Giải cứu
" Cốc cốc cốc ."
Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên trong bóng tối vô cùng rõ ràng .
Động tác Lục Triển Vũ khựng lại , không thèm để ý .
" Rầm rầm rầm ." Tiếng gõ cửa không ngừng không nghỉ tiếp tục vang lên , cái sau dùng sức hơn cái trước , vang hơn cái trước .
Lục Duyên mở mắt ra , thẫn thờ nhìn về phía cửa .
Sắc mặt Lục Triển Vũ âm trầm xuống , người có tình tính tốt cỡ nào đi chăng nữa bị buộc phải tạm ngừng làm tình đều sẽ nhịn không được chửi moá nó , hơn nữa với cái tiếng động này , nếu cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ bị tất cả mọi người nghe thấy .
Hắn nhịn xuống xúc động muốn phun trào , hôn lên đôi môi tái nhợt của Lục Duyên , hơi cười và nói :" Bảo bối đợi anh một lát nhé , anh lập tức đến ngay đây ."
Lục Duyên nhịn xuống cảm giác tởm lởm trong lòng , nghe tiếng gõ cửa không nhanh không chậm , lòng lặng như tờ nhàn nhạt dậy sóng , nhưng rồi lại chìm sâu vào tuyệt vọng .
Cho dù bị người khác phát hiện ra thì sao ? Đây là Lục gia , là thiên hạ của Lục Triển Vũ ,ai ai cũng chỉ nghe lời và phục tùng hắn mà thôi , sao có thể trông cậy người khác cứu mình chứ ?
Mà Lục Triển Vũ đi tới bên cửa , lúc này lửa giận của hắn đã đạt đến đỉnh điểm , chỉ là do hắn khống chế tốt mà thôi , trên mặt không tỏ ra thái độ gì , đầu lông mày khẽ chau lại , đem cánh cửa mở ra , đầu tiên đập vào tầm mắt hắn không phải cái khác mà là một họng súng đen ngòm .
Hắn hơi sửng sốt , sau khi nhìn rõ người trước mắt , mắt đào hoa khẽ híp lại , nhướng mày cười nói :" Tối muộn vậy rồi có chuyện gì ?" Như là không nhìn thấy miệng súng đang nhắm vào hắn vậy .
" Cậu ấy đang ở đâu ?" Lục Úc lạnh lẽo nhìn hắn , tay trái giơ súng lên , hỏi .
" Ba nhớ là trước giờ chưa từng dạy con sử dụng súng chỉ vào mặt người khác nói chuyện ," Lục Triển Vũ không hề trả lời cô , mà là như có thâm ý khác nói :" Càng huống hồ còn là ba ruột của con ."
Đúng như dự đoán , Lục Úc bởi vì cái câu 'ba ruột' mà sắc mặt biến đổi kịch liệt , cánh tay cầm súng vì thế mà trở nên run rẩy .
Lục Triển Vũ nhắm ngay thời cơ này , nhanh chóng ra tay đánh rơi súng và dễ dàng đoạt đi , ước thử trọng lượng , không nhẹ , đôi mắt nguy hiểm híp lên .
Trông thấy sắc mặt khó coi của Lục Úc , hắn cười hớn hở , chầm chậm đem họng súng chạm vào trán cô , hơi mỉm cười :" Baba ta đây rất muốn biết cái này là hàng thật hay hàng giả , nếu con đã có cái giác ngộ này , không bằng giúp ba thử xem nhé ." Nói xong liền không chút do dự bóp cò .
Một đống nước trong nháy mắt được bắn ra , ngay chính giữa mặt của Lục Úc , làm ướt cả tóc cô , nhếch nhác vô cùng .
" Hờ , thật chán chết , xem ra giác ngộ của con chẳng qua cũng chỉ có thế ."
Vào thời khắc trông thấy bắn ra là nước , sắc mặt Lục Triển Vũ lập tức lạnh xuống , không chút hứng thú nói :" Bây giờ lập tức biến mất khỏi tầm mắt ba , nhân lúc ba còn chưa thay đổi ý định kia ."
Nói xong liền xoay người muốn đóng cửa lại , đột nhiên hắn cảm thấy phía sau nhói lên , đưa tay sờ sờ , một thứ trông giống cây kim cắm vào da hắn , ý thức dần dần trở nên mơ hồ .
Hắn cả kinh , dựa vào chút ý thức cuối cùng chậm rì rì quay người lại , Lục Úc vẫn đứng thẳng , ánh mắt lạnh như băng , tay phải trống rỗng hiện ra một cây súng khác , cây kim hiển nhiên từ trong khẩu súng này bắn ra .
Thế mà bị tính kế ......
Khó trách , ngay từ đầu tay trái cô cầm lấy cây súng có cảm giác kỳ kỳ rồi , đây chẳng qua là thuật che mắt thì thôi đi , chân chính phải dùng chính là cây súng cỡ nhỏ được giấu kỹ lưỡng ở tay phải .
" Không chỉ có mình ông biết diễn ." Lục Úc nhìn Lục Triển Vũ ngã sóng soài bình tĩnh nói , trực tiếp đi qua người hắn , bước vào phòng .
Lục Duyên thê thảm nằm trên giường , tứ chi bị xiềng xích khóa chặt , trên cổ tay có lốm đốm vệt máu , vết lằn sâu tận xương , dàn da vốn trắng ngần trong suốt như bạch ngọc giờ ứ xanh , những vết bầm xanh xanh tím tím đan xen lẫn nhau , thật là dọa người , đặc biệt là nửa thân dưới càng thê thảm nhất , Lục Úc chỉ nhìn một chút rồi không nhìn nữa , lông mày chau lại càng sâu , dè dặt quan sát cậu , muốn nói lại thôi .
" ...... Là ai ?"
Đồng tử xinh đẹp của Lục Duyên xoay chuyển chết lặng nhìn về hướng cô , khàn giọng hỏi , âm thanh khàn khàn khô khốc , giống như vết cắt trên mặt kiếng , cực kỳ khó nghe .
Lục Úc im lặng , giọng nói của cậu , không lâu trước đây là giọng nói trong trẻo êm tai vốn có của thiếu niên .
" Tôi ." Lục Úc trầm mặc một lúc nói .
" Lục Úc ?" Lục Duyên như không xác định , trong bóng tối cậu cố gắng banh mắt ra , nhưng chiếu vào đồng tử lại là một bóng đen mơ hồ , cậu sợ nghe nhầm , sợ hết thảy chẳng qua là ảo giác của cậu .
" Ừm ." Lục Úc lại thấp be bé giọng trả lời lại .
" Sao cậu ở đây ?" Lục Duyên phòng bị nhìn cái người không có khả năng xuất hiện ở chỗ này , hỏi :" Lục Triển Vũ đâu ?"
Lục Úc không trả lời , chỉ nhặt chiếc chìa khóa màu trắng bạc rơi ở mặt đất , 'răng rắc' một tiếng đem 4 chiếc còng mở ra .
" Cậu ...... " Lục Duyên bỗng nhiên ngồi dậy , cùng với một trận đau nhức , nhưng cậu giờ phút này lại bất chấp mấy thứ đó , " Cô không sợ hắn quay về sao ?"
Lục Úc bình tĩnh chỉ chỉ cửa .
" ...... "
Mà Lục Duyên cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Triển Vũ đang nằm trên đất .
" Cậu làm gì hắn rồi ?"
" Bắn thuốc gây tê , ngủ rồi ." Biểu tình Lục Úc nghiêm túc hiếm thấy , " Chúng ta phải nhanh chân lên , nhiều lắm 15 phút sau hắn sẽ tỉnh lại ."
" ...... "
Khi Lục Triển Vũ tỉnh lại , căn phòng lớn như vậy đã trống không , mà thiếu niên vốn đang nằm ở trên chiếc giường không thể động đậy đã sớm biến mất tăm .
Sắc mặt hắn trở nên khó coi cực kỳ , không tức giận mà ngược lại cười :" Được , rất tốt , ta lại muốn xem thử các người có thể chạy được bao xa ."
Lấy điện thoại ra , chậm rì rì gọi một cú điện thoại :" Alo , Tiểu Lý phải không ? Nhanh chóng cử người đi tìm Lục Úc và Lục Duyên , ngày mai tôi muốn thấy người , à , thêm một khoản nữa , trừ Lục Duyên ra , người khác sống chết miễn bàn ."
" Vâng ." Một giọng nói trầm thấp dị thường từ đầu bên kia điện thoại truyền đến .
" Cậu muốn đưa tôi đi đâu ?" Lúc này trên một chiếc xe taxi , Lục Duyên cả người vô lực dựa vào ghế ngồi , chết lặng nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua , giọng ồ ồ hỏi .
