Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỏ tình

3509 chữ

Thấy Lục Duyên và Lục Úc đi với nhau , các bạn học đều không còn lạ lẫm nữa , cái cảnh tượng này cũng thường xảy ra trong khoảng thời gian hai năm này , tuy mới bắt đầu rất nhiều người lòng còn mang e dè , bất quá lâu như vậy rồi sau cũng mãi thành quen , nhờ phúc của Lục Duyên , các bạn học và Lục Úc cũng có chút tiếp xúc với nhau , phát hiện cô chẳng hề khủng bố như những lời đồn đại , đối với cô cũng không bài xích như trước đây nữa .

Thấy Lục Duyên cuối cùng cũng quay về , tất cả mọi người đều giống như sói đói vậy , mắt xanh lè , bay nhào về phía trước .

" Trời ạ , mày rốt cuộc cũng chịu về rồi , tao sắp chết khát luôn rồi nè !"

" A , coca của tôi nha ......"

" Lạnh quá , a , đã ghê !"

" Xin lỗi nha , chậm trễ chút thời gian ." Lục Duyên ngượng ngùng mỉm cười .

Mà bên cạnh Lục Úc đối với bọn họ hoàn toàn làm như không thấy , ngồi xổm xuống tự mình lục lọi túi nilong , cuối cùng phát hiện bên trong có một ly màu cà phê , mắt sáng lên , vừa muốn cầm lên , bỗng trước mắt tối thui , một bóng người chắn trước mặt cô .

Lục Úc ngẩng đầu , thấy Lục Tuyết đang đứng thẳng tắp phía trước cô , từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống cô , hai tay ôm ngực , khóe môi cong lên thành một độ cong xinh đẹp , nhướng mày nói :" Tao đột nhiên không muốn uống nước ép nho nữa , muốn uống trà sữa , có thể làm phiền mày đưa cái ly trong tay mày cho tao được không ?"

Lời cô ta vừa nói ra , xung quanh bỗng chốc không có tiếng động , dồn dập lộ ra dáng vẻ hóng drama , mỗi ngày nhìn cặp chị em này kèn cựa nhau cũng là một thú vui thú vị .

Lục Úc trầm mặc hai giây , đột nhiên đem nắp chai kéo ra , liền hớp một ngụm lớn , phình má lên nhìn cô ta :" Nãy chị nói cái gì ?"

" Mày !" Lục Tuyết tức giận , vừa muốn nổi bão , Lục Duyên kịp thời đem nước ép nho nhét vào tay cô ta , bất lực nói :" Được rồi được rồi , hai người đừng gây chuyện nữa , cũng không chê mất mặt à ."

" Hừ !" Lục Tuyết nắm chặt nước ép nho , ở trước mặt cả lớp không thể phát cáu , chỉ có thể chết dí trừng Lục Úc , " Mày nhớ cho tao !" Sau đó để lại một bóng lưng thù hằn .

Lục Duyên cảm thán , nếu là Lục Tuyết của trước kia , tuyệt đối sẽ không ngon ơ đã bị đuổi đi rồi , cũng sẽ không kiếm chuyện trước mặt Lục Úc , hết thảy đều sẽ ngấm ngầm sau lưng tiến hành .

Bắt đầu từ tối đêm đó của hai năm trước , cô ta dường như trưởng thành lên không ít , cũng không tìm người khác khi dễ Lục Úc nữa , tính tình cũng tém lại không ít , ban nãy càng giống như hờn dỗi hơn là nói cãi nhau , cái này không chỉ ở nhà , mà ngay cả ở trường học cũng có lúc phát sinh qua , cô ta dường như hạ quyết tâm đôi co đến cùng với Lục Úc .

Như vậy cũng tốt , mấy trò vặt vãnh này cũng coi như tốt hơn trước kia nhiều , chỉ là tội nghiệp cho cậu thôi , mỗi lần đều bị kẹp giữa hai người bọn họ , bênh ai cũng bị trách móc .

Haizz ...... Vừa nghĩ đến đây , Lục Duyên bất giác thở dài thật sâu .

" Tình cảm của ba người bọn họ hình như càng ngày càng tốt ." Nơi không xa , Vương Viện nhìn phương hướng của bọn họ , cảm thán nói , " Cậu nói có đúng không ? Nguyệt Văn ."

" Ừm ...... " Lưu Nguyệt Văn rầu rĩ đáp , nghĩ tới ban nãy trông thấy cảnh Lục Duyên và Lục Úc nói nói cười cười với nhau , trong lòng hụt hẫng , trước kia chính là như vậy , cậu dường như đặc biệt để ý tới Lục Úc , rốt cuộc tại sao vậy ......

Thấy Lưu Nguyệt Văn rầu rĩ không vui , Vương Viện thân là bạn thân , đương nhiên biết nguyên nhân cô ấy buồn rầu , không khỏi chế nhạo nói :" Cậu vẫn còn thích Lục Duyên đến thế sao ?"

Lưu Nguyệt Văn đỏ mặt , cự nự :" Tớ ... tớ mới không có !"

"Nói chuyện cũng cà lắp cà lăm rồi mà còn nói không có ? Những người thích cậu ta nhiều lắm , lại không mất mặt , còn bày đặt giấu giấu giếm giếm với mình làm gì nữa !" Thấy Lưu Nguyệt Văn không nói lời nào , Vương Viện lại không ngừng cố gắng nói :" Nếu cậu thật thích cậu ta , hay là nhân cơ hội bây giờ nhanh nhanh tỏ tình đi , nếu không đợi đến khi tốt nghiệp , đến lúc đó đường ai nấy đi rồi thì có ích gì nữa ? Hiện tại còn có thể hẹn cùng thi vào một trường Đại học , tốt đẹp biết bao nhiêu ~"

" Nhưng mà cậu ta lại không thích tớ ......" Lưu Nguyệt Văn ủ rũ nói .

" Sao cậu biết cậu ta không thích cậu ? Cậu trông cũng đâu thua kém đâu , hơn nữa cho dù không thích thì làm sao nào , tình cảm là cần phải bồi dưỡng mà , nhân lúc cậu ta còn chưa có người mình thích , thêm ít lửa là có thể không thành vấn đề rồi !" Vương Viện càng nói càng hưng phấn , hai mắt sáng rực lên .

Nghe xong những lời cô bạn nói , Lưu Nguyệt Văn cũng cảm thấy có lý , nghĩ hai năm trước tỏ tình không thành công , trong mắt thoáng hiện lên giãy giụa , nói không chừng cũng có thể thành công thì sao ......

" Tớ nên làm thế nào ?"

" Hề hề , cái này cậu hỏi đúng người rồi !" Vương Viện cố làm ra vẻ cao thâm rung đùi đắc ý nói :" Trước tiên , cậu phải viết một bức thư tình ."

" Thư tình ?" Lưu Nguyệt Văn sửng sốt .

Nửa tiếng sau , Lưu Nguyệt Văn đem bức thư tình khó khăn lắm mới viết xong đọc đi đọc lại rất nhiều lần , sắc mặt lo lắng nói :" Tối nay ...... sẽ không trễ lắm chứ , tại sao không đợi tới ngày mai ?"

" Cậu thì hiểu cái gì ? Buổi tối mới có không khí , còn có thể hai người ở riêng với nhau , hơn nữa lỡ như cậu ta từ chối , cũng sẽ không có người biết cậu bị đá , yên tâm đi !" Vương Viện vỗ ngực , thề thốt đảm bảo nói .

Học xong tiết thể dục cũng là tan học , lúc này trong lớp học chỉ còn rải rác mấy người , Lục Duyên thu dọn ngăn kéo , đang tính trở về , chợt mò được một thứ giống giấy .

Cái này là cái gì đây ? Cậu nhớ cậu không bỏ gì vào trong ngăn kéo nha .

Kỳ lạ móc ra , nhìn thấy lại là một bức thư !

Gửi Lục Duyên :

Khi cậu nhìn thấy bức thư viết tay này khẳng định là rất kinh ngạc đó chứ ? Haha , thật ra mình cũng vậy , mình cũng không nghĩ tới mình sẽ có can đảm lớn như thế mà viết hết bức thư này sau đó đưa cho cậu , dẫu sao cái này cũng quá tổn thương lòng tự tôn của con gái , nhưng nếu như mình không làm như vậy , cái đồ ngốc nhà cậu nhất định mãi không biết được ! Tuy là cậu thông minh thật đấy , nhưng thật sự một chút tí xíu cũng không hiểu tâm tư của con gái cả .

Tiếp theo cậu nhất định phải banh mắt nghiêm túc đọc cho mình đấy nhé , Lục Duyên , mình thích cậu ! Lần đầu tiên nhìn thấy cậu mình đã thích cậu rồi , còn nhớ hai năm trước lúc mìnhbảo cậu và mình đi khu rừng nhỏ đó không ? Lúc ấy mình đã muốn tỏ tình với cậu rồi , nhưng đáng tiếc cuối cùng cậu lại bởi vì Lục Úc bỏ mình không màng , cậu biết lúc ấy mình tức đến cỡ nào không ?

Lúc ấy mình nghĩ rất lâu , vốn quyết định không thèm để ý đến cậu nữa , nhưng mỗi lần ánh mắt không tự chủ mà đuổi theo hình bóng của cậu , đáng giận , cái thằng nhóc nhà cậu quá phiền người mà ! Cho nên hết cách , mình nói lại một lần nữa , Lục Duyên , mình thích cậu , tối nay 8 giờ rưỡi , mình sẽ ở cổng trường đợi đáp án của cậu , mong cậu nhất định phải tới , không gặp không về .

- - Lưu Nguyệt Văn

Đọc xong , đầu Lục Duyên 'ong' lên một tiếng , trống rỗng một mảnh , Lưu ... Lưu Nguyệt Văn lại thích cậu ?

Cùng lúc đó , Lục Úc đeo cặp sách đi theo dòng người hướng về phía cổng trường , đột nhiên - -

" Đàn chị ơi , đàn chị Lục Úc !" Phía sau truyền tới từng trận hô to .

Lục Úc dừng bước chân , quay đầu , một cô bé không quen biết chạy tới trước mặt cô , thở hổn hển giống như đã chạy theo đã lâu , dáng người nhỏ nhỏ , chắc là tân sinh .

Lục Úc :" Em gọi chị à ?"

Cô bé vội vàng gật gật đầu , lập tức nói :" Em ở hành lang dãy phòng học nhặt được cuốn sách Ngữ văn , trên đó viết tên của đàn anh Lục Duyên , cho nên em tới trả sách ." Nói rồi liền từ trong cặp sách lấy ra một cuốn sách đưa cho Lục Úc .

Sau đó không chút ngượng ngùng nói :" Em không thấy học trưởng Lục Duyên đâu cả , vừa vặn gặp chị , vậy thật là quá tốt rồi ."

Lục Úc nhận lấy cuốn sách , trầm mặc một lúc , hỏi :" Sao em biết chị và anh ấy biết nhau ?"

Cô bá kinh ngạc hỏi lại :" Toàn trường này ai mà chẳng biết , Lục Duyên học trưởng là giáo thảo , người bên cạnh anh ấy cũng rất nổi tiếng , đặc biệt là chị Lục Tuyết , cũng là hoa khôi trường ta ! Ách ...... Đương nhiên chị Lục Úc cũng rất có tiếng ." Cô bé vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Lục Úc , hiển nhiên cái danh đó không phải là mặt tốt đẹp gì .

" Chị biết rồi ." Vẻ mặt Lục Úc như thường , nhìn không ra vui buồn , chỉ gật đầu nói :" Chị sẽ chuyển dùm cho anh ấy ."

8 giờ rưỡi tối ...... Lục Duyên cầm bức thư , mặt ủ mày chau , cậu bị đặt cửa cấm , buổi tối cấm ra khỏi cửa , cộng thêm hằng ngày đúng giờ lên lớp phụ đạo , càng không thể nói ra ngoài được , nếu không thì gọi một cú điện thoại nói là cậu không thể ra ngoài được , đỡ mất công cô ấy đợi hoài .

Nhưng khiến cậu không ngờ được là ......

" ...... Hôm nay chúng ta nói tới đây thôi ." Lục Triển Vũ buông bút xuống , mỉm cười nói .

" Bây giờ ?" Lục Duyên ngây người , nhìn thời gian , " Còn chưa tới tám giờ mà ."

" Chung quy đối với một người không hề có chút tâm tư , nói nhiều cũng thành phí lời thôi ." Lục Triển Vũ nhún nhún vai , làm như vẻ bất đắt dĩ nói .

" ...... Có sao ?" Lục Duyên cố gắng duy trì điềm tĩnh , vô tội nói :" Con giống như ngày thường mà ."

" Ồ ?" Lục Triển Vũ mắt đào hoa khẽ híp , cơ thể nghiêng về sau , tựa trên ghế dựa , tay chống cằm hỏi :" Vậy con nói xem lúc nãy ta đã giảng cái gì ."

Vẻ mặt Lục Duyên không thay đổi đem toàn bộ nội dung hắn vừa giảng dạy cậu thuật lại một lần nữa .

" Không hổ là con trai của Lục Thanh Vũ , trí nhớ kinh người như anh ấy ." Lục Triển Vũ chưa phát hiện quái lạ , ngược lại cảm thán nói .

" Cảm ơn phụ thân khen ngợi ." Lục Duyên khiêm tốn nói .

" Cho nên a , rốt cuộc con có tâm sự gì vậy " Lục Triển Vũ cười tủm tỉm hỏi .

" ...... Con không phải trả lời rồi sao ?" Trong lòng Lục Duyên căng lên , tại sao còn hỏi như vậy ?

" Con chỉ là thuộc lòng mà thôi ." Lục Triển Vũ làm như tiếc nuối lắc đầu , " Vậy thì không có điểm đâu ~"

Dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn , Lục Duyên không thể không căng da đầu nhẹ giọng nói :" Con thật không sao ."

" Đúng không ?" Lục Triển Vũ ôm ngực , mắt đào hoa quyến rũ híp lên , có thâm ý riêng nói :" Thanh minh trước , cơ hội chỉ có một lần , phải thật biết quý trọng ."

" Thật không có ." Lục Duyên vẫn kiên trì như cũ nói .

" Vậy được , con về phòng trước đi ."

Không biết là thất vọng hay là cái gì khác , Lục Triển Vũ thở dài , sắc mặt cao thâm khó đoán .

" ...... Vâng ." Lục Duyên thấp thỏm , lẽ nào hắn ta phát hiện cái gì rồi ? Không thể nào ...... Không có lý nào nha .

Không ngờ hôm nay lại kết thúc sớm đến vậy , Lục Duyên ngồi trước bàn học , có chút không kịp phản ứng lại , có điều như vậy thì , cậu sẽ có đủ thời gian đi tới chỗ hẹn , nhân lúc mọi người ngủ hết .

Khả năng là sau khi nhận được thư tình , cậu càng để ý chính là không thể nào thực hiện thời gian đúng hẹn được , không còn tâm tình đi lo những chuyện khác , bây giờ tĩnh tâm lại , cậu chợt nghĩ tới , đợi khi gặp Lưu Nguyệt Văn rồi nên đồng ý hay từ chối đây ?

Cậu thích Lưu Nguyệt Văn không ? Lục Duyên đặt tay lên ngực hỏi , nhớ đến khi vừa tới trường học cô ấy thân thiết và thân thiện với mình , nhẫn nại giảng giải tất cả các đề bài phức tạp trên bài tập cho cậu , hoạt bát cởi mở , xinh đẹp đáng yêu , thật là một cô gái tốt , đối với cô ấy , cậu không hề chán ghét .

Cho nên là thích sao ? Lục Duyên không rõ , cậu đồng thời không phải là người có thể lý giải được cảm giác thích một người là như thế nào . Tuy từng có rất nhiều nữ sinh bày tỏ qua với cậu , nhưng cậu đều lấy do không quen biết hoặc không thân mà từ chối hết , cậu không phải là một người dễ dàng rung động , nhất kiến chung tình gì đó càng không có khả năng phát sinh trên người cậu , nhưng quen biết Lưu Nguyệt Văn lâu như vậy , ấn tượng lại không xấu , chắc cô ấy không giống như vậy ......

Trong đầu thoáng hiện lên gương mặt tươi tắn giọng nói vui vẻ của Lưu Nguyệt Văn , bướng bỉnh , đáng yêu , trách cười , ngây thơ , ký ức sâu sắc nhất đối với cô ấy , vẫn là ở hai năm trước , cô ấy mặc váy xanh lam xen kẽ trắng , giương đầu khẽ mỉm cười với cậu , trong đôi mắt hạnh nhân tròn xoe chiếu ngược hình ảnh be bé của cậu , lúc ấy , cô ấy vui vẻ tung tăng dường như muốn bay lên khi biết cậu sẽ đi cùng cô ấy mua bánh gato .

Bỗng nhiên , cảnh xoay chuyển , bóng dáng Lưu Nguyệt Văn không ngừng tan biến đi , một hình bóng màu xám đậm dần dần xuất hiện trong đầu , người đó tóc đen mắt đen mun , gương mặt trắng trong thuần khiết , biểu tình hờ hững , luôn thích một mình ngây ngốc ở một góc nào đó , mắt lạnh nhìn thay đổi của thế gian .

Lục Duyên thừ người , sao đột nhiên nghĩ tới cô vậy ? Tự nhiên như vậy , lại cứng rắn đóng dấu trong đầu cậu , mạnh mẽ như vậy , đem hình ảnh của Lưu Nguyệt Văn bao trùm không chừa chút dư thừa nào , lau thế nào cũng lau không ra .

Bỗng cậu hình như đã rõ cái gì rồi , sắc mặt trở nên quái dị lên , lẽ nào cậu thích chính là ......

Không thể nào không thể nào , tuyệt đối không thể nào , cô ấy là em gái cậu , tuy chỉ là trên danh nghĩa thôi , nhưng vẫn là em gái cậu mà .

Không sai , không có khả năng , trong lòng Lục Duyên liều mạng phủ định , cho dù có như thế nào cũng sẽ không được có ý nghĩ không an phận với em gái .

Bất tri bất giác , đèn đóm ngoài cửa đã tắt hết , trong bóng tối , Lục Duyên hít sâu một hơi , đứng dậy , ánh mắt kiên định , cho dù như thế nào đ nữa , cậu cũng phải đi tới chỗ Lưu Nguyệt Văn đã hẹn , cậu thật sợ với cái tính quật cường của cô ấy , chỉ sợ sẽ phải đợi mấy tiếng đồng hồ lận , tuy rằng đối với cô ấy có chút không được tốt lắm , nhưng giáp mặt từ chối mới là lựa chọn sáng suốt .

Cậu len lén đem cửa mở ra , đưa đầu ra quan sát tình hình , trên hành lang tối đen một mảnh , cái gì cũng không nhìn thấy rõ .

Vì đề phòng phát ra âm thanh , cậu đi luôn chân trần , ven theo tường , từng bước từng bước mò mẫm mà đi .

Lúc đi tới phòng của Lục Triển Vũ dừng lại một lúc , phát hiện bên trong đó xác thực đã tắt đèn , cậu mới thở phào nhẹ nhõm , mò mẫm trong đen tối đi tới cửa lớn , trái tim bang bang nhảy , tay sắp đụng tới then cửa .

" Ta đã nói qua rồi , cơ hội chỉ có một lần ."

Giọng nói lười nhác mà lại đầy từ tính đột nhiên từ phía sau truyền tới , 'phanh' một tiếng ở trong đầu Lục Duyên nổ tung , trái tim cậu đập nhanh , cơ thể căng cứng , chầm chậm xoay người .

Dưới ánh trăng chiếu rọi , một hình dáng màu đen dần dần trở nên rõ ràng , vóc dáng người đó cao gầy , tuấn mỹ vô cùng , mắt đào hoa không chớp nhìn chăm chăm vào cậu , đáy mắt lưu chuyển hàn ý thấu xương .

" Phụ ... phụ thân ?"

Hắn từ lúc nào ở phía sau cậu vậy thế ? Cậu lại một chút cũng không phát giác ra ! Ánh mắt Lục Duyên lộ vẻ khiếp sợ , không ngừng lùi sau .

Mà Lục Triển Vũ sớm đã từng bước đi tới trước mặt cậu , không màng cậu phản kháng , cứng rắn nâng cằm cậu lên , cánh môi chứa ý cười , trong mắt lại không có nửa phần ấm áp , kề tai cậu nhẹ giọng nói :" Thằng con xấu xa , phải tiếp nhận hình phạt đi ."

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.