Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại Lục Tuyết 2 - Rạn nứt

3199 chữ

Mẹ dường như rất ghét Lục Úc .

Lục Tuyết rất nghi ngờ , chỉ cần những nơi mà Lục Úc xuất hiện , mẹ tuyệt đối sẽ không đi tới , tuy những nơi Lục Úc ló đầu không nhiều lắm , nhưng chí ít , cơm tối mẹ cũng không xuất hiện qua .

Mà cô ta ngẫm nghĩ , vẫn đổ thừa do cái bệnh trầm cảm trước sinh , dù sao chờ đến khi sau khi em trai được sinh ra , hết thảy đều sẽ trở nên tốt lên thôi .

Cô ta tin tưởng không nghi ngờ gì về điều này .

" Mẹ ơi , ăn cơm ." Lục Tuyết gõ cửa .

" Là Lục Tuyết à , vào đi ." Giọng nói dịu dàng truyền tới .

Lục Tuyết đẩy cửa ra , trước tiên nhìn thấy chính là cái bụng cực lớn của mẹ .

" Có phải sắp sinh rồi không mẹ ?" Lục Tuyết vui vẻ nói .

" Ừ , nó bất cứ lúc nào cũng có khả năng ra ngoài ." Mẹ Lục nhoẻn cười , xoa bụng , ánh mắt cưng chiều .

" Em trai có phải là đang đá không vậy mẹ ?" Lục Tuyết tò mò dán lỗ tai vào bụng bà ấy nghe thử .

" Thường xuyên , thằng nhóc này một chút cũng không an phận ." Mẹ Lục bất đắc dĩ lắc đầu , đáy mắt mang theo thương tiếc , sau đó có chút chần chừ kêu lên :" Tuyết Nhi ."

" Dạ ?"

" Con về sau ...... đừng nên đi tìm Lục Úc nữa ."

" Tại sao ?" Lục Tuyết khó hiểu .

" Tóm lại bảo con đừng đi thì con đừng đi nữa !" Sắc mặt mẹ Lục kỳ quái , giọng nói cứng ngắc , mất tự nhiên ngoảnh đầu đi chỗ khác .

" Con không muốn đâu ." Mẹ Lục lập lờ khiến cho Lục Tuyết không thể chấp nhận được , cô ta lắc đầu như trống bỏi , cảm thấy mẹ luôn có thành kiến với Lục Úc , " Mẹ , sao mẹ lại chán ghét em ấy đến thế vậy , em ấy cũng chẳng làm gì cả mà , hơn nữa em ấy cũng là em gái con mà , con có trách nhiệm chăm sóc cho em ấy , mẹ trước kia không phải thường dạy con phải làm một người chị tốt hay sao ? Đợi em trai sinh ra rồi chúng ta ......"

" Tuyết Nhi !" Một tiếng rống rõ to ngắt ngang lời cô ta còn chưa nói xong .

Lục Tuyết vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực nhìn biểu tình đột nhiên trở nên dữ tợn của mẹ , sợ sệt kêu lên :" Mẹ ?"

" Con muốn mẹ nói mấy lần mới chịu hiểu hả ? Con ngay cả lời của mẹ cũng không thèm nghe rồi sao , Lục Úc nó chính là một đứa tai họa , nó sẽ hủy nhà của chúng ta mất , đem nó đuổi đi đi , mau đem nó đuổi đi đi !" Mẹ Lục đột ngột lên cơn thần kinh hét lớn , gân xanh nổi lên , mắt chứa ý hận thù , " Ta hận nó , ta hận nó a !"

" ...... Mẹ ... mẹ , bỏ ... tay , mau bỏ tay aaa ......" Mặt Lục Tuyết phình thành màu gan heo , hô hấp khó khăn , sợ hãi nhìn bà ấy , ánh mắt xinh đẹp hiện lên vẻ khó tin .

Nghe được tiếng hét hơi yếu của con gái , mẹ Lục chợt thanh tỉnh , phát hiện mình không có ý thức đã bóp cổ Lục Tuyết , bà ấy 'a' một tiếng , vội vàng buông tay ra , ngơ ngác nhìn đôi tay run rẩy của mình , biểu tình mê mang đau khổ .

" Khụ khụ khụ ." Lục Tuyết vừa được tự do , liền nhanh chóng lùi sau , không ngừng ho sặc sụa .

" Tuyết Nhi ... mẹ ..." Mẹ Lục vừa áy náy vừa đau lòng , muốn vươn tay sờ mặt cô ta .

Lục Tuyết theo phản xạ co rụt lại , ánh mắt cảnh giác .

Tay mẹ Lục khựng lại , tổn thương nhìn cô ta , " Tuyết Nhi , vừa rồi thần trí mẹ không tỉnh táo , con đừng giận mẹ nhé , được không ?"

" Không được !"

Lục Tuyết tức giận nhìn bà ấy , cô ta đã nhịn đến cực hạn rồi :" Rốt cuộc mẹ làm sao vậy ? Từ lúc mẹ mang thai em trai mẹ trở nên kỳ quái , hở một chút là tức giận , vừa nãy còn bóp cổ con , cơm tối cũng không ăn với chúng con , cũng không chơi với con , rốt cuộc mẹ làm sao vậy ?"

" Tuyết Nhi , con không hiểu , không hiểu ......" Vẻ mặt mẹ Lục đau khổ , không ngừng lắc đầu , chứa nước mắt nói .

" Mẹ luôn như vậy , mẹ không nói làm sao con biết được chứ , con ghét mẹ ! Ghét mẹ !" Lục Tuyết thất vọng hét lên , nói xong cũng không quay đầu lại xoay người chạy đi .

" Đừng mà , Tuyết Nhi , quay lại ! Mau quay lại , quay lại mà ......" Mẹ Lục bi thương kêu lên , muốn đuổi theo , đành ưỡn cái bụng to đi cũng đi không nổi , sao mà có thể đuổi kịp động tác linh hoạt kia của Lục Tuyết được cơ chứ , chỉ có thể trân trân nhìn cô ta rời đi , nước mắt lã chã rơi đầy mặt , " Đừng ghét mẹ mà ......"

Lục Tuyết vừa chạy ra thì hối hận rồi , mẹ còn đang mang em trai , cô ta không nên giận bà ấy như vậy , những lời nói ban nãy đều là những lời nói dỗi nói lẫy , cô ta sao có thể thật sự đi ghét mẹ được , nhưng mà để cô ta quay về như vậy thật quá mất mặt , vẫn là qua một thời gian thì tốt hơn , đợi tới khi em trai được sinh ra , mẹ sẽ phục hồi như trước kia , ừm , không sai , nhất định là vậy !

Đúng rồi , bây giờ còn sớm , mình đi tìm Lục Úc chơi đi , lần này mình phải đem con búp bê barbie mới mua được cho nó xem , hừ , để nó thèm thuồng chơi !

Nghĩ tới cái gì thì làm cái đó , cô ta tung ta tung tăng đi tìm Lục Úc chơi đùa .

Chỉ là cô ta không biết , khi nãy ở trong phòng chung đụng với mẹ ngắn ngủi 15 phút , đó là lần cuối cùng cô ta nhìn thấy mẹ thanh tỉnh , về sau của về sau , bất kể cô ta gọi như thế nào , khóc như thế nào , rốt cuộc cũng không gọi được bà ấy nữa .

Cô ta hối hận , hối hận ban đầu tại sao không nghe lời khuyên bảo của mẹ , cố gắng hết sức đi tiếp cận Lục Úc .

Cô ta hối hận , hối hận ban đầu tại sao cãi nhau với mẹ , tại sao phải nói ra câu con ghét mẹ kia .

Cô ta hối hận , hối hận ban đầu tại sao tin vào lời ba nói sinh xong em trai bệnh của mẹ sẽ tốt hơn đầy hoang đường và nhiều lỗ hỏng kia .

Mẹ vĩnh viễn sẽ không thể tốt lên được , giống như em trai mãi mãi cũng không được sinh ra vậy .

Cô ta nhớ rõ ràng ngày hôm ấy , hôm đó , là trước ngày dự sinh một ngày của mẹ .

Cô ta vui sướng xông vào nhà , quyết định phải đến bệnh viện cùng mẹ , bắt đầu từ tối đó cãi nhau với mẹ , cô ta không gặp qua mẹ nữa , bởi vì mẹ cũng không bước ra khỏi cửa phòng một bước , cơm tối cũng do người làm bưng đến , mà cô ta cũng bởi vì giận lẫy , trước giờ chưa từng chủ động đi tìm bà ấy qua .

Cô ta nghĩ kỹ rồi , đợi khi đến bệnh viện , cô ta nhất định sẽ xin lỗi mẹ đàng hoàng , cùng với mẹ chờ em trai ra đời .

Còn chưa kịp bước vào phòng khách , đã ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt thoang thoảng bay vào chóp mũi cô ta , cô ta ngửi ngửi thử , nhíu mày , bịt mũi , khó ngửi quá đi , từ đâu bay tới vậy ta ?

Không suy nghĩ quá nhiều , đẩy cửa ra , cô ta nhìn thấy một cảnh mà cả đời này cô ta không cách nào quên đi được .

Dưới cầu thang , mẹ cô ta nằm trong vũng máu thở thoi thóp , nhìn thấy mà giật mình , máu đỏ tung tóe trên chiếc đầm bầu màu trắng , đẹp đến lóa mắt , bà ấy run rẩy sờ cái bụng cao sừng sững của chính mình , biểu tình đau khổ .

Mà Lục Úc đứng ì không nhúc nhích ở bên cạnh bà ấy , trên mặt không mang một tia biểu tình , hai tay dính đầy máu tươi , thờ ơ nhìn người đầy máu đang nằm trên đất .

" Mẹ !" Con ngươi cô ta mạnh mẽ co lại , tê tâm phế liệt hô to lên , vội vàng chạy qua đó , hung hăng đẩy Lục Úc một cái , đỏ mắt lên , " Mày đã làm gì mẹ tao rồi ?"

" Tuyết ... Nhi ....." Môi mẹ Lục trắng bệch , suy yếu vô lực , vươn tay ra với cô .

Lục Tuyết bắt lấy tay bà ấy , bị dọa đến thần hồn nát thần tính , muốn đỡ bà ấy nhưng lại không dám ," Mẹ đợi chút , con đi kêu người ."

" Người đâu , mau tới đây !" Cô ta bất lực hô to , nước mắt từng giọt cứ rơi xuống .

" Đừng kêu nữa , hôm nay trong nhà chẳng có ai cả , người làm đều nghỉ phép về nhà cả rồi , Lục ...... chú Lục cũng đi công tác nốt ." Lục Úc nhàn nhạt mở miệng , biểu tình bình tĩnh dọa người .

" Mày !" Lục Tuyết gấp gáp , rống lên với cô , " Là mày làm đúng không ? Mày tại sao phải làm như vậy ? Mẹ chỗ nào có lỗi với mày ? Lục gia có chỗ nào không tốt với mày ? Mày nói đi ! Nói đi !"

Cô ta cố hết sức bắt lấy bả vai cô , không ngừng lắc lắc , mặt đầy nước mắt , mang theo hận ý mạnh mẽ .

Lục Úc mặc cô ta phát tiết , không biết có phải ảo giác hay không , mặt của cô càng tái nhợt hơn so với trước kia , gần như trong suốt luôn rồi .

" Tích tích tích tích tích !"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng còi xe cứu thương , mấy người mặc áo blouse trắng xông vào , " Bệnh nhân ở bên kia ! Nhanh lên !"

Lục Tuyết còn chưa kịp hồi thần , đã thấy mẹ cô ta đã được nhanh chóng nâng lên cáng , một cô bác sĩ đi tới trước mặt họ dò hỏi :" Xin hỏi các cháu là người nhà của thai phụ này sao ?"

" Cháu là con gái bà ấy !" Lục Tuyết nhanh chóng nói .

" Được rồi , cháu đi theo với chúng ta ."

" Dạ !" Cô ta liền nhanh chóng đi theo cô ấy , nhìn cũng không nhìn Lục Úc một cái .

" Xem ra , quả nhiên chúng ta không thích hợp làm người nhà ."

Lúc cô ta bước ra khỏi cửa lớn , Lục Úc đột nhiên ở sau lưng cô ta nói , giọng điệu cất chứa chút bi thương nhàn nhạt , bước chân cô ta khựng lại , sau đó đầu không ngoảnh lại cứ thế mà đi .

Tối đó , xảy ra rất nhiều chuyện , trải qua một hồi cấp cứu , mạng sống của mẹ đã giữ được , nhưng lại không giữ được em trai , còn nghe nói , do cơ thể đã chịu va chạm nghiêm trọng đã gây tổn thương đến tử cung , e là đời này không thể mang thai được nữa .

Lục Tuyết ngây ngây ngồi bên ngoài phòng giải phẫu , nghe bác sĩ nghiêm túc nói cô ta nghe không hiểu những danh từ đó , nội tâm hoảng sợ đến cực điểm .

Cô ta đỏ cả mắt , nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối cực kỳ điềm tĩnh bên cạnh , " Ba , mẹ sẽ không sao chứ ?"

" Con yên tâm đi , sức khỏe mẹ tốt như vậy , nhất định sẽ không sao đâu ." Lục Triển Vũ cười tủm tỉm , an ủi cô ta .

Nhưng sự việc lại phát triển không thuận lợi đến như vậy , sau khi mẹ tỉnh lại , biết mình đã mất đi đứa con trai , đột nhiên điên cuồng hét lên , vốn đã có sẵn chứng trầm cảm nghiêm trọng trong người , giờ đây bà ấy hoàn toàn điên rồi , thần kinh rối loạn , kỳ kỳ quái quái , nhận không ra bất cứ ai , không có lý do tấn công bất cứ người nào muốn đến gần bà ấy , bao gồm cả cô ta và ba .

Cuối cùng của cuối cùng , em trai không còn , mẹ bị điên , nhà của cô ta bị hủy rồi .

Mà cô ta , nhiều thêm một người đáng hận nhất trong cuộc đời này của cô ta - - Lục Úc .

" Vì vậy , mẹ cô trở nên như thế này toàn bộ đều là do Lục Úc tạo thành ?" Sau khi Lục Duyên nghe xong đầu lông mày khẽ chau lại .

" Hừ , nếu không thì sao chứ ? Nếu không phải bởi vì nó , mẹ tôi cũng sẽ không trở thành như vậy !" Đáy mắt Lục Tuyết cháy lên ý hận tận thấu xương , mẹ nói không sai chút nào , Lục Úc chính là một đứa tai họa !

" Nhưng còn một điểm tôi không rõ lắm , tại sao mẹ cô lại ghét Lục Úc đến như vậy , theo như cô nói thì , căn bản không hề có lý do nào cả ."

Lục Duyên như có suy nghĩ , đây cũng là điều khiến cậu không thể lý giải nhất , cũng giống như ban đầu không thể lý giải mối quan hệ ác liệt dị thường giữa Lục Tuyết và Lục Úc vậy .

