Chữa trị
Cởi quần áo thì không thành vấn đề , thế nhưng ......
Lục Duyên nhìn về phía Lục Úc cứ đứng cạnh giường có cảm giác tồn tại bùng nổ như vậy .
Lục Úc rất tự nhiên nhìn lại cậu .
" ...... Cậu có thể ra ngoài một lúc được chứ ?" Lục Duyên nói .
" Tôi không ngại ."
" Tôi ngại ."
" Hờ hờ , Tiểu Úc em ra ngoài một chút đi nhé ." Vương Vận thấy rõ động tác nhỏ của cậu , bất giác cười lên :" Xem ra anh trai mới này của em rất mắc cỡ nha ."
" Ừm ......" Lục Úc bình tĩnh gật đầu đi ra ngoài còn rất tri kỷ khép cửa lại .
Thấy cô đã đi rồi , Lục Duyên thở phào một hơi , không chần chừ mà cởi quần áo ra , sau đó lại thấy Vương Vận có ý thâm trường quan sát cậu , cậu bèn hỏi :" Sao vậy ?"
Vương Vận cười tủm tỉm , giọng mềm mại nói :" Có phải cậu thích Lục Úc không đấy ?"
" Không phải ." Lục Duyên nghĩ cũng không thèm nghĩ nhanh chóng phủ định .
" Vậy cậu xấu hổ với con bé làm gì , sao không xấu hổ với chị chứ ?" Vương Vận không tin , trêu chọc nói .
" Chị là dì ...... xuýt !" Miệng vết thương Lục Duyên đau xót , cái trán túa mồ hôi ngay lập tức , môi tái nhợt .
" Cậu vừa nãy gọi tôi là gì ?" Vương Vận cười mỉm chi nhìn cậu , ngón tay uy hiếp ấn lên vết thương của cậu .
" ...... Chị ."
" Vậy mới ngoan nè ."
" ...... "
" Hơi nghiêm trọng đấy , chậc chặc , thằng cha già đó của hai đứa thật là quá thô bạo mà ." Vương Vận nhìn cơ thể cậu toàn là vết thương , vừa nhăn mày vừa dùng tay kiểm tra nói .
" Sao chị biết được ?" Lục Duyên cả kinh , trở nên cảnh giác .
" Sao tôi không biết được ?" Vương Vận không chút lưu tình nặng nề ấn lên một miệng vết thương , thấy cậu đau đến túa ra mồ hôi lạnh mới hừ hừ nói :" Tôi còn biết nhiều hơn cậu nữa cơ ."
......
Hồi lâu sau , Lục Duyên gọi :" Chị Vận ."
" Sao ?" Vương Vận vừa thoa thuốc vừa đáp lời .
" Chị và Lục Úc làm sao mà quen biết nhau vậy ?" Lục Duyên đưa lưng về phía chị Vận , mặt vùi vào gối , hỏi .
" Đều là chuyện xưa của mấy năm về trước ," Vương Vận tùy miệng nói :" Hôm nào đó khắp người con bé toàn là vết thương ngất trước cửa phòng khám , chị đã cứu con bé , một lần rồi đến hai lần thế là quen nhau thôi ."
" Khắp người cô ấy toàn là vết thương ?"
" Đúng nha , chị nói em biết , thảm lắm nha , mặt mũi bầm dập sưng vù vù , trên người sần sần sùi sùi , chính bởi vì con bé có một bà chị đáng ghét đó , haizz , hình như cách đây không lâu lại bị bắt nạt một lần nữa , haizz , tạo nghiệt mà ." Vương Vận thở dài , bất lực nói .
Hóa ra từ rất lâu Lục Tuyết đã bắt đầu hận cô rồi ...... Lục Duyên trầm mặc một lúc lâu , sau đó hỏi :" Là cô ấy nói với chị biết chuyện của Lục gia ?"
" Ừ ...... gần như là vậy , tuy con bé rất ít nói tới bản thân mình , có điều lại nói nhiều về người cha biến thái đó ." Vương Vận dán một miếng cao thuốc lên miệng vết thương cậu , nói :" Dẫu sao chị cũng cần phải biết tình huống của bệnh nhân chứ ."
" Bệnh nhân ...... là chỉ Hứa Thanh và Trương Vũ à ?"
" Trương Vũ thì chị chưa gặp qua ." Vương Vận lắc đầu , " Là Hứa Thanh , Tiểu Úc đưa cậu ta tới , cậu không thể tài nào tưởng tượng ra được cậu ta bị ngược đãi có bao nhiêu thê thảm đâu ."
" Ngược đãi ?" Lục Duyên nhíu mày , hỏi .
" Đúng vậy , là ngược đãi ." Vương Vận bình tĩnh dị thường , nhàn nhạt nói :" Lúc đó trên người Hứa Thanh chỗ nào cũng là dấu dao quẹt qua , còn có vết bỏng do sáp nến nữa , mà hoa cúc càng thảm không nỡ nhìn , nếu như không có Tiểu Úc , cậu bây giờ phỏng chừng cũng thành bộ dạng đó đó ."
Lục Duyên trầm mặc .
" Lục Úc cũng là từ lúc đó mà tính cách trở nên quái gở hơn ," Vương Vận thở dài một hơi , " Đứa nhỏ đó vốn đã lầm lì , từ sau khi chuyện đó xảy ra trên người Hứa Thanh thì càng thêm lơ người , con bé đối với chuyện của Hứa Thanh chịu phải đả kích rất lớn , cho dù con bé có biểu hiện chín chắn cỡ nào thì suy cho cùng chẳng qua cũng là một cô bé mười mấy tuổi mà thôi ."
" Cô ấy và Hứa Thanh ...... là quan hệ gì ?" Lục Duyên nhịn không được hỏi .
" Quan hệ gì à ?" Động tác Vương Vận khựng lại , tròng mắt xoay chuyển , cười tủm tỉm nhìn cậu nói :" Đương nhiên là anh em rồi nha , sao , cậu rất để ý ?"
" Không có ." Lục Duyên điềm tĩnh nói .
" Được rồi , quay về chính sự , mấy vết thương trên người cậu nhìn tuy rất dọa người , nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi , đợi lát nữa bảo Tiểu Úc thoa chút thuốc là được rồi ." Vương Vận kiểm tra một vòng , kết luận nói :" Phiền phức nhất chính là tay của cậu , chịu đựng một chút , tôi bây giờ giúp cậu nối khớp ."
" Cái gì ...... Aaa !!!" Lục Duyên còn chưa nghe rõ chị ta nói cái gì nữa thì đã cảm thấy cổ tay nhức nhối , bất giác thét thảm lên .
" Ok , xong rồi !" Vương Vận đứng dậy , vỗ vỗ tay , hài lòng nhìn thành quả của mình , perfect .
Mà Lục Duyên lại nửa sống nửa chết nằm bẹp dí trên giường , sắc mặt tái nhợt , hơi thở thoi thóp gần như tắt thở .
Xong hết rồi sao ...... Cậu gian nan lắc lắc cổ tay , cuối cùng đã có cảm giác , bất giác cảm kích với Vương Vận , nếu như không có chị ta , phỏng chừng cái tay của cậu thật phải phế luôn rồi .
" Được rồi , tiếp theo mời cậu cởi quần ra ." Vương Vận xoa xoa tay , cười tủm tỉm nói .
" Tại sao ?" Lục Duyên cảnh giác nhìn chị ấy .
" Đừng che che giấu giấu nữa , chị hiểu ." Ánh mắt Vương Vận đong đầy vẻ đồng tình , ôn nhu hết sức nói :" Đừng mắc cỡ , ở đây không có người khác cả , bên ấy của cậu nếu không xử lý tốt rất có thể sẽ dẫn tới phát sốt đó , hơn nữa phải kiểm tra một chút coi có bị toét ra không gì đó nữa ......"
Chị ta tránh tránh né né nói ra một đống , Lục Duyên mới đầu nghe không hiểu , sau đó thấy ánh mắt chị ta cứ nhìn quanh thân dưới của cậu , cậu nặn từng câu từng chữ nói :" Em không có bị hiếp ."
" Được được , không có , chúng ta cởi quần ra trước được không ?" Vương Vận chỉ coi lòng tự trọng của cậu bị sỉ nhục , dỗ dành nói .
" Thật không có mà !" Lục Duyên gắt gao túm chặt lưng quần , trái tim xấu hổ muốn chết , tại sao cậu phải cùng với người phụ nữ này tranh luận về vấn đề này cơ chứ ?
" Không tin chị hỏi Lục Úc đi ."
" Không phải chứ ......" Vương Vận nửa tin nửa ngờ rống Lục Úc vào :" Thằng nhóc chết bằm này sống chết không chịu để chị lột quần cậu ta ra , nói là chưa bị hiếp , là thật không ?"
Lục Úc ngẩn tò toe một giây , dưới ánh mắt sắc bén của Lục Duyên , mờ mịt hỏi ngược lại :" Chưa bị sao ?"
Cậu tức ói cả máu .
Năm phút sau , Lục Duyên nhịn xúc động ói máu xuống , đem tất cả hết thảy sự việc phát sinh từ đầu đến cuối giải thích rõ ràng lại .
" Cái gì chứ , hóa ra chưa bị thịt à , hại bà đây dè dặt cả nửa ngày , xì , chán chết ~" Vương Vận xoa xoa cổ nói , khó che giấu vẻ mất mát nói .
Tại sao phải thất vọng ?
Lục Duyên nghẹn lời , một chút lòng biết ơn đối với chị ta dần biến mất một cách sạch sẽ .
" Được rồi , chị phải đi ngủ rồi !" Vương Vận duỗi mạnh cái eo , dụi dụi hai mắt , trề môi nói :" Thật là , đã gần sáng rồi , sao bà đây còn phải chịu giày vò cùng với hai đứa nhóc này chứ , còn mấy vết thương ngoài da cậu bảo Tiểu Úc thoa lên tí là được rồi , tối nay cậu cứ ngủ ở đây đi , có việc hay không có việc đừng kêu chị , đi đây ."
Vương Vận đi rồi , trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người , bầu không khí tĩnh lặng và xấu hổ giữa hai người họ truyền ra .
......
Lục Úc cầm tăm bông thoa thuốc cho cậu , mặt mày nghiêm túc và động tác chuyên chú tỉ mỉ .
Lục Duyên yên tĩnh nhìn cô rửa vết thương , thoa thuốc , sau đó băng bó , ánh mắt phức tạp lên .
Trầm mặc một hồi lâu , cuối cùng nhịn không được lên tiếng :" Cậu ...... sao cứu tôi ?"
Từ lúc bước vào phòng khám , cái vấn đề này cứ luôn quấn lấy cậu không buông .
Lục Úc tay thoa thuốc khựng lại , sau đó nhàn nhạt nói :" Không có vì sao cả ."
" Vậy để tôi đổi cách hỏi khác ," Lục Duyên nhìn cô , đáy mắt mang theo lãnh ý khó mà phát giác , " Mục đích của cậu là gì ?"
Lục Úc ngây ra , ngước mắt nhìn cậu , không rõ nguyên do .
" Đừng giả ngu nữa ," Lục Duyên giật giật khóe môi , không biết là châm chọc cô hay là chính mình :" Chị Vận có nói , cậu từng đưa Hứa Thanh tới nơi này , nhưng chưa đưa Trương Vũ qua đây , nếu như tôi đoán không sai thì , cậu từng cứu Hứa Thanh nhưng lại thất bại , lúc đó cậu liền nản chí ngã lòng , vì vậy lúc Trương Vũ bước vào cửa Lục gia , cậu không muốn quản chuyện bao đồng này nữa , mà thời gian Trương Vũ ngây ngốc ở Lục gia ngắn hơn cả Hứa Thanh , chỉ sợ là bởi vì cậu ta thê thảm hơn Hứa Thanh thôi , hoặc là Lục Triển Vũ chơi chán rồi , cũng có khả năng , nhưng đều không còn quan hệ gì với cậu nữa , cho nên cậu vốn đối với chuyện này làm ngơ không thấy , lại bất chấp nguy hiểm phản bội Lục Triển Vũ để cứu tôi , rốt cuộc là vì sao ?"
Lục Úc trầm mặc , Lục Duyên không dừng lại tiếp tục nói :" Cậu xem trọng tôi cái gì ? Muốn tôi làm gì ? Hoặc là cảm thấy tôi có chỗ nào hơn người ? Đừng nói không có với tôi , dù sao , cậu vẫn là con gái của Lục Triển Vũ đó nha ."
Nghe thấy hai từ 'con gái' , tay Lục Úc run rẩy , con ngươi co rút mạnh mẽ , cao thuốc rơi xuống đất , cô ngẩng đầu nhìn Lục Duyên , trong con ngươi đen như mực xinh đẹp kia của cậu tràn ngập đầy đề phòng và băng lãnh , còn có ...... hận ý thấu xương .
" ...... " Lục Úc trầm mặc khá lâu lơ , mới nói :" Lục Tuyết nói với cậu ?"
" Cô ta chỉ nói lý do cô ta ghét cậu mà thôi , còn lại những cái khác là tôi đoán hết ." Lục Duyên nhìn trần nhà , sắc mặt nhạt nhẽo , " Thứ dễ dàng đoán ra được ấy vậy mà cô ta lại luôn nhìn không ra được , cậu nói xem cô ta có ngu ngốc không ?"
" Cô ta chỉ là không chịu tiếp nhận sự thật mà thôi ." Lục Úc nhặt thuốc khẽ giọng nói .
" Vậy cậu nói sự thật là gì nào ?" Lục Duyên đột nhiên từ trên giường nhảy xuống , túm lấy bả vai cô , cưỡng bách cô ngẩng đầu , gắt gao nhìn chăm chăm vào mắt cô , gằn từng câu từng chữ nói :" Nói với tôi ."
" Thật là hết cách mà ...... Lúc cậu nói tôi là con gái của hắn , tôi còn cho rằng cậu đã nhớ ra rồi , xem ra không hề nhớ chút nào ." Lục Úc chậm rì rì lắc đầu , buồn bã nói giống như là đang thất vọng lại giống như thoải mái .
" Nhớ ra ...... cái gì ?" Lục Duyên sửng sốt , hoàn toàn không biết cô nói cái gì .
" Nói ra thì , hai năm trước khi vừa nhìn thấy cậu tôi một chút cũng chẳng dám tin , dẫu sao thay đổi thật là lớn mất rồi ."
Lục Úc chợt nhếch khóe môi khe khẽ , dịu dàng , rất nhạt rất nhạt cười lên , như hoa quỳnh thanh nhã xuất trần , kinh diễm mà mỹ lệ .
" Cậu nói đúng không ? Anh trai Tiểu Duyên ."
Đăng bởi | queenyjanelam |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |