Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trưởng thành

2888 chữ

" Làm sao có thể !? Mẹ tôi chỉ có một đứa con gái , hơn nữa nếu đó là sự thật , mẹ tôi càng không có khả năng ghét nó !" Cơ thể Lục Tuyết run rẩy , sắc mặt trắng bệch , nhưng vẫn vờ như bình tĩnh , lạnh lùng nói , trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ không tin .

" Cô gần như cũng nên tiếp nhận hiện thực đi ? Ngay cả tôi cũng có thể từ trong đôi câu vài lời của cô có thể đoán ra được chân tướng , không có khả năng cô chưa nghĩ tới nguyên nhân này đó chứ ?"

" Không có khả năng !" Lục Tuyết điên cuồng lắc đầu , bịt lại lỗ tai , " Tuyệt đối không có khả năng !"

" Phụ thân phản bội mẹ cô ." Lục Duyên trực tiếp làm rõ .

" Không thể nào !!"

" Lục Úc là hắn và người phụ nữ khác sinh ra ."

" Không thể nào !!!"

" Cho nên mẹ cô mới ghét Lục Úc , căm ghét phụ thân ."

" Đã nói là không thể nào rồi , cậu nói đủ chưa !?" Lục Tuyết khó thở , gắt gao túm lấy cổ áo cậu , tức giận nói .

Lục Duyên bất động , không hề sợ hãi , ánh mắt lạnh lẽo , " Cô dám nói trước giờ cậu chưa từng nghĩ qua không ? Cô một mực bênh vực ba mẹ của mình , có nghĩ qua tại sao mẹ cô không những hận thấu xương với Lục Úc mà còn với cả phụ thân nữa , nhà của cô không phải bị hủy khi Lục Úc tới , mà là sớm bị hủy mất rồi !"

" Im miệng ! Tôi không tin ! Không tin đâu !" Lục Tuyết bịt kín tai , điên cuồng lắc đầu , tức đến nổi phát run lên , " Cậu đi ra ngoài cho tôi , cút đi !" Nói rồi đem Lục Duyên ủn ra ngoài cửa , "phanh - -" một tiếng rõ to , cửa phòng bị đóng chặt lại .

Bị đuổi ra ngoài rồi này ......

Lục Duyên bất lực , nhìn cánh cửa bị đóng chặt , cậu lúc nãy có phải nói hơi nặng lời rồi không , nếu nhưng không nói trúng trọng điểm , cô ta khẳng định lại đi tìm Lục Úc tiếp tục rầy rà ......

Nói thật thì hôm nay cậu bị sốc không nhỏ so với cô ta nha , không ngờ Lục Úc lại là con ruột của Lục Triển Vũ , khó trách cho tới giờ luôn cảm thấy tướng mạo của hai người đó có nét giống nhau , cũng hiểu rõ được vì sao cô luôn cứ lạnh như băng , tính cách bi quan và bất cần đời , cô nhất định đã sớm biết thân thế của chính mình rồi , cũng không biết lúc nhỏ cô đã trải qua chuyện gì mà trở nên như vậy nữa ......

Có điều khiến cậu cảm thấy quái lạ nhất đó là Lục Triển Vũ vì sao phải đón cô về Lục gia , còn dưới tình huống Lục phu nhân đang mang thai , biết rõ có khả năng sẽ dẫn đến bi kịch nhưng vẫn một mực làm như vậy ......

Lẽ nào không giống với cậu nghĩ , Lục Triển Vũ thật ra rất để ý đến Lục Úc ? Không , không thể nào , nếu như thật sự để ý đến thì cũng chẳng ngó ngàng gì nhiều năm như vậy rồi , cho đến hiện tại vẫn không thay đổi gì cả .

Hầy , bỏ đi , Lục Duyên thở dài một hơi , dùng sức lắc lắc đầu , không nghĩ tới mấy thứ có không có gì đó nữa , bất kể rốt cuộc Lục gia giấu diếm điều gì , chỉ cần cậu còn ngốc ở đây một ngày , sẽ tìm ra được chân tướng thôi , bây giờ thuận theo tự nhiên thì tốt hơn .

Thời gian trôi qua như thoi đưa , nháy mắt hai năm đã qua đi , Lục Duyên chính thức lên lớp 12 .

