Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tức giận

3272 chữ

Cuối cùng hơn 10 giờ hai người họ mới về đến nhà .

Lục Duyên có chút thấp thỏm , cậu trước nay chưa về trễ đến thế , thông thường vừa tan học là đã trực tiếp về nhà , cũng chưa từng ngừng ghé ở bên ngoài .

Nhưng mà hôm nay không những chưa về nhà , ngay cả cơm tối cũng ăn ở bên ngoài , lại bởi vì chuyện Hội đèn mà kéo dài đến tận bây giờ .

Cậu nhìn Lục Úc vẫn luôn cực kỳ bình tĩnh bên cạnh .

Trong lòng an ổn , chắc sẽ không có chuyện gì đâu , dẫu sao bên cạnh còn có một kẻ thường tái phạm .

Nhưng khiến cậu ngờ tới chính là , Lục Úc không có chuyện gì cả , người có chuyện chính là cậu .

Đi tới cửa nhà , Lục Duyên phát hiện cánh cửa lớn đóng chặt của Lục gia có ánh sáng màu vàng nhạt hắt ra ngoài .

Lòng bỗng trầm xuống , giờ này , đèn phòng khách sớm đã tắt rồi , sao còn sáng được chứ ?

Với Lục Úc nhìn nhau , thấy một tia nghi hoặc trong mắt cô .

Khó khăn nuốt nước miếng , cậu dùng sức đẩy cánh cửa ra , đèn trong nhà đồng loạt sáng lên , ánh sáng màu vàng trắng chói mắt vô cùng , mắt không thích ứng khẽ nheo lại , qua một lúc sau , cậu mới chầm chậm mở mắt ra .

Phụ thân !

Lục Duyên nhìn thân ảnh ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha , khiếp sợ , hắn vẫn chưa ngủ ?

" Cuối cùng con đã về rồi ?" Lục Triển Vũ thong thả đem tách trà trong tay buông xuống , tao nhã đứng dậy , từ cao nhìn xuống cậu , khóe môi khẽ nhếch , mắt đào hoa hẹp dài khẽ híp lại , " Ta còn tưởng rằng con đã quên không biết về nhà rồi chứ ."

" Con xin lỗi ."

Lục Duyên cúi đầu nhận sai , đáy mắt xẹt qua tia sợ sệt , cậu chưa từng thấy Lục Triển Vũ như vậy qua , tuy là vẫn cười cười , nhưng tia lệ khí giữa chân mày che cũng không che được , chính là Lục Tuyết lúc đó cậu cũng chưa từng thấy qua .

Hắn hẳn là đang tức giận ...... Làm sao mới được đây ?

Còn nữa cậu nhạy bén chú ý tới , hắn nói là 'con' , mà không phải 'các con' , hắn trực tiếp lơ Lục Úc sao ?

Lục Duyên bất giác nhìn Lục Úc , thình lình phát hiện sắc mặt cô trắng bệch lạ thường , hai mắt trừng cực lớn muốn lồi lên , gắt gao nhìn chăm chăm Lục Triển Vũ , cơ thể run rẩy nhè nhẹ , tuy là rất nhỏ , nhưng vì ở khoảng cách cực gần với cô nên cậu mới phát hiện ra .

Cô đang sợ hãi .

Cậu trước nay chưa từng thấy Lục Úc như thế này , thế cho nên khiến cậu quên mất tình cảnh hiện tại của mình , bất giác kéo tay cô , " Này , cậu sao vậy ?"

Thoáng chạm vào đầu ngón tay , lạnh thấu xương .

Và đây cũng kích phát cơn kíp nổ lửa giận sau cùng của Lục Triển Vũ , cuối cùng hắn gỡ bỏ mặt nạ xuống , không hề ngụy trang nữa , sắc mặt khó coi vô cùng .

Mặt hắn không biểu tình nhìn cậu , trực tiếp tiến lên dùng sức lôi cơ thể cậu , đem cậu bế ngang .

