Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhớ lại

2329 chữ

Ngay lúc Lục Duyên còn đang nôn nóng nghĩ kế sách giải quyết thì Lục Úc đột nhiên đi tới trước mặt đẩy cửa ra , hoàn toàn bại lộ trước mí mắt của đám người áo đen .

" Đó là ai vậy ? Hình như có chút quen quen ......"

" Nhìn hơi giống nhị tiểu thư nha ."

" Đồ ngu , đó chính là nhị tiểu thư chứ còn gì nữa , mau ! Mau bắt lại !"

" Cậu muốn làm gì ?" Lục Duyên kinh ngạc nhìn cô vội vàng kéo cô lại nhưng chỉ bắt được ống tay áo mà thôi .

" Là lúc nên nói lời tạm biệt rồi ." Lục Úc nhìn đám người áo đen nhanh như chớp đuổi tới , sâu sắc nhìn cậu một cái , đột nhiên nhoẻn cười :" Phải sống cho thật tốt ."

Sau khi để lại câu nói này , cô đầu cũng không ngoảnh lại chạy về phía con hẻm chính giữa , mà tất cả những người áo đen không chút chần chờ liều mạng đuổi theo .

" Tại sao ......"

Lục Duyên nhìn con hẻm lúc này không một bóng người , quỳ rạp trên đất thẫn thờ nhìn về hướng cô chạy , tay cố hết sức nện xuống đất , tức giận , bi thương , mê hoặc , cảm xúc bi thương đủ kiểu trút vào trái tim của cậu , cơ thể khó chịu co lại thành một cục , thật sâu thống hận chính mình quá nhỏ bé và vô năng vô lực .

Vì sao phải trả giá cho loại người như cậu nhiều đến vậy ?

Vì sao phải một mình tự làm chủ quyết định ?

Vì sao cậu lại không thể nào ngăn cản được cô ?

Vì sao aaa ! ! !

Cậu không ngừng chất vấn lòng mình , la hét , khóc rống nhưng không có được đáp án .

Phía sau không ngừng vang lên tiếng bước chân dồn dập từng trận giẫm lên gạch ngói , thanh thúy chói tai , vội vã hỗn loạn , cách cậu càng lúc càng gần ......

Lục Duyên biết , là mấy tên xông vào phòng khám tìm tới đây rồi .

Cậu nắm chặt nắm đấm , mím chặt môi , dùng sức gạt đi những giọt nước mắt không biết rơi ra từ thuở nào , ánh mắt tràn đầy quyết tuyệt , lung lay đứng lên , ùa chạy về phía con hẻm bên phải , đó là Vương Vận và Lục Úc dùng thân mình đổi lấy con đường an toàn cho cậu .

Hiện tại không phải là lúc hối hận , cậu đã quyết định , cậu phải tới đồn cảnh sát đem tất cả hết thảy - - Bất luận là Lục triển Vũ năm đó giết người phóng hỏa hại chết cha mẹ cậu , hay là chuyện bây giờ hắn với hình thức thu nhận con nuôi nhằm mục đích để xâm phạm các thanh thiếu niên - - Nói toạc ra hết .

Lục Triển Vũ , đây