Hai năm này nói dài không dài , nói ngắn không ngắn , đủ để cậu hoàn toàn thích ứng Lục gia tất cả hết thảy , trôi qua không thể nói là quá tốt , cũng không thể nói là quá xấu .

Có điều làm cả người cậu giật nẩy người , tỷ như mấy bạn học của cậu , nhao nhao vô cùng kinh ngạc cậu lại có thể ngây ngốc lâu đến thế .

Trong hai năm này , không xảy ra chuyện đặc biệt nào hết , trừ bỏ cậu càng ngày càng lớn lên , Lục Triển Vũ khống chế cậu càng thêm nghiêm khắc .

Cậu vẫn như cũ không thể tự do đi ra ngoài , lấy lý do vì an toàn , Lục Triển Vũ cấm cậu hết thảy ra ngoài bình thường , hằng ngày trừ nhà và trường học , không cho phép một mình đi lung tung những nơi khác .

Cậu không rõ Lục Triển Vũ làm vậy có mục đích gì , cũng không cần phải biết , bởi vì cậu biết rõ ràng , cái mà Lục Triển Vũ cần đó chính là một con rối gỗ hiểu chuyện biết nghe lời , mà không phải một đứa con tùy hứng làm bậy .

Chỉ là cậu thỉnh thoảng sẽ nhớ tới buổi tối đèn đuốc khắp trời ngày hôm đó , ánh sáng màu quýt lóng lánh , giống như những sao trời , đẹp như vậy , xa như vậy , giống hệt ước nguyện của họ vậy .

Hôm đó , đèn rất đẹp , người bên cạnh cậu , cũng rất đẹp .

" Này , Lục duyên , mày sẽ học Đại học ở đâu ? Sẽ ra tỉnh không ?" Chu Hạo ngồi ở trong bóng mát , dùng tay phẩy phẩy gió , đầu bốc hơi nóng , tùy tiện nằm trên mặt đất , đang hỏi thân ảnh thon dài đang dựa vào cây cách đó không xa .

Dưới trời nắng gắt , lớp bọn họ đang lên tiết học thể dục cuối cùng trong cuộc đời cấp ba , sau khi trải qua cuộc thi 800m thi chạy và 50m chạy nước rút , ai ai cũng mệt như chó quỳ rạp trên đất .

Lời Chu Hạo vừa nói ra , bốn phía vốn ồn ào tức khắc trở nên yên tĩnh hẳn , bọn con gái sôi nổi dựng lỗ tai lên , nín thở , tim đập liên hồi .

Không có cách nào , hai năm này , cùng với Lục duyên càng ngày càng lớn , dung mạo cũng càng lúc càng nẩy nở , càng trở nên tuấn mỹ bức người , sớm từ danh hiệu ban thảo (đẹp trai trong lớp) thăng cấp thành giáo thảo ( đẹp trai toàn trường) , rất nhiều nữ sinh đều muốn học chung trường Đại học với cậu .

" Cái này à ...... Tao còn chưa nghĩ tới nữa , khẳng định phải xem ba tao rồi ." Lục Duyên lau mồ hôi trên trán , tùy miệng nói , cậu đối với cái này chẳng mấy để bụng .

" Tớ thấy á , dựa theo tình hình nhà cậu , Lục Duyên cậu khẳng định không chỉ đi nơi khác , rất có khả năng ra nước ngoài cũng nên !" Có nữ sinh ồn ào nói , là lớp trưởng lớp bọn họ Vương Viện , cô nàng cười nhạo ủn ủn bả vai Lưu Nguyệt Văn bên cạnh , làm mặt quỷ nói :" Có phải không đó , Nguyệt Văn ?"

" Tớ ... tớ sao biết được ?" Lưu Nguyệt Văn mất tự nhiên quay mặt đi , thấy Lục Duyên nhìn qua , liền vội vàng xấu hổ cúi đầu .

" Tớ nói cậu nghe nè , cứ thế này sao theo đuổi nam thần được đây !" Thấy cô ấy nhát ké như vậy , Vương Viện hận sắt không thành thép nói .

Lưu Nguyệt Văn không nói lời nào , chỉ là mặt đỏ vọt lên , đồng thời cũng thầm mắng chính mình , rõ ràng đã hai năm rồi , tại sao vẫn thích cậu như thế ? Thật là kém cỏi quá đi mà !

