Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm tối

3116 chữ

Giờ phút này , trông thấy Lục Triển Vũ giống như ác ma , Lục Duyên lập tức cố gắng kiềm nén , nhưng cũng không đè xuống được sự sợ hãi mơ hồ đang từ trong đáy lòng trào ra , mồ hôi lạnh bất tri bất giác ướt đẫm sau lưng áo , cậu đánh rớt cái tay đang bóp cằm đến phát đau kia , liên tục lùi sau , cho đến bị cửa lớn ngăn lại , lui cũng lui không được nữa .

" Người sao ở đây ?" Lục Duyên cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh , bình tĩnh nói .

Lần đầu tiên phát hiện cái người sớm chiều ở chung này xa lạ vô cùng , tỏa ra hơi thở âm lãnh khiến người ta không rét mà run , hoặc hắn của hiện tại mới là hắn chân chính , trước giờ chẳng qua là khoác túi da nhã nhặn mà thôi .

" Sao ta ở đây ?" Lục Triển Vũ nhướng mày , tựa như cảm thấy đây là một câu hỏi quá mức buồn cười , nghiêng đầu hỏi ngược lại :" Con nói cái này là vì sao ?"

" Phụ thân , con đã 18 tuổi rồi , đã thành niên , có tự do ra ngoài và có năng lực đảm bảo an toàn của bản thân , con cảm thấy con chẳng làm sai gì cả ."

Tình cảnh này , Lục Duyên cuối cùng cũng thốt ra , đem những gì trước nay muốn nói đều nói ra cho hết , cái không dám nói , hoàn toàn cũng nói ra luôn , dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Triển Vũ , cậu đã không phải là trẻ con nữa , tại sao cứ đối đãi với cậu như một đứa con nít vậy chứ !?

" Sao nào ? Cánh cứng rồi , cảm thấy mình cái gì cũng không biết sợ rồi ?" Hàn quang nơi đáy mắt Lục Triển Vũ càng sâu , ung dung nói :" Ngoại trừ cái này ra , những cái khác ta đều đồng ý với con , nhưng duy nhất cái này thì không được ."

" Vì sao ?" Trong lòng Lục Duyên chầm chậm sinh ra dự cảm chẳng lành .

" Tại vì sao ...... Thật ra con đã đoán ra được rồi không phải sao ?" Ánh mắt Lục Triển Vũ tối đi , tà mị liếm liếm môi , không đợi Lục Duyên phản ứng , lần nữa bóp chặt cằm cậu , hôn lên .

Lục Duyên bất ngờ trợn hai mắt , khó tin nhìn một màn này , cho đến khi cảm nhận được cảm xúc ấm nóng trên môi , đầu lưỡi của Lục Triển Vũ linh hoạt cạy ra hàm răng của cậu , không chút e dè xông xáo ngang dọc .

Đôi tay liều mạng đẩy , sắc mặt Lục Duyên trắng bệch , một cảm giác buồn nôn từ tâm sinh ra , nghẹn ở cổ họng cậu liều mạng nôn khan , đôi tay run rẩy , ngực phập phồng lên lên xuống xuống , không dám tin được vừa rồi hết thảy đã phát sinh .

" Thật là khiến người ta phản ứng tổn thương mà ......" Mắt Lục Triển Vũ khẽ nheo lại , không vui nhìn cậu , niết cằm cậu , cưỡng ép cậu ngừng nôn khan , chứa ý cười nói :" Có điều con yên tâm , ta nhất định sẽ khiến con từ từ quen dần ."

" Ông điên rồi à ?" Hai mắt Lục Duyên đờ đẫn , điên cuồng lắc đầu , " Ông sao có thể ...... sao có thể ......"

" Ồ ?" Lục Triển Vũ không tức giận ngược lại cười , " Ta không được , cho nên con nhỏ đó có thể à ?" Ngón tay thon dài như bạch ngọc kẹp một tấm giấy , lắc qua lắc lại , dưới ánh trăng dễ thấy vô cùng .

Đó là bức thư tình của Lưu Nguyệt Văn viết cho cậu ...... Sao lại ở trong tay hắn ?

Lục Duyên sững sốt , chợt nhớ ra , cặp sách của cậu để quên ở thư phòng của Lục Triển Vũ , mà bức thư đó lại được nhét ở trong cặp ...... " Ông lục lọi đồ của tôi ?" Lục Duyên vừa sợ vừa tức giận , vươn tay ra muốn giật lại .

" Không lục thì ta làm sao biết được hóa ra Tiểu Duyên của ta lại được hoan nghênh đến vậy chứ , nhìn con gấp gáp vậy kìa , sao , lẽ nào con cũng thích con nhỏ đó ? Cho nên đêm tối dù làm trái với mệnh lệnh của ta cũng phải đi gặp con đó ?" Lục Triển Vũ thanh thản đem bức thư trên tay giơ lên , giọng điệu chứa lãnh ý không dễ phát giác ra .

