Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại Lục Tuyết - Chị em

2893 chữ

Từ khi nào như vậy , Lục Tuyết cảm thấy cô ta là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này , từ nhỏ được ba mẹ nâng trong lòng bàn tay , muốn gió có gió , muốn mưa có mưa , muốn gì được nấy , chưa từng chịu một chút thiệt thòi nào cả .

Mẹ của cô ta dịu dàng hiền thục , xinh đẹp mỹ lệ , luôn ôm lấy cô ta , mặt đầy vẻ cưng chiều , kể đủ loại các câu truyện cổ tích đầy thú vị ; Ba đẹp trai tuấn mỹ ,ôn tồn lễ độ , luôn mua cho cô ta các món ăn ngon , đồ chơi đẹp , mỗi khi trường học mời phụ huynh họp lớp , các bạn học đều ngưỡng mộ nhìn ba , nói ba cô ta thật là đẹp mắt .

Mỗi lần khi đó , tuy cô ta không biểu hiện ra bên ngoài , nhưng trong lòng vẫn nở đầy hoa , dẫu sao ba mẹ cô ta đều là như vậy cả , không giống với những cặp ba mẹ khác luôn đánh đánh chửi chửi con cái của mình , họ trước nay chưa từng đánh cô ta qua dù chỉ một ngón tay , cho dù là thi không tốt cũng sẽ không nói nặng với cô ta lấy một lời .

Nhưng hạnh phúc như thế lại không kéo dài được bao lâu , ngắn ngủi đến đáng thương .

8 tuổi năm đó , mẹ mang thai được ba tháng rồi , nghe nói là một đứa con trai , cô ta vui chết đi được , cả ngày cứ sáp sáp đến bụng mẹ , cô ta từ nhỏ bởi vì tính cách có liên quan đến gia thế , rất ít có bạn bè , tính nết cô ta đỏng đảnh , trước giờ luôn sẽ không chủ động kết giao với người khác , mà người ta cũng kính sợ thân phận của cô ta , dần dà , cô ta biến thành một con người khác .

Nhưng cái đó cũng không có gì không tốt , cô ta có ba mẹ là đủ rồi , cô ta vờ không để bụng , nhưng nơi sâu trong nội tâm lại luôn khát vọng có một người chơi cùng với cô ta , cùng cô ta nói chuyện phiếm , cùng cô ta làm những việc chỉ có bạn thân mới có thể làm .

Hết thảy lúc cô ta biết mẹ sắp sinh một đứa em trai , miễn bàn có bao nhiêu hưng phấn , rốt cuộc cô ta không phải một mình nữa rồi !

" Mẹ ơi , mẹ , trước kia con cũng là như thế này sao ?"

Lục Tuyết dùng ngón tay một chút không một chút chọc chọc cái bụng chưa nhô ra rõ ràng của mẹ , tò mò hỏi .

" Đúng vậy nha , con chính là mẹ phí một mớ sức lớn mới sinh ra được đó ." Mẹ Lục ôn nhu mỉm cười , xoa xoa đầu cô ta .

" Nhưng con làm sao chui ra được vậy , bụng của mẹ nhỏ xíu à !" Lục Tuyết không thể tưởng tượng được , làm sao cũng không thể tưởng tượng ra nổi cô ta là làm thế nào chui từ trong bụng ra ngoài .

" Cái này đợi khi con lớn rồi sẽ biết thôi ." Mẹ Lục cười mà không nói .

" Hả ? Bây giờ mẹ nói cho con biết đi mà !" Lục Tuyết ôm chân bà làm nũng nói .

" Mẹ bảo đảm đợi khi con lớn thêm một chút nữa thì mẹ sẽ nói cho con biết , bây giờ không bằng con đặt một cái tên cho em trai con được không nào ?" Mẹ Lục bị cô ta ầm ĩ đến bó tay , vội vàng chuyển đề tài nói .

" Tên ?" Lục Tuyết quả nhiên bị dời đi sự chú ý , cái đầu dưa nhỏ dùng sức tìm kiếm tên trong số lượng từ ngữ ít ỏi của mình .

" Con là Lục Tuyết ...... Vậy em ấy là Lục Vũ nhé !" Lục Tuyết linh quang chợt lóe , thốt lên .

