáng màu cam nhàn nhạt , xoay tròn , bay nhảy , đem bầu trời đêm nhuộm thành một màu đỏ lửa sáng rực .

Đèn như sinh mạng , sinh mạng như đèn , mỗi một ngọn đèn đều ký gởi những nguyện vọng và mong đợi tốt đẹp nhất của mọi người , không ngừng càng bay càng cao , càng bay càng xa .

Ánh sáng màu quýt vàng chiếu rọi trong mắt Lục Úc , nhen nhóm vẻ tĩnh mịch nơi sâu của đồng tử , cô ngây ngốc nhìn bầu trời , trong ký ức trước giờ chưa thấy qua nhiều ánh sáng đến vậy , nhiều đến phảng phất khiến cô quên mất bản thân mình là ai .

Thật sự biến thành một người khác rồi .

" Cái nguyện vọng đó ...... Nếu như có thể thực hiện thì tốt biết bao ." Cô khẽ lầm bầm nói .

Lục Duyên khẽ ngẩn người , ngay sau đó cười rộ lên , " Nhất định sẽ thực hiện được ."

Lúc đó , cậu cầm bút lông , đau khổ xoắn xuýt , nghĩ tới nghĩ lui , xác định rất nhiều lần , cũng phủ định rất nhiều lần .

Nhìn thiếu nữ yên tĩnh đứng bên người , bỗng nhiên linh quang chợt lóe , cuối cùng nhấc bút viết :

Hi vọng mười năm sau , tôi và Lục Úc trở lại nơi này thả đèn Khổng Minh một lần nữa .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.