" Phải thì thế nào ? Tôi thích ai là quyền tự do của tôi , ông có tư cách gì mà xen vào ?" Lục Duyên tự biết khó giành lại được , không ngọ nguậy nữa , lạnh lẽo nhìn hắn , chẳng thèm muốn mở miệng nói chuyện cùng hắn .

" Được , rất tốt ." Khóe miệng Lục Triển Vũ cười hoàn toàn không thấy mắt , mặt không biểu tình nhìn cậu , ngay lúc dưới ánh mắt kinh sợ và tức giận của Lục Duyên , hắn nho nhã , chầm chậm , một chút rồi một chút đem bức thư ấy xé vụn ra , ném lên không trung , mảnh xé vụn như hoa tuyết từ không trung lã tã rơi xuống .

" Ta không có tư cách ? Cậu nhớ rõ ràng cho ta , cậu là của ta , trên người ậu từ trên xuống dưới mỗi một giọt máu , mỗi một đốt xương đều là của ta , tối nay ta sẽ cho cậu biết , ta có tư cách hay không !" Trong bóng đêm , Lục Triển Vũ nho nhã tuấn mỹ hiện lên dữ tợn vặn vẹo vô cùng .

Lần thứ hai Lục Duyên bị ném lên chiếc giường siêu xa hoa của Lục Triển Vũ , mặc dù giường rất mềm mại , nhưng cậu vẫn cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình hung hăng chấn động không nhẹ , còn chưa từ trong choáng váng chậm rãi lấy được bình tĩnh , liền nghe thấy tiếng 'cạch cạch' , hai tay hai chân cậu đã bị còng lại rồi !

Cậu hoảng lên , cố hết sức vùng vẫy dữ dội , dây xích phát ra tiếng 'lách tách' giòn tan , nhưng tứ chi lại không chút động đậy nào .

" Đừng phí sức nữa , cái xích này được làm bằng hộp kim nhôm đặc chế , chỉ có chìa khóa mới có thể mở ra được thôi ." Lục Triển Vũ đem cái chân còn lại của cậu còng lại , thong dong nói .

" Cậu chắc cũng đã biết chuyện của Thiện Hoa rồi chứ nhỉ ? Cái xích này là vì bà ấy mà thiết kế ra đó , nhưng sau đó lại dư ra , vì không để lãng phí , ta cũng lắp trong phòng của chính mình , cậu xem , có phải rất thực dụng hay không ?"

Lục Triển Vũ lắc lắc xiềng xích , nghe âm thanh giòn tan vang lên , đôi mắt hẹp dài rất hưởng thụ mà híp lại .

" Ông rốt cuộc muốn làm gì với tôi ?" Lục Duyên không từ bỏ liều mạng giật tung , nghiến răng nghiến lợi hỏi , đôi mắt đen như mực gắt gao nhìn chòng chọc hắn .

" Đừng lừa gạt chính mình nữa , cậu ở cô nhi viện đã nhiều năm , cái thứ gì mà chưa được thấy qua , không có khả năng nào không đoán ra được chứ ?" Lục Triển Vũ hơi hơi mỉm cười , chầm chậm cởi quần áo trên người , nằm sấp trên người cậu , giọng dịu dàng nói :" Mục đích ta nhận con nuôi chính là như vậy ."

Đôi đồng tử Lục Duyên mạnh mẽ co rút lại , trong đôi mắt đen tức giận phản chiếu ra nụ cười ác ma của người đàn ông , trong lòng sợ hãi đạt đến đỉnh điểm , gắt gao cắn chặt môi , máu tươi men theo khóe miệng rì rì chảy ra , " Vì vậy Hứa Thanh và Trương Vũ bọn họ là bị ông ...... mới ......"

" Nếu không cậu cho rằng ta nhận nuôi bọn chúng làm gì ?"

Lục Triển Vũ nhướng mày hỏi ngược lại , cười mỉa nói , nâng cằm cậu lên , vươn lưỡi đem vệt máu liếm đi , mùi máu tanh nồng nặc ở môi răng tản ra , hắn thoải mái híp mắt lại , tham lam nhìn con cừu nhỏ đang đợi làm thịt ở trước mắt , " Đương nhiên là vì để ăn rồi nha ."

Lục Duyên tức đến nỗi toàn thân run rẩy , " Ông không sợ sẽ bị người khác phát hiện sao ?"

Gia chủ hiển hách có tiếng của Lục gia lại là một tên Gay , lại lấy danh nghĩa nhận nuôi để xâm phậm dâm loạn với nhiều các thanh thiếu niên , một khi bị truyền ra ngoài , tuyệt đối sẽ bị thân bại danh liệt .