" Lục Vũ ...... Lục Vũ ......" Mẹ Lục thì thầm hai tiếng , cũng cảm thấy không tệ , thần kỳ nhìn Lục Tuyết và cười nói :" Tuyết Nhi nhà chúng ta giỏi quá đi , một lúc đã nghĩ ra cái tên hay như vậy rồi ."

" Phải đó !" Lục Tuyết kiêu ngạo ưỡn thẳng người , khuôn mặt dương dương tự đắc , mặt sáp lại gần bụng mẹ trước mặt nói :" Tiểu Vũ à Tiểu Vũ , em mau mau ra ngoài nhé , tới lúc đó chị sẽ đem hết bánh kẹo và đồ chơi đưa cho em , chúng ta chơi cùng nhau !"

Cô ta của khi ấy làm thế nào cũng không ngờ đến , sau cùng của sau cùng , cô ta không đợi được Tiểu Vũ ra đời , mẹ cũng không đợi được cô ta lớn lên , mà mẹ trở nên không giống mẹ nữa , ba cũng trở nên không giống ba nữa , ngay cả chỉ có cái tên Tiểu Vũ thôi cũng không phải Tiểu Vũ nữa rồi .

Trong đêm một ngày nào đó , Lục Tuyết bị tiếng cãi vã linh tinh vụn vặt đánh thức .

Ba mẹ ?

Cô ta dụi dụi đôi mắt nhập nhèm , ôm con búp bê thỏ , chân trần đi đến trước cửa phòng của ba mẹ mình .

" ...... Lục Triển Vũ , anh còn là con người nữa không , anh còn có mặt mũi mà nói với tôi , tôi còn đang mang thai con của anh đó , anh lại dám ở sau lưng tôi , anh là người nữa không !? Huhu ......"

" Thiện Hoa , cô bình tĩnh một chút ."

" Anh bảo tôi làm sao mà bình tĩnh cho được ?! Còn ở ngay lúc tôi sinh Tuyết Nhi anh đã ...... anh đã ...... Anh là một tên súc sinh ! Anh còn nói phải đón nó về cái nhà này , anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi không vậy ? Hả ?!"

" Cho dù thế nào , việc đã xong hết rồi , tôi là tới thông báo với cô một tiếng , chứ không phải tới để hỏi ý kiến của cô , chuẩn bị tâm lý cho tốt ." Giọng điệu Lục Triển Vũ lãnh khốc dị thường .

" Anh ......" Ngay lúc mẹ Lục còn muốn nói cái gì đó .

'Két' - - Cửa mở ra .

Lục Triển Vũ và mẹ Lục sửng sốt , ngoảnh đầu , chỉ thấy Lục Tuyết mặc váy ngủ dài in hình hoạt hình , ngây ngốc nhìn họ , rơm rớm nước mắt .

" Tuyết Nhi ?"

Lục Tuyết đứng trước cánh cửa , bên trong truyền tới giọng nói đứt quãng không mấy rõ ràng , cô ta nghe không được rõ lắm , chỉ biết ba và mẹ đang cãi nhau , nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đẩy cửa ra .

" Ba mẹ , đừng cãi nhau nữa , huhu ......"

" Tuyết Nhi ...... Tuyết Nhi ......" Khóe mắt mẹ Lục rướm nước mắt , biểu tình bi thương , muốn nhào qua ôm lấy cô ta .

Nhưng Lục Triển Vũ lại giành trước một bước ôm Lục Tuyết lên , giọng dịu dàng dỗ dành nói :" Ba và mẹ không có cãi nhau , chỉ là ầm ĩ đùa giỡn thôi , Tuyết Nhi ngoan , đừng khóc ."

" Lục Triển Vũ , anh thả con gái xuống !" Mẹ Lục vừa tức vừa gấp .

" Sao nào , cô chẳng lẽ muốn cãi nhau trước mặt con cái ?" Lục Triển Vũ biểu tình thảnh thơi , không mặn không nhạt nhìn bà ấy một cái .

Mẹ Lục trừng hắn .

Lục Tuyết sợ hãi ủi vào lòng hắn , giọng thút thít , " Mẹ ?"

Trong lòng mẹ Lục tức giận đến cực điểm , nhưng cũng không thể không cố hết sức nhẫn nại , mạnh mẽ cười nói :" Tuyết Nhi đừng lo lắng , ba và mẹ ...... không cãi nhau đâu ."