Lục Duyên còn chưa kịp phản ứng , cơ thể đã lơ lửng giữa trời , hoảng loạn giãy dụa nói :" Phụ thân , ông làm gì vậy ? Bỏ tôi xuống !"

" Hôm nay ta phải cho con biết , ở cái nhà này , cái gì con có thể làm , cái gì không thể làm ." Ở góc không ai thấy , biểu tình Lục Triển Vũ thật dữ tợn , thêm sức siết chặt , đi về phía căn phòng .

Lục duyên bị ghì sinh đau , trong lòng có một dự cảm không lành , vùng vẫy càng thêm dùng sức lực , " Tôi sai rồi , phụ thân , mai này không dám thế nữa , nhanh thả con xuống !"

Lục Triển Vũ không chút dao động , hắn chợt ngừng bước .

" Tránh ra ."

Ánh mắt Lục Triển Vũ nguy hiểm nhìn cô gái đang chắn trước mặt hắn .

Lục Duyên cả kinh , gian nan xoay đầu lại , phát hiện Lục Úc chắn trước mặt hắn , không cao ngạo không thấp hèn đứng đối diện với Lục Triển Vũ .

Lục Úc ......

Trong mắt Lục Duyên khó hiểu , mở miệng muốn nói gì đó , nhưng cái gì cũng nói không ra , cậu hiểu , một khi cậu lên tiếng , sẽ càng chọc giận Lục Triển Vũ mà thôi .

" Bác Trương ." Lục Triển Vũ lạnh lùng kêu .

" Ông chủ có gì phân phó ?"

" Dẫn nó xuống cho tôi ."

" Vâng ."

Bác Trương đến cạnh Lục Úc , khom người nói :" Úc tiểu thư , đắc tội rồi ."

Không đợi Lục Úc phản ứng , dùng sức kéo cánh tay cô , đem cô lôi đi .

Lục Úc giãy giãy , đừng nhìn bác Trương lớn tuổi như vậy mà xem thường , sức lực này chả yếu tí nào , cứ như sắt thép vậy , hoàn toàn lay không nổi , sau khi không có kết quả , bèn cũng không vùng vẫy nữa , mặc ông ấy đem cô kéo đi càng xa .

Lục Duyên ngây ngốc nhìn bóng lưng mảnh mai của cô , hình ảnh này trong đầu dừng lại rất lâu rất lâu , không cẩn thận đã ghi nhớ cả đời .

Lục Úc cúi thấp đầu , như xác chết , bị bác Trương từng bước từng bước dẫn về phòng mình .

" Tôi còn nói là ai chứ ? Hóa ra là mày à ." Một giọng nói khiêu khích từ phía trước vang lên .

" Đại tiểu thư , " Bác Trương cung kính hành lễ nói .

" Ông xuống trước đi ."

" Vâng ." Bác Trương buông Lục Úc ra , khom người rời đi .

" Xem ra mục tiêu tiếp theo của mày là nó à ?" Đợi bác Trương rời đi , Lục Tuyết rảnh rang nói .

" Tôi nghe không hiểu chị đang nói cái gì cả ." Lục Úc bình tĩnh nói .

" Hừ , mày thật cho rằng tao không biết phải không ?" Mắt đẹp Lục Tuyết nhìn chòng chọc cô , từng câu từng chữ nói :" Mấy đứa con hoang lúc kia , rõ ràng đều là mày giở trò ."

" ...... " Ánh mắt Lục Úc thoáng trở nên lạnh băng , không nói một lời .

Trong hành lang u ám , hai chị em đứng đối lập nhau , bầu không khí ngưng trọng quỷ dị .

......

Lục Duyên bị ném nặng nề trên giường , vừa tức vừa sợ , không biết rốt cuộc Lục Triển Vũ sẽ làm gì với cậu , lẽ nào là đánh cậu ? Giống như trước kia ở cô nhi viện , nếu như bị đánh một trận có thể sống tiếp , cậu cắn răng cũng có thể nhịn được , nhưng mấu chốt là hiện tại cậu hoàn toàn không rõ hắn muốn làm gì cả !

Lục Triển Vũ từ cao nhìn cậu , ôm ngực nói :" Nói , đem hôm nay con đã đi những đâu , làm những gì , nguyên nhân về trễ toàn bộ nói rõ ràng ra cho ta ."

Lục Duyên tự biết giấu không được , cẩn thận cân nhắc câu chữ , một năm một mười hết thảy toàn bộ bồi hồi bày ra , lúc nào cũng quan sát sắc mặt hắn .

" Con là vì đi theo Lục Úc ?" Lục Triển Vũ híp mắt , không mảy may tin tưởng .

" Dạ , không phải người muốn con điều tra cô ấy đó sao ?"

" Vậy con biết cái gì của con bé ?" Lục Triển Vũ nhướng mày , " Ta nhớ ban đầu ta muốn con điều tra con bé đi đâu , tiếp xúc những ai , làm những việc gì , đúng chứ ?"

" ...... " Lục Duyên á khẩu không trả lời được , cậu lúc này mới nhớ tới , cậu vừa đi theo liền bị Lục Úc phát hiện được , tiếp đó cùng với cô đi đi lại lại , sự tình phát triển hoàn toàn chệch đường ray , căn bản đối với cô hoàn toàn không biết gì cả .

" Bỏ đi , về sau con đừng đi trêu chọc con bé nữa ." Lục Triển Vũ thấy cậu ngây người , nhàn nhạt mở miệng :" Bắt đầu từ bây giờ trở đi , con nhất định phải trước 6 giờ về nhà , không được phép tiếp xúc với Lục Úc , ngoài nhà và trường học ra không được phép đi bất cứ nơi nào ."

" Tại sao ?" Lục Duyên khó tin , cậu chẳng qua về nhà muộn có một lần , hà cớ vì sao phải làm tuyệt tình đến thế ?

" Đây là vì đảm bảo an toàn của con ." Lục Triển Vũ chân thật đáng tin nói ," Còn nữa về sau lớp kinh doanh ta đích thân dạy con , chuẩn bị tâm lý cho tốt ."

" ...... "

Tại sao lại biến thành như vậy ? Cậu nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt Lục Triển Vũ , tức giận lại mê mang .

" Tiểu Duyên , nếu như có ba công ty nhìn trúng một lô hàng , nếu như con là một trong ba công ty đó , con sẽ làm sao giành đuuợc lô hàng này ?"

Giọng nói trầm thấp dễ nghe chậm rãi vang vọng trong thư phòng , Lục Triển Vũ nhìn thiếu niên ngoan ngoãn trước mắt , đưa ra câu hỏi .

Lục Duyên suy nghĩ một lúc , nói :" Con sẽ chọn phương án án binh bất động , đợi hai công ty kia tranh đến ngươi sống ta chết , ngồi im hưởng ngư ông đắc lợi ."

Lục Triển Vũ lắc đầu , " Đây dĩ nhiên cũng là một cách , nhưng con làm sao biết được hai công ty kia có cùng cách nghĩ giống với con hay không chứ ? Bọn họ biết đối thủ cạnh tranh còn một công ty thứ ba , lúc tranh đấu sao mà dốc hết toàn lực được ? Kết quả cuối cùng bất quá là ba hổ đánh nhau , liều chết dây dưa thôi ."

" Vậy nên làm sao ?"

Lục Triển Vũ nhìn ánh mắt ham học hỏi , lắc đầu cười mỉa , thân thể hướng ghế dựa nghiêng người , " Nếu như là ta , ta sẽ chọn hợp tác với công ty yếu thế hơn một chút , liên thủ đem công ty kia đánh bại , tuy rằng lợi ích đạt được sẽ ít hơn , nhưng cứ như vậy không chỉ thu được lợi , mà còn có được một đồng minh hợp tác , hơn nữa bởi vì ta mạnh nó yếu , cho nên có thể càng dễ dàng khống chế ."

" Thì ra là vậy ." Lục Duyên bừng tỉnh .

" Đã muộn lắm rồi , hôm nay tới đây thôi ." Lục Triển Vũ bỏ bút xuống nói .

" Vâng , vậy con về phòng trước ." Lục Duyên gật đầu , rời khỏi thư phòng .

Lục Triển Vũ khẽ cười như tạm biệt cậu , mắt nhìn bóng lưng thon gầy thẳng người rời đi , ánh mắt sâu thẳm .

Vừa ra khỏi cửa , mặt nạ nhu thuận ngoan ngoãn của Lục Duyên gỡ bỏ xuống , ánh mắt máy móc chết lặng .

Một tháng rồi , kiểu cuộc sống này đã trôi qua một tháng rồi , từ ngày hôm đó tới giờ , Lục Triển Vũ dùng hành động biểu đạt hắn không phải đang nói chơi thôi đâu , đích thực bắt đầu khống chế cậu .

Bất luận là đi học tan học , đều có tài xế đưa đi đón về , hoàn toàn không có bất kỳ một chút xíu xiu không gian tự do nào , hơn nữa mỗi lần về nhà , sẽ phải tiến hành phụ đạo kinh doanh một kèm một cùng với hắn .

Vừa mới bắt đầu cậu không mấy quen lắm , mặt cứng ngắc , mà Lục Triển Vũ giống như cái gì chưa từng xảy ra vậy , giống như trước kia , đối với cậu cực kỳ nhẫn nại .

Lần đầu tiên , cậu cảm thấy người đàn ông này rất đáng sợ .

Trước kia tuy là láng máng cảm giác được , nhưng hoàn toàn không phải nhằm vào cậu , cho nên cảm giác không rõ ràng , nhưng hiện tại ......

Lục Duyên mím mím môi .

" Huhu ... huhu ......"

Ngay lúc cậu sắp về phòng , phía trước đột nhiên truyền đến khóc nức nở be bé của phụ nữ , không lớn không nhỏ , như sấm sét bùng nổ trong đầu cậu .

Tay Lục Duyên đẩy cửa phòng khựng lại , nhìn hành lang âm u nơi sâu nhất .

Âm thanh này cậu biết , lúc trước cậu đã nghe qua một lần , chính là Lục phu nhân điên điên khùng khùng đó .

Cậu lưỡng lự một chốc , vẫn vờ như không nghe thấy , Lục gia che giấu quá nhiều thứ , cậu không muốn tìm chết đi tìm tòi chân tướng nữa , mấy cái đó không chút ý nghĩa nào cả , cậu chỉ cần yên tâm làm tốt bổn phận của mình là được rồi .

" Lần trước người đứng trước cửa quả nhiên là cậu ?"

Một giọng nói lạnh lùng bất thình lình từ phía sau vọng tới , Lục Duyên xoay người .

Lục Tuyết bất ngờ đứng sau lưng cậu , hai tay cắm vào túi , mắt đẹp lạnh lùng nhìn chòng chọc cậu , khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ khó chịu .

Người Lục gia đều thích đứng phía sau dọa người khác như vậy phải không nè ?

Lục Duyên đề phòng nhìn cô ta , cậu không quên trước đây cô ta đã làm những chuyện gì đâu .

" Tôi không biết cô đang nói cái gì ."

" Phụt - -" Lục Tuyết nhịn không được cười lên , mặt đầy châm chọc , " Khi lần đầu tiên thấy cậu , cảm thấy con người cậu rất đạo đức giả , xem ra quả nhiên không phải là giả , cảm giác trước nay của tôi luôn luôn chuẩn xác ."

" Nếu như hết chuyện rồi tôi không phụng bồi nữa ."

Lục Duyên không muốn dây dưa với cô ta , đẩy cửa phòng ra muốn vào .

" Tôi muốn cùng cậu làm một cuộc giao dịch ."

Nói cậu muốn đi , Lục Tuyết hai tay ôm ngực , chậm rì rì lên tiếng .

