Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trốn chạy

2939 chữ

" Cậu ...... cậu gọi tôi là gì ?" Lục Duyên bị nụ cười của cô làm cho chấn động đến lợi hại , phải biết rằng trước giờ chưa từng thấy qua cô cười chi lấy một cái , cho dù một lần cũng không có , mà sau đó bị cách xưng hô của cô trực tiếp dọa bật ngửa ra .

Lỗ tai cậu không bị gì đó chứ ? Còn nữa đôi mắt cũng có vấn đề ư , người trước mắt thật đúng là Lục Úc à ?

" ...... " Lục Úc trông thấy vẻ mặt mê mang kinh ngạc của cậu , khiêm nhường thở dài , khẽ giễu cợt nói :" Xem ra cậu thật đem tôi quên mất sạch sẽ không còn sót gì rồi , mệt tôi còn liếc mắt liền nhận ra cậu ngay , thật là bất công mà ."

" Cậu là nói chúng ta trước kia từng gặp nhau ? Không thể nào không thể nào , tôi một chút cũng không có ấn tượng nào ." Lục Duyên lắc đầu nguầy nguậy phủ định , chắc như đinh đóng cột nói .

Lấy trí nhớ của cậu , đừng nói là người hay độc cô lai vãng giống như Lục Úc làm người khác có ấn tượng sâu sắc , ngay cả bạn chơi cùng thời thuở nhỏ cậu đều có thể nhớ rất rõ , hơn nữa bất luận có nghĩ thế nào , cậu cũng tìm không thấy bọn họ trước kia có bất kỳ giao thoa nào .

Một thiên kim Lục gia tôn quý giàu có , một cô nhi ti tiện thấp hèn , nhìn thế nào cũng không phải là người cùng một thế giới .

" Cậu có phải nhận nhầm người rồi không ?"

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Lục Duyên , đáy mắt Lục Úc bất giác thoáng qua chút thất vọng , nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy như ảo giác , kéo lấy tay cậu lần nữa , ở trên vết thương rách da thoa lên một tầng thuốc dày , nhàn nhạt nói :" Có lẽ vậy ."

" Cậu ...... đang tức giận ?" Lục Duyên thấy vẻ mặt cô không đúng lắm , bất giác dè dặt hỏi .

" Không có ." Lục Úc mặt lạnh , nặng nề ấn xuống miệng vết thương của cậu .

" Xýt - -" Lục Duyên hít ngược khí lạnh , mồ hôi lạnh túa ra , còn nói không có nữa chứ , đau thấy bà nội luôn , đàn bà con gái một khi nổi giận có phải đều như vậy không ?

Thời gian tiếp sau đó , hai người đều im lặng ai làm việc người đó , Lục Duyên nhìn Lục Úc mấy lần muốn nói rồi lại thôi , vẻ mặt Lục Úc như bình thường chỉ là bơ đẹp cậu .

......

Nửa tiếng sau , vết thương của cậu cuối cùng đều được bôi thuốc xong hết , Lục Duyên cảm nhận cơ thể mát mát lành lạnh, cả người nhẹ nhõm không ít .

" Cảm ơn ."

" Không có gì ." Lục Úc đem thuốc cất đi , bình tĩnh nói :" Đã muộn lắm rồi , ngủ đi ." Nói rồi tắt đèn đi , trong phòng khám nháy mắt chìm vào trong bóng tối .

Lục Duyên cảm thấy bên cạnh xáo động một hồi , biết là cô đang nằm trên giường hơn nữa còn ngủ bên cạnh cậu .

Đáng nhắc tới chính là , bọn họ ở trong phòng khám chỉ có một chiếc giường , cũng tức là nói , tối nay bọn họ phải ngủ qua đêm trên một chiếc giường .

Giường là giường đơn , không lớn lắm , Lục Duyên có thể nghe thấy hô hấp nhè nhẹ của cô , rất nhỏ rất nhỏ , mơ hồ không nghe thấy luôn . Cậu không rõ vì sao tim cậu cứ đập nhanh như thỏ , thân thể căng cứng như khúc gỗ , không dám nhúc nhích dù chỉ một chút .

Năm phút sau .

......

Mười phút sau .

......

Nửa tiếng sau .

......

Trong bóng đêm , đôi mắt Lục Duyên trợn tròn xoe không tí buồn ngủ nào , nhịn không được khẽ gọi :" Lục Úc ?"

" ...... "

Người bên cạnh không chút tiếng động , hẳn đang ngủ à ......