Trên mặt Lục Tuyết đầy vẻ không tin .

" Đúng rồi , Tuyết Nhi , con sắp có một em gái nữa , sao , có vui không nào ? Không phải con cứ luôn muốn có một người chơi cùng sao ?" Lục Triển Vũ giương lên một nụ cười sung sướng , giống như trước kia dỗ dành cô ta nói .

Em gái ...... không phải em trai sao ?

Lục Tuyết nghi hoặc , không nhìn thấy sắc mặt mẹ thoáng chốc trắng bệch .

Quả nhiên không bao lâu , đứa em gái trong truyền thuyết đến rồi , cả đời Lục Tuyết cũng không bao giờ quên cái ngày hôm ấy .

Đó là một buổi chiều cảnh xuân tươi đẹp , gió nhẹ khe khẽ thổi , ánh mặt trời lười biếng chiếu rọi , hết thảy tốt đẹp và thanh thản dễ chịu đến thế , nhưng Lục Úc cứ thế đột ngột xuất hiện trước mắt cô ta , mặc áo caro màu lam đơn giản , quần bò cũ rách phai nhạt , đầu hơi hơi rũ xuống , tóc ngang trán dài dài che khuất đi đôi mắt , nhìn không rõ khuôn mặt , chỉ lộ ra cái cằm nhọn dọa người , cô an tĩnh đi sau lưng ba , trầm mặc giống như khúc đầu gỗ .

" Ba , nó là em gái mà ba nói đó sao ?"

Lục Tuyết tò mò nhìn cô bé trạc tuổi cô ta , ngây thơ hồn nhiên hỏi .

" Ừ , con bé là Lục Úc , con và nó phải chung sống hòa hợp đấy nhé ." Lục Triển Vũ cười đến dịu dàng , sờ đầu cô ta , cười nói .

" Này , chị là Lục Tuyết , em tên là gì vậy ?" Cô ta hiếm lắm chào hỏi bạn tốt .

Không phản ứng .

" Này !"

Vẫn là không phản ứng .

" Này này này !"

Một tí phản ứng cũng chả có .

Cuối cùng Lục Tuyết tức giận , " Ba , em ấy có phải câm không ."

" Em ấy có chút sợ người lạ , qua một thời gian là tốt liền , chúng ta đi vào đi ." Lục Triển Vũ không sao cả cười nói , nắm lấy tay cô ta , hướng cửa đi .

Mà Lục Úc luôn cúi đầu chậm rì rì ngẩng đầu , Lục Tuyết cuối cùng nhìn rõ mặt mũi của cô , sắc mặt tái nhợt dị thường , bệnh suy nhược à , không chút sinh động , đôi mắt đen kịt , nhìn không rõ chút ánh sáng , hiện rõ nhơ nhớp của mùi chết chóc .

Cứ như vậy , Lục Úc bị dẫn vào nhà của bọn họ .

Từ lúc sau khi Lục Úc đến đây , mẹ trở nên rất kỳ lạ , thường xuyên nhốt mình ở trong phòng , nằm ngây ngốc trên giường , hoặc là sờ lên bụng của mình thều thào nói , khi thì cười to , khi thì khóc lớn , điên điên khùng khùng .

Cô ta lo lắng chạy đi hỏi ba , " Mẹ làm sao vậy ?"

Ba không chút quan tâm :" Mẹ con bị trầm cảm trước sinh , sinh xong em trai con là tốt lên rồi ."

Là như thế sao ?

Lục Tuyết nghi hoặc , nhưng lập tức tin tưởng , tin chắc đợi sau khi sinh xong em trai tất cả sẽ trở nên tốt đẹp hơn .

Cô ta bắt đầu nhiều lần đi tìm Lục Úc chơi , thật ra trong lòng cô ta vẫn là rất vui có thêm một đứa em gái , như thể cô ta mong đợi em trai ra đời vậy . Ở trong lòng cô ta , cô ta cũng không cần độc thoại một mình với một con búp bê vô vị ấy nữa , không cần một mình chơi đồ hàng gia đình , có thể chơi những trò chơi hai người , có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện mà trước đây cô ta muốn làm cũng không làm được .

Thế nhưng chưa được bao lâu cô ta phát hiện cô ta sai rồi , đứa em gái mới tới này , thật ra rất giống với búp bê vải , không khác tí xíu nào .

" Nhìn này , đây là đồ chơi mà chị trân quý đó nha , nếu như em năn nỉ chị , chị sẽ cho em chơi cùng !"

" ...... "

" Đây là sách manga chị mới vừa mua đấy , nếu như em gọi chị là tỷ tỷ , chị sẽ cho em đọc !"

" ...... "

" Cái này là bánh gato chị vừa mới mua , nếu như em nói một câu chị liền cho em ăn !"

" ...... "

Lục Úc từ đầu đến cuối chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô ta dù chỉ một chút , an tĩnh giống hệt như một con búp bê , từ lúc sau khi bước vào nhà , ngoại trừ ăn cơm ra , cô trước giờ chưa từng ra khỏi cửa phòng .

Phòng của cô kéo rèm dày che cửa đến kín mít , không chừa chút khe lọt sáng nào , mỗi lần Lục Tuyết tìm cô chơi , luôn thấy cô ở trong hoàn cảnh tối tăm , một mình ngồi ngơ ngác ôm chân trên mặt đất , ngồi xuống liền ngồi nguyên cả ngày , mỗi lần trò chuyện với cô cứ như đang tự biên tự diễn vậy á .

Cuối cùng có một ngày , Lục Tuyết nổi tính khí đại tiểu thư lên , chạy đi tố khổ với ba .

Ba xoa xoa đầu cô ta , an ủi nói :" Con phải thông cảm cho em nó , dẫu sao nó mới vừa mất đi ba mẹ mà ."

Mà Lục Tuyết cuối cùng cũng biết được thân thế của cô .

Ba của Lục Úc là anh trai của ba , thật ra cô ta và cô là chị em họ , bởi vì một trận tai nạn xe cộ , ba mẹ cô đều mất hết , chỉ còn lại một mình cô .

Lục Tuyết nghe xong cảm thấy trong lòng chua xót , cô ta cũng không dám nghĩ nếu như ba mẹ cô ta chết đi cô ta sẽ như thế nào đây , nhất định chắc là rất rất đáng sợ .

Từ lúc đó trở đi , cô ta quyết chí phải khiến cho Lục Úc thoát ra khỏi tình cảnh này , dù sao cô ta cũng là chị của cô !

Lâu lâu , cô ta sẽ chạy tới căn phòng nhỏ u ám đó trò chuyện với cô , vụng về , cẩn thận , hi vọng cô có thể trở nên phấn chấn lên .

" ...... Nghe nói ba mẹ em đều qua đời hết rồi , chị có thể cho em mượn ba mẹ chị một lúc , em đừng buồn nữa nhé ."

" Em biết không ? Mẹ chị sắp sinh em trai rồi đó , chị gọi em ấy là Lục Vũ , hì hì , cái tên này là chị đặt đấy , sao nào ? Nghe hay không , nói ra thì đọc có chút giống với tên của em đó nha !"

" Đợi khi nào em trai được sinh ra , tới chừng đó em và chị đều là lên chức làm chị hết , như thế nào , có mong chờ không nào ? Nghe nói em bé mới sinh nhỏ nhỏ lắm , mềm mềm nữa , rất đáng yêu lắm nha !"

" Em có thể nói chuyện không vậy nha , chị là chị của em , là người nhà , em có thể đem hết tất cả những bi thương buồn bã nói với chị mà , chị có thể chia sớt với em nha !" Có một ngày , Lục Tuyết thất bại nói với Lục Úc , cô ta rất nghi hoặc , cho dù là cái đầu gỗ đi chăng nữa , thời gian qua lâu như vậy rồi cũng nên bị cô ta nói đến khai hoa kết trái chứ , ai ngờ ......

" ...... Người nhà ?"

Đầu óc Lục Úc khẽ xoay chuyển , lông mi khẽ run lên , đực mặt nhìn cô ta , giọng nói khô khốc khàn khàn .

" Em vừa mới nói chuyện ư ? Nói rồi đúng không !?" Lục Tuyết sửng sốt , kích động nhảy cẫng lên , kéo tay cô , " Đúng nha , chúng ta là người nhà , là chị em !"

Lục Úc cảm nhận được cảm xúc ấm nóng của lòng bàn tay , bàn tay khẽ run , cẩn thận , chậm chạp nắm qua .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.