Lục Duyên không hề dao động , đang tính đóng cửa .

" Dù cho có liên quan đến Lục Úc cậu cũng cảm thấy không quan trọng ư ?"

Động tác cậu dừng lại .

Lục Tuyết nhàn hạ nhìn cậu , trên mặt lộ ra biểu tình có chí thì nên .

" Cô dẫn tôi tới chỗ này làm gì ?"

Căn phòng trắng tuyết , giường trắng tuyết , rèm cửa màu xanh đậm , trong không khí gay mũi mùi nước sát trùng , còn nữa ...... một người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân , bị trói trên giường , lúc này không biết vì sao , bà ấy cứ nhìn cửa sổ đen kịt , biểu tình bi thương , nước mắt lã chã rơi xuống , phát ra tiếng khóc nức nở nho nhỏ , trầm thấp ai uyển .

Lục Duyên đứng ở giữa phòng , tuy từng ở trước cửa nhìn trộm qua một lần , nhưng vẫn chấn động như cũ , nơi này nghiểm nhiên biến thành một phòng bệnh .

Cậu nhìn Lục Tuyết phía trước , đoán không ra vì sao cô ta lại dẫn cậu tới nơi này , lẽ nào tất cả lại là âm mưu của cô ta ?

" Để cậu xem xem , chân tướng của ngôi nhà này ."

" Chân tướng ? Xin lỗi nhé , nếu như cô muốn nói là cái này thì tôi sớm đã biết hết rồi ."

" Cậu cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi , cậu chính là cái tên cuồng rình lén kia ?" Lục Tuyết liếc xéo cậu , trào phúng nói :" Còn nói cậu biết hết , cậu biết cái gì ? Cậu có biết vì sao mẹ tôi lại trở nên như thế này không ? Cậu biết ba vì sao liên tiếp nhiều lần hết lần này đến lần khác nhận con nuôi không ? Cậu biết bọn họ cuối cùng vì sao đều rời đi không ?"

Thấy Lục Duyên trầm mặc , Lục Tuyết hừ một cái , " Cái gì cậu cũng chả biết hết ."

" Mấy cái đó cô đều biết ?" Lục Duyên hồ nghi , không quá tin nhìn cô ta , " Cô sẽ tốt lòng nói cho tôi biết chắc ?"

" Đã nói rồi đây là một cuộc giao dịch rồi ."

" Giao dịch gì ?"

Mắt đẹp Lục Tuyết gắt gao nhìn chăm chăm cậu , giọng điệu chậm rãi mà kiên định , từng câu từng chữ nói :" Tôi muốn cậu mặc kệ dùng bất kỳ thủ đoạn gì , cách gì , dùng tốc độ nhanh nhất đem Lục Úc con tiện nhân đó ném ra khỏi cái nhà này ."

" Xin lỗi , tôi không làm được ." Lục Duyên không thèm nghĩ ngợi dứt khoác từ chối .

" Tại sao ? Chẳng lẽ cậu không muốn biết chân tướng ?"

" Muốn biết là một việc , nhưng tôi và cô ấy không thù không oán , tôi tại sao phải làm như vậy ?"

Lục Duyên nói :" Tôi ngược lại rất tò mò tại sao cậu luôn luôn nhắm vào cô ấy như vậy , đối với một người không có tí uy hiếp lại nhỏ bé vô lực là vậy , cậu có cần phải tốn công tốn sức đi đối phó vói cô ấy không ? Dù có như thế nào đi chăng nữa , cô ấy dù sao cũng là em gái của cô đó ?"

" Cậu thì hiểu cái gì ?!" Lục Tuyết lạnh lùng rống lên , gương mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn , " Từ lúc nó tới nhà của chúng tôi , hết thảy tất cả đều thay đổi , mẹ bị điên , ba thay đổi , nhà của tôi từ ngày nó tới đã bị hủy rồi ! Hoàn toàn ..... Hủy rồi a ......"

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.