Tâm tình Lục Duyên rất phức tạp , không biết là nên may mắn hay là nên thất vọng , đem cánh tay sớm tê rần cẩn thận đưa ra ngoài chăn .

Chính ngay lúc này , Lục Úc đột nhiên nói :" Làm gì ?"

Cánh tay đang vươn ra được một nửa của Lục Duyên bỗng cứng đờ , rất tự nhiên bỏ lên chăn :" Cậu còn chưa ngủ ?"

" Ừm ." Lục Úc không mặn không nhạt đáp một tiếng , nghe không ra cảm xúc gì .

" Cậu sau này có dự định gì ?" Lục Duyên dứt khoác đem tay gối đầu , nhìn trần nhà hỏi .

Lục Úc cũng nhìn lên trần nhà , trầm mặc lúc lâu mới nói :" Tôi sẽ đưa cho cậu một tấm thẻ , trong đó có năm chục ngàn , cái thẻ không chịu sự khống chế của Lục gia cậu có thể yên tâm mà sử dụng , sau đó cậu rời khỏi đây đi ."

Lục Duyên ngây người một lúc , không ngờ được cô nghĩ xa xôi đến như vậy , bất giác hỏi :" Vậy cậu thì sao ?"

" Không biết ." Lục Úc không sao cả nói :" Nói sau đi , có thể sẽ ở lại phòng khám này giúp chị Vận cũng nên ."

" Cậu không đi cùng tôi sao ?" Lục Duyên bất giác kinh ngạc nói .

" Tôi sao phải đi cùng cậu ?" Lục Úc vặn hỏi lại :" Rời khỏi Lục gia , tôi và cậu không còn tầng quan hệ anh em này , cái gì cũng không phải , hơn nữa cậu cũng nói rồi tôi nhận nhầm người rồi , thì cứ coi như tôi bận công cốc một hồi đi ."

" Nhưng mà tôi ......" Lục Duyên đang muốn lên tiếng phản bác lại .

Lại bị Lục Úc ngắt quãng , " Tôi buồn ngủ rồi , phải ngủ đây ." Sau đó đưa lưng về phía cậu .

Lục Duyên nhìn bóng lưng của cô , đột nhiên cảm thấy buồn bực một trận , không biết là vì cô hay là vì chính mình .

Vì cô , hao tổn tâm tư giúp đỡ một người được cho là nhận nhầm , bỏ nhà , bỏ lại tất cả hết thảy , không đáng chút nào .

Vì chính mình , cô nói rất đúng , cậu và cô trừ bỏ tầng quan hệ này của Lục gia , cái gì cũng không phải , nhưng trong lòng lại có một âm thanh thấp thoáng bài xích cách nói này , rõ ràng cậu đối với cô ...... đối với cô hẳn càng ......

Suy nghĩ một hồi liền trở nên mơ mơ màng màng , Lục Duyên bất giác nặng nề thiếp đi .

Lúc cậu ngủ , người bên cạnh cậu đột nhiên động đậy , Lục Úc trộm ngồi dậy , khe khẽ tiến đến trước mặt cậu , ngón tay cẩn thận vuốt ve mặt mũi cậu một cách tỉ mỉ và dịu dàng , mắt , mũi , miệng ...... Rất lâu rất lâu , chầm chậm thở dài , " Thật là ngốc nghếch mà ......"

......

" Này , tỉnh dậy , mau tỉnh dậy ."

Lục Duyên chợt mở mắt ra , phát hiện là Lục Úc , cố dụi dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm :" Sao vậy ?"

" Suỵt !" Lục Úc giơ ngón trỏ bên môi , " Cậu xem ." Đồng thời chỉ chỉ ngoài cửa sổ .

Lục Duyên theo lời cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ , đại não vốn đang trì độn trong chớp mắt tỉnh táo hẳn lên , trên đường núi cách bọn họ có chút xa có khoảng mười mấy chiếc xe hơi đen nhoáng lái về phía này lướt nhanh như bay .

" Lục Triển Vũ phát hiện ra chúng ta rồi ?" Hơi động não một chút bèn có thể có được đáp án , lòng Lục Duyên liền lạnh nửa vời , không ngờ được Lục Triển Vũ nhanh như vậy đã tìm được bọn họ , còn không tiếc đêm hôm khuya khoắt khuya lơ hao phí sức người sức của tới bắt bọn họ .