Lục Duyên không rõ nguyên do , thấy Lưu Nguyệt Văn ngoảnh mặt qua một bên , chỉ coi như là cô ấy ghét cậu thôi , bắt đầu từ hai năm trước , mối quan hệ của bọn họ đột nhiên tồi tệ hẳn , cô ấy cũng không giống với trước kia hay quấn lấy cậu nữa , nói chuyện với cậu luôn mang gai nhọn , cậu biết cô ấy bởi vì chuyện của Lục Úc mà sinh ra khúc mắc với cậu , nhưng cũng bó tay thật mà , bất đắc dĩ lắm cũng không muốn chuốc họa vào thân đi trêu chọc người ta chán ghét đâu , cũng vì thế mà xa cách dần .

" Bất quá Lục Duyên hẳn là với Lục Tuyết học chung một trường Đại học , đúng không , Lục Tuyết ?" Lại có người ồn ào nói , nói với bóng dáng xinh đẹp ở nơi không xa .

" Đó thì chưa chắc , thành tích cậu ta nát bét như vậy , sao có thể thi vào cùng một trường với tớ được chứ ." Lục Tuyết ngáp ngáp , trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ buồn ngủ , biếng nhác nói .

" Thế cậu muốn học ở đâu vậy ?" Có người tò mò nói .

" Hừ , đương nhiên là trường Đại học tốt nhất tốt nhất toàn thế giới rồi , như vậy mới xứng tầm với mình chứ !" Lục Tuyết kiêu ngạo nâng cằm , uy phong lẫm liệt nói .

" ...... " Thật là con người này chả có tẹo thay đổi nào .

Lục Duyên cạn lời , vẫn là bộ dạng thiếu đánh , có điều nói thật thì , hai năm này , Lục Tuyết vẫn là có thay đổi không nhỏ , tính nết cũng tém lại đôi chút , không giống với trước kia thường hay nhe răng múa vuốt , các bạn học cũng dần dần bắt đầu dám chơi đùa nho nhỏ với cô ta .

Thời gian quả nhiên là thứ đáng sợ nhất , cậu vừa cảm thán vừa đỡ thân cây đứng lên , phủi bụi đất dính trên người , nói với chúng bạn đang nằm nghiêng nằm ngã trên đất :" Tôi đi mua nước đây , mấy bạn ai muốn ké nào ."

Mọi người sửng sốt , tức khắc hưng phấn lên , đám con trai như tiêm máu gà vậy , " Coca ! Coca ! Tao muốn coca !"

Chu Hạo hai mắt phát sáng :" Tao muốn mirinda , không cần cám ơn ."

Lục Tuyết không chút khách khí , trực tiếp ra lệnh :" Nước ép nho ."

Lưu Nguyệt Văn ngượng ngùng xoắn xít , mất tự nhiên nói :" ...... Nước ép dâu tây là được rồi ."

" ...... "

Kết quả đều phải mua dùm mỗi người trong lớp , Lục Duyên kéo kéo khóe môi , muốn cười không cười :" Các bạn xác định nhiều như vậy chỉ có một mình mình đi ?"

Tất cả mọi người vờ vô tội nhìn cậu - -

" Trời nắng gắt như vậy , không muốn đi ra ngoài đâu ......"

" Nhờ cậu đó , Lục giáo thảo !"

" Thân ái ~ Cậu tốt nhất nhất !"

Lục Duyên hết cách , tự nhận mình xui xẻo , vừa muốn xoay người .

Giáo viên thể dục nghe phong phanh có người đi mua nước đột nhiên vội chạy tới , lây thân hình uy mãnh cường tráng , vội vàng kêu lên :" Bạn học Lục Duyên ! Bạn học Lục Duyên ! Đợi đã , giúp thầy mang một chai Sprite !"

Lục Duyên :" ...... "

Lúc này ở trong phòng dụng cụ , nơi đây hẹp nhỏ âm u , chất đầy các loại đồ dùng thể dục , tỷ như tới tiết phải dùng bóng rổ bóng đá , khi gập bụng phải dùng đệm mềm linh tinh các loại , đều được cất giữ tại đây .

Mà ở trên đệm mềm , một cô gái lười nhác đang nhàn nhã ngồi ở đó , tóc đen mắt đen , biểu tình nhàn nhạt , một thân áo tay ngắn màu lam nhạt , quần bò đơn giản , thanh thản sạch sẽ , cô dựa vào thang dài màu nâu vàng , nhắm mắt , mơ màng sắp ngủ , ánh nắng nhỏ vụn xuyên thấu qua cửa sổ rọi trên mặt nhợt nhạt như tuyết của cô , gần như trong suốt .

Đột nhiên cô cảm nhận được trên mặt lạnh băng , chợt mở mắt , trước mắt là một đôi mắt mỉm cười .

Lục Duyên lắc lắc đồ uống trong tay còn xông ra hơi lạnh , cười nói :" Tôi biết cô sẽ ở đây mà , cho này , đây là mua cho cậu đó ."

Lục Úc không ngoài ý muốn sự xuất hiện của cậu , vốn muốn từ chối , phát hiện là vị chocolate , rất tự nhiên nhận lấy , hỏi :" Có việc ?"

" Không có gì , chính là sắp tập hợp rồi , tới thông báo cậu một tiếng ." Lục Duyên đặt hai túi lớn đựng đầy thức uống trong tay xuống , xoa xoa bàn tay bị túi nilong ghì đến phát đau , không khách khí ngồi bên cạnh cô nói .

" Có đi tập hợp hay không cũng không sao mà ." Lục Úc nhìn chai chai lọ lọ bị ném trên đất , cắn ống hút nói :" Cậu lại đi làm người tốt bụng à ?"

" Thuận tiện mà thôi ."

" Dối trá ."

" Trả trà sữa cho tôi ."

" Từ chối ."

Cô nhóc này một chút cũng chẳng thay đổi tí nào , Lục Duyên vừa tức vừa buồn cười , mặc dù đã qua hai năm , cô vẫn như cũ không hợp đoàn , tính nết cay nghiệt không tha người , tuy nói không nhiều , nhưng mỗi câu đều tức chết người mà .

Nhìn gương mặt thanh tú lãnh đạm của cô , nhàm chán , Lục Duyên đột nhiên nhớ tới đề tài trước đó , hỏi :" Cậu muốn thi Đại học nào ?"

Động tác Lục Úc khựng lại , không nghĩ được cậu sẽ đột nhiên hỏi cái vấn đề này , sau đó không sao cả nói :" Thi đâu tính đó ."

" Cậu không có chỗ nào muốn đi sao ?"

" Có thì sao ?" Lục Úc cụp mắt , không mang một tia cảm xúc , " Vậy cũng phải thi được mới tính ."

" Cậu không thể có chút cầu tiến nào được sao ?" Lục Duyên hận sắt không thành thép nói .

" Nói như cậu có không bằng ." Lục Úc lạnh lẽo nói .

" Tôi đương nhiên ......" Lục Duyên vừa muốn phản bác lại .

" Lục Duyên ?" Một giọng nói trong trẻo mềm mại ngắt lời cậu .

Lục Duyên ngây người , nhìn về hướng cửa , ngạc nhiên nói :" Nguyệt Văn , sao cậu tới đây ?"

Lưu Nguyệt Văn mặc váy liền thân màu trắng tuyết , xinh xắn sờ sờ đứng ở cửa , tràn trề sức sống , sự xuất hiện của cô ấy ngay lập tức khiến cho phòng dụng cụ vốn tối tăm sáng ngời lên rất nhiều .

" Còn không phải bởi vì cậu lâu như vậy chưa quay về , Chu Hạo bọn họ bảo tôi đi tìm cậu , thật là , cậu ở trong này lằng nhằng gì vậy !" Lưu Nguyệt Văn bô bô nói , bước vào tong phòng , mới phát hiện một bóng người mặc áo màu lam bên cạnh cậu , ngập ngừng nói :" Hóa ra Lục Úc cũng ở à ......"

Lục Úc uể oải gât gật đầu với cô ấy .

" Xin lỗi , không cẩn thận quên mất thời gian , haizz , bên ngoài trời nắng đến vậy , thật không muốn đi ra ngoài mà ." Lục Duyên đành phải đứng lên , xách lên hai túi nilong lên , ủn ủn Lục Úc , " Phải đi rồi , giúp tôi xách chút đê ."

" Không muốn ." Lục Úc không nghĩ ngợi mà từ chối , thái độ kiên quyết .

" Thế à ?" Lục Duyên cười mà không cười , " Tôi chợt nhớ hình như tôi còn mua một ly trà sữa chocolate ở trong túi nữa ấy ."

" ...... "

Thái độ Lục Úc vẫn kiên quyết như cũ ...... rất kiên quyết đi với cậu .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.