" Bị phát hiện ?" Lục Triển Vũ như nghe thấy câu chuyện cười , 'phì' một tiếng , ánh mắt càng thêm sâu , động tác trên tay không hề mơ hồ , chỉ nghe thấy 'xoẹt' một tiếng , quần áo của Lục Duyên trong nháy mắt bị xé thành hai nửa , " Làm sao bị phát hiện ? Cậu là trông cậy vào Hứa Thanh hay Trương Vũ đây ?"

" Ông làm gì bọn họ rồi ?" Lục Duyên cảm thấy trước ngực lạnh băng , càng thêm vùng vẫy kịch liệt , tức giận nói .

" Đương nhiên là đem chúng đưa đến nơi thích hợp với chúng rồi , cậu cảm thấy ta giống như người nói xạo sao ?" Lục Triển Vũ chớp mắt , vẻ mặt vô tội :" Ta trước nay chưa từng gạt cậu , chỉ là cậu chưa từng tin ta mà thôi , điểm này khiến ta rất không vui nha ~" Tay vừa động , đem quần của Lục Duyên cũng chậm rãi cởi ra , " Thật là , cứng nhắc y hệt như ba cậu vậy , song , ta chính là thích điểm này của hai người ."

" Ba tôi ? Ông đã làm gì với ba tôi !?" Lục Duyên sửng sốt , hai mắt đỏ ngầu , rống lên .

" Đương nhiên là làm chuyện bây giờ chúng ta làm nha ~" Lục Triển Vũ đem đầu vùi vào cổ cậu , hung hăng mút , liếm môi trêu đùa .

" Không thể nào , ba tôi yêu mẹ tôi như vậy , sao có thể làm chuyện đó với ông chứ ?" Lục Duyên không dám tin rống thét lên .

Ai ngờ vừa nói xong câu đó , đầu của Lục Triển Vũ đột nhiên ngừng lại , đột nhiên hung hăng cắn lấy bả vai cậu , dùng hết sức mà cắn , đáy mắt thấp thoáng mang màu máu .

Sắc mặt Lục Duyên trắng bệch , gắt gao cắn chặt môi , yên lặng nhẫn nại .

" Không thể nào ? Có cái gì mà không thể chứ , rõ ràng là ban đầu là ta và Thanh Vũ quen nhau trước , nhưng người đàn bà đó khăng khăng xuất hiện chen chân vào giữa bọn ta , nếu như không phải ả , chúng ta sớm đã ở bên nhau rồi ." Lục Triển Vũ lau đi vết máu bên khóe miệng , cười khẩy nói .

" Ông đang nói nhăng nói cuội gì vậy ......" Lục Duyên khiếp sợ nhìn Lục Triển Vũ bỗng sa vào trạng thái điên khùng .

Biểu tình Lục Triển Vũ chợt trở nên dịu dàng trở lại , nhẹ nhàng liếm láp miệng vết thương của cậu .

"Cậu vĩnh viễn không biết được ta yêu anh ấy bao nhiêu đâu ." Lục Triển Vũ nhìn mặt Lục Duyên rất giống Lục Thanh Vũ , chầm chậm lộ ra một nụ cười đầy thâm tình mà tàn khốc , " Ngay cả anh ấy phản bội ta , kết hôn , sinh con ta đều - - tha thứ hết , ta còn cho anh ấy một cơ hội cuối cùng , muốn anh ấy từ bỏ tất cả đi với ta , nhưng đáng tiếc là anh ấy đã bị con đàn bà đó mê hoặc quá sâu , cho nên ta cũng hết cách ."

Đây là ý gì ......

Lục Duyên ngây ngốc nhìn nụ cười tất thắng của Lục Triển Vũ , giọng run run nói :" Trận lửa đó ...... lẽ nào là do ông làm ?"

" Có cần ta khen con đáp đúng rồi không ?" Lục Triển Vũ hơi hơi mỉm cười , khẽ liếm vành tai cậu nói .

" Tại sao ! Tại sao phải làm như vậy ?!" Lục Duyên nổi điên như muốn xông thẳng vào hắn , hai mắt tỏ ngầu lên mang theo căm hận và phẫn nộ , giọng khàn khàn thét lên , xiềng xích bị kéo vang lên tiếng lạch cạch .

" Ta không có được , người khác cũng đừng hòng muốn có được ." Lục Triển Vũ nói như lẽ đương nhiên , từ cao nhìn xuống cậu , nhếch lên khóe môi , ảm đảm nói :" Đương nhiên cậu cũng như vậy ."

" Lục Triển Vũ , tôi phải giết ông !" Lục Duyên đỏ mắt , bất luận là cổ tay hay là cổ chân đã bị xiềng xích thít chặt đến vết lằn máu thật sâu , sâu đến thấy rõ xương , nhưng cậu dường như không có cảm giác vậy , gắt gao nhìn chòng chọc người đàn ông cao cao tại thượng trước mặt , không ngừng giật tung .

Là hắn , chính tay giết chết ba mẹ cậu .

Là hắn , hại cậu tan nhà nát cửa , không có nhà để về .

Là hắn , hại cậu tuổi còn bé tí chịu đủ mọi khinh bỉ , nếm đủ nỗi nhục , thành một cô nhi , mất đi cuộc đời , mất đi hi vọng , mất đi hết thảy tất cả mọi thứ .

Mà đáng buồn cười nhất là , cậu còn nhận giặc làm cha , gọi hắn là phụ thân lâu như vậy .

" Đừng có kích động như vậy mà , cậu còn phải cảm ơn ta mới đúng , nếu như không phải cậu là con trai của Lục Thanh Vũ và giống tướng mạo anh ấy mấy phần , cậu cảm thấy cậu còn có thể bình an vô sự mà sống đến bây giờ sao ? Để cậu trưởng thành đến 18 tuổi , chỉ có ở độ tuổi này mới là lúc cậu có tướng mạo gần giống với Thanh Vũ nhất , mỗi lần nhìn thấy cậu như vậy ta đều nhịn không được muốn nhào lên nữa kìa ~"

Lục Triển Vũ hôn mặt cậu một cái , cái cảm xúc mềm mại kia khiến hắn thoải mái thở ra một hơi , ánh mắt càng nổi lửa nóng lên , " Nhưng mà vẫn là nhịn không nổi , vốn muốn tuần hoàn dần dần tiến vào khiến cậu tiếp nhận , nhưng cậu cứ không thèm nghe lời , lại muốn tìm bạn gái , hết cách , cái này cậu cũng đừng trách ta nhé ."Lục Triển Vũ tựa như bất đắc dĩ thở dài , tiếc hận nói .

" Cái đồ biến thái nhà ông !" Lục Duyên ngực phập phồng kịch liệt , tởm lởm quay mặt đi , nhắm mắt làm ngơ .

" Biến thái ? Ha ha , ta bây giờ còn chưa làm chuyện biến thái nhất đâu mà ~ Muốn mắng tốt nhất hãy giữ lại đến thời khắc sau cùng dùng mà mắng ."

Lục Triển Vũ nhìn toàn thân thiếu niên trần truồng trước mặt , đáy mắt cuồn cuộn dục vọng mãnh liệt , đem tay hướng phía dưới của Lục Duyên , cười nói :" Ta không thích màn dạo đầu , cho nên sẽ có chút đau rát , chuẩn bị tâm lý cho tốt , có điều cậu cũng có thể khóc lên , giống như ba cậu năm đó vậy ."

Vướng ngại Lục Duyên không ngừng ngọ nguậy , Lục Triển Vũ hứng thú lần lượt bị đánh vỡ , đôi mắt hắn lạnh xuống , " Vốn nghĩ rằng cậu bị trói hai tay còn có thể an phận chút , xem ra vẫn là không được rồi ." Khớp xương bàn tay rõ ràng di chuyển đến cổ tay mảnh khảnh của Lục Duyên , hung hăng vặn một cái , chỉ nghe thấy 'răng rắc' một tiếng , cổ tay Lục Duyên nháy mắt liền yếu xìu rũ xuống .

"Aa !" Lục Duyên ứa ra mồ hôi lạnh , chịu không nổi kêu lên , sắc mặt nhợt nhạt trong suốt .

" Nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời hà tất phải chịu nỗi đau thể xác chứ ?" Lục Triển Vũ nhướng mày , vui vẻ vì cậu cuối cùng hết sức phản kháng , ngón tay thon dài sờ soạng đến cửa vào thân dưới , hung hăng nhét một ngón tay vào .

Lục Duyên rên lên một tiếng , cắn răng chịu đựng .

" Yên tâm , rất nhanh sẽ qua thôi ." Lục Triển Vũ hoàn toàn lơ năng lực chịu đựng của cậu , liên tiếp cắm ba ngón tay vào , đáy mắt mang theo dục vọng khó che giấu .

Cảm nhận được thứ cứng nóng chen lại giữa đùi , lòng Lục Duyên sinh ra tuyệt vọng , hàm răng ngăn lại đầu lưỡi , cố gắng hết sức không để bản thân cắn xuống , đôi đồng tử đen mun sâu sắc đem người đàn ông trước mắt phản chiếu ở đáy mắt , trong mắt tóe ra sát ý tàn ác .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.