" Nhanh lên , chúng ta mau đi tìm chị Vận , chị ấy quen thuộc nơi này nhất , nói không chừng còn có thể tìm được cơ hội chạy thoát ." Biểu tình Lục Úc nghiêm túc dị thường .

" Ừm ."

Lúc này trong một gian phòng sát vách , Vương Vận mặc váy ngủ in hình hoạt hình , chổng vó nằm ngang trên chiếc giường lớn , thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng cười ngu .

Đột nhiên , chị ấy cảm thấy mặt đau điếng , bỗng bừng tỉnh , phát hiện Lục Úc đang tát một cái trên mặt chị ấy , ngay lập tức là một trận mắng chửi xối xả :" Chị nói em này nửa đêm hôm không ngủ mà làm cái gì vậy hả ? Bà đây khó khăn lắm mới mơ thấy trai đẹp , lần này hay rồi bị một tát của em tát mất tiêu luôn rồi !"

Lục Úc nói :" Lục Triển Vũ tới rồi ."

" Ờ , đẹp trai không vậy ?" Vương Vận ngáp một cái , trong đầu toàn là trai đẹp trong mơ ban nãy , thuận miệng hỏi .

......

Hai giây sau .

Đôi mắt chị ta trợn lên , túm vai của Lục Úc cố sức lay :" Em nói ai tới ?"

Chị ta vừa hỏi xong , tiếng gõ cửa phòng khám nặng nề vang lên , đồng thời là giọng rống tục tằng của đàn ông :" Này , có người không ? Mau mở cửa !"

Lục Úc và Lục Duyên nhìn nhau , đều thấy vẻ ngưng trọng trong mắt của đối phương .

" Nói ngắn gọn , chị Vận , chỗ này của chị có cửa sau không ? Chỉ sợ mấy người đó là nhằm vào tụi em tới đây ." Lục Duyên tiến lên một bước , cố gắng điềm tĩnh nói .

" Hả , cửa sau ? Có ... có , bên này ......" Vương Vận bị dọa đến ngốc rồi , chị ta trước nay chưa từng thấy qua phô trương đến thế này , trước đây chỉ là nghe nói về độ khủng khiếp của Lục Triển Vũ từ xa xa , không ngờ được còn có cơ hội được thấy thực tiễn còn ở khoảng cách gần như vậy .

Chị ta không thể không thừa nhận , chân chị ta mềm nhũn như cọng bún , nhưng vẫn đánh lên tinh thần 20% mang theo Lục Duyên và Lục Úc rẽ trái rồi lại rẽ phải .

Ở thời điểm bọn họ rời đi không lâu , cửa phòng khám bị đạp ra 'rầm' một tiếng .

Biểu tình hung ác trên gương mặt mang sẹo của người đàn ông nói với năm tên áo đen phía sau :" Đi vào xét , nhất định phải bắt cho được thiếu gia và tiểu thư , nếu không anh em cứ xem tình hình mà làm !"

" Rõ !"

Mấy người áo đen dồn dập gật đầu , chạy vào trong .

Mà Lục Duyên của chúng ta lúc này đã chạy tới cửa sau .

Vương Vận vừa đẩy cửa vừa nói :" Sau cánh cửa này là hẻm nhỏ , qua cái hẻm này chính là đường cao tốc ."

Lục Duyên nhanh tay lẹ mắt giữ lại tay chị ta ," Chị Vận , đợi một chút !"

" Sao vậy ?" Vương Vận bị dọa nhảy dựng lên .

" Ngoài cửa có tiếng động ...... có rất nhiều người đi tới đi lui ." Lục Úc khe khẽ nói , cảnh giác nhìn cửa .

Vương Vận lộp bộp trong lòng , hơi hơi hé mở cánh cửa ra ngó ra ngoài , tức khắc trong lòng sinh ra tuyệt vọng .

Ngoài cửa dừng hơn mấy chiếc xe , có mười mấy tên áo đen đi đi lại lại , dường như đang tìm kiếm cái gì đó , đập vào mắt là chỗ nào cũng có người .

" Làm sao đây ? Bên ngoài toàn là người với người ! Chúng ta ra không được ......" Vương Vận ngồi liệt xuống đất , than khóc thảm thiết cả mặt .

Sắc mặt Lục Duyên trở nên rất khó coi , biết rõ muốn đột phá vòng vây chạy ra ngoài còn khó hơn lên trời nữa , nhưng nếu không nhanh chân một chút , mấy người phía sau sẽ đuổi kịp tới đây , cứ tiếp tục dày vò như thế cũng là đường chết .

Với tình hình này , kỳ thực mấy người đó cũng chưa hoàn toàn tìm được vị trí cụ thể của bọn họ , chỉ thăm dò là vùng này thôi , cho nên bọn chúng mới tìm từng nhà một , phỏng chừng mấy nhà gần đây cũng bị lật qua .

Bây giờ nên làm sao đây ......

Lục Duyên nghiến răng , đầu óc nhanh chóng xoay chuyển , mồ hôi lạnh theo đó mà túa ra , bất tri bất giác thấm ướt cả áo .

" Tôi có một cách ." Lục Úc đột nhiên lên tiếng .

" Cách gì ?" Lục Duyên vội vàng hỏi .

" Vừa nãy tôi đại khái có nhìn một chút , ở đây có tới ba con hẻm , đợi chút nữa cửa mở ra tôi chạy về phía một con hẻm dụ mấy tên đó , cậu nhân cơ hội chạy một con hẻm khác ." Lục Úc bình tĩnh phân tích nói .

" Không được !" Lục Duyên không nghĩ ngợi hoàn toàn phủ định , khó thở :" Tôi sao có thể để cậu đi làm mồi nhử cho bọn chúng được ? Muốn làm cũng nên là tôi ......"

" Lục Duyên ." Lục Úc nhàn nhạt ngắt lời cậu , hiếm khi nghiêm túc nói :" Cậu cảm thấy tôi cứu cậu là vì cái gì ? Một khi cậu bị bắt được , vậy hết thảy những chuyện chúng tôi làm đều là công cóc à , còn nữa , tôi mà bị bắt thì cùng lắm chỉ là bị mắng mấy câu té tát thôi , dẫu sao tôi cũng coi như là con gái hắn , còn cậu mà bị bắt thì sẽ không đơn giản như vậy đâu ."

" Đừng đùa nữa !" Lục Duyên kiềm chế lửa giận phun trào , cố gắng đè thấp giọng và nói :" Lục Triển Vũ là loại người nào cậu càng phải rõ hơn tôi chứ , chỉ là bị mắng mấy câu mà thôi ?! Cậu thật coi tôi là thằng đần sao ?"

" Đừng cãi nữa , có nghe thấy tiếng bước chân trong nhà càng ngày càng gần chưa ? Còn rảnh ở đây cãi với nhau nữa chứ !" Vương Vận giữ chặt hai người , lạnh lùng nói :" Chị đi được chưa , thật là , kiếp trước chị nhất định là mắc nợ hai đứa nên kiếp này phải trả đây mà , mục tiêu của bọn chúng không phải chị , dù có bị tóm cũng sẽ không làm được gì với chị , hai đứa em nhân cơ hội đó mà nhanh chân chạy thật nhanh nhé ."

Lục Duyên và Lục Úc liếc mắt nhìn nhau , sau đó đồng thanh nói :" Vậy thì nhờ hết vào chị đấy ."

" Sao chị có cảm giác như bị tính kế ghê ......" Vương Vận thật bực mà , đáy mắt đem hai tên nhãi nhát cấy lăn qua lộn lại mắng mấy chục lần , chị ta tạo cái nghiệt gì vậy trời mới nhất thời mềm lòng mà đi giúp bọn họ ?

" Vậy chị đi ra đây ." Vương Vận đem cánh cửa cẩn thận mở ra , nghiêm túc dặn dó bọn họ :" Lát nữa chị chạy về hướng con hẻm bên trái kia , hai đứa bắt thời cơ chạy về hướng ngược lại ."

" Ừm ." Hai người gật đầu .

" Hít - -" Vương vận hít sâu một hơi nhìn đám áo đen đi lại bên ngoài cửa , thầm nói bà đây liều mang với chúng bây ! Không hề do dự , nhấc chân chạy về hướng đó , bên tai gió thổi vù vù , trái tim thót lên cổ họng .

" Bên đó có người chạy !" Đám người áo đen canh gác rất nhanh liền phát hiện ra chị ta .

" Đuổi mau !"

Bọn chúng nhanh chóng đuổi theo phương hướng của Vương Vận , bóng dáng một lúc liền ẩn vào trong bóng tối .

Nhưng bên Lục Duyên Lục Úc phía này lại không nhẹ nhõm đến vậy , lông mày ngược lại chau càng chặt , đám người áo đen bị chị Vận dụ đi chỉ có bốn người , còn lại ...... còn tới bảy người !

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.