" Phòng khám ." Đầu Lục Úc tựa cửa xe nhàn nhạt trả lời , " Vết thương của cậu quá nghiêm trọng , nếu không xử lý sau này sẽ rất phiền phức , đặc biết là tay cậu , cần phải nối lại mới được , còn có rất nhiều vết thương cũng phải lập tức thoa thuốc ."
Lục Úc vừa nói xong , tài xế phía trước liền ồn ào lên :" Chú sớm liền muốn hỏi rồi , anh bạn nhỏ vết thương của cậu sao thành ra như vậy thế , nhìn mà thấy khiếp , nếu không phải thấy hai đứa quá đáng thương , chú cũng không dám chở đâu ."
Lời chú ấy vừa nói ra , hai người không hẹn mà cùng trầm mặc , bầu không khí xấu hổ lan tràn trong xe .
" Khụ khụ , không muốn nói có thể không nói ." Tài xế xấu hổ đằng hắng , không hề mở miệng .
Lục Duyên nhìn Lục Úc , ánh mắt ảm đảm , cậu có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi , tại sao cô cứu cậu ? Tại sao cô dám ngang nhiên phản bội Lục Triển Vũ ? Tại sao cô trông thấy bộ dáng đó của cậu mà không chút kinh ngạc nào ?
Tất cả các nghi vấn đang xoay chuyển trong đầu cậu , lẩn quẩn , mà cậu muốn hỏi nhất là sau đêm nay , bọn họ nên đi nơi nào ?
Chính một tiếng trước , mọi hi vọng , tương lai , ước mơ của cậu ở trong sự thật tàn khốc ấy vỡ vụn đến cặn cũng không còn , bước vào Lục gia lâu đến thế , lần đầu tiên cậu cảm thấy mình vẫn nhỏ bé sức yếu biết bao , lúc này cậu mới tỉnh ngộ ra , hết thảy tất cả của cậu đều là Lục Triển Vũ ban cho , không có Lục Triển Vũ cậu chẳng là gì cả .
Cậu , lần nữa không có nhà để về .
Đêm khuya , là lúc mọi tiếng động đều trở nên im ắng , chỉ có một phòng khám nhỏ cũ kỹ hẻo lánh còn hơi đèn .
" Ừm ...... Cậu chính là cái người Lục Duyên đó sao ? Cái gương mặt này không tệ nha , chẳng trách Tiểu Úc để tâm với cậu như thế ."
Một người phụ nữ trang điểm yêu diễm , khuôn mặt diễm lệ cảm thấy hứng thú đánh giá Lục Duyên , móng tay được sơn màu đỏ rực nhịn không được nhéo mặt cậu .
" Cô là ai ?" Lục Duyên đập đi cái tay kia , chịu đựng mùi nước hoa gay mũi trên người chị ta , lui sau hai bước , đề phòng nhìn .
" Chị ấy là bác sĩ ở chỗ này ." Không đợi người phụ nữ lên tiếng , Lục Úc liền nhàn nhạt lên tiếng , " Cậu gọi dì là được rồi ."
Nụ cười tươi tắn trên gương mặt người phụ nữ chợt cứng đờ , " Dì , à ? Tiểu Úc gan của em càng ngày càng béo rồi phải không !"
" Khụ khụ !" Dưới ánh mắt cổ quái của Lục Duyên , người phụ nữ vẫn nặn ra một nụ cười , trịnh trọng tự mình giới thiệu nói :" Chị là Vương Vận , em gọi chị là chị Vận là được rồi ."
" ...... "
" Được rồi , cậu vẫn là nằm trên giường bệnh bên kia trước đi , rõ ràng đã sắp chịu không nổi rồi mà còn cố chống đỡ , thật là một thằng nhóc quật cường mà ."
Vương Vận bĩu môi , một đứa đã vậy , hai đứa lại như thế , thằng nhóc này bây giờ chẳng có tí nào đáng yêu hết !
" Đi thôi ." Lục Úc đỡ lấy cánh tay cậu .
Thân thể Lục Duyên căng cứng , ngửi được mùi hương quen thuộc , mới chậm rãi thả lỏng , thấp giọng đáp lại :" ...... Ừm ."
Đợi sau khi cậu nằm trên giường rồi , Vương Vận mới thay áo blouse trắng , cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt cậu .
" Trước tiên , đem quần áo cởi ra hết ."
Đăng bởi | queenyjanelam |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 8 |