" Tôi cũng không rõ lắm , song khẳng định là lúc tôi không biết tới Lục Úc đâu đó chọc đến mẹ tôi , mẹ tôi không phải là người vô duyên vô cớ đi ghét kẻ khác được ." Lục Tuyết lắc đầu nói .

" Ừm ...... " Lục Duyên lâm vào trầm tư , nhớ tới đủ loại hành vi của trước kia của Lục Úc .

......

" Rời khỏi nơi này ."

......

" Tôi hi vọng sẽ không đau đớn chết đi ."

......

" Tôi muốn biến thành một con người khác ."

......

" Cái hi vọng đó ...... nếu như có thể thực hiện thì tốt quá ."

......

Những lời nói trước kia cô từng nói qua dần dần được liên kết thành một chuỗi , từng câu từng câu vang lên trong đầu cậu , xoay chuyển , nhìn như thể chẳng tí liên quan gì , nhưng lại giống như đang chỉ phương hướng chân tướng nào đó .

Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm ......

" Cậu suy nghĩ đã xong chưa vậy ?" Lục Tuyết không kiên nhẫn nói .

" Suy nghĩ cái gì ?" Lục Duyên nghi hoặc , con đường suy nghĩ đã bị gián đoạn .

" Đương nhiên là chuyện hợp tác đem Lục Úc đuổi đi rồi ! Không lẽ tôi nói với cậu một đống lời vô nghĩa làm quái gì chứ ?" Lục Tuyết mắt đẹp trừng lên .

" Tôi từ chối ." Lục Duyên vẫn là lắc đầu .

" Tại sao ?" Lục Tuyết xù lông lên , hung tợn nhìn cậu , " Chuyện đến nước này cậu còn bảo vệ nó ?"

" Tôi và cô ấy không thù không oán , tại sao phải giúp cô ?" Lục Duyên nói :" Lại nói , tôi sao biết được những lời cô nói là thật hay giả chứ ?"

" Cậu không tin tôi ?" Lục Tuyết dựng thẳng lông mày , khinh nhờn nói :" Tôi có cần phải lấy chuyện của mẹ tôi đi lừa cậu không ?"

" Không phải không tin cô , mà là không tin vào mắt cô thôi ."

" Ý cậu là gì ?" Lục Úc híp mắt .

" Có lẽ là mẹ cậu cố ý để bản thân tự ngã , sau đó giá họa cho Lục Úc , đây cũng có khả năng lắm chứ ." Lục Duyên lý trí phân tích nói .

" Không thể nào , mẹ tôi không phải người như vậy ! Bà ấy tại sao phải làm như thế ?" Lục Tuyết nghĩ cũng không dám nghĩ quyết phủ định nói .

" Trước khi trải qua chuyện đó , tôi cũng không biết cô là người như vậy ." Lục Duyên nhẹ nhàng bâng quơ nói .

Chuyện đó là chuyện gì , hai người họ là người rõ ràng nhất .

" Tôi ...... " Lục Tuyết bị cậu nói đến á khẩu không nói thành lời .

" Hơn nữa căn cứ vào những gì cô nói , tôi phần nào cũng đoán được mẹ cô tại sao lại ghét Lục Úc rồi ." Lục Duyên nhìn người phụ nữ điên dại bị giam cầm trên giường , bất giác cảm thấy rất bi thương .

" Tôi còn không biết cậu sao có khả năng biết được ?" Lục Tuyết hoài nghi nói , nhưng thấy dáng vẻ chắc chắn này của cậu , không như làm bộ , lại nhịn không được hỏi :" Tại vì sao ?"

Cái câu hỏi này vẫn luôn quấy nhiễu cô ta đã nhiều năm .

Lục Duyên nhìn chăm chăm vào mắt cô ta , vẻ mặt nghiêm túc :" Cô có từng nghĩ qua , Lục Úc hoặc có lẽ không phải là em họ cô , mà là em gái ruột của cô chưa ?"

Phần sau càng nhiều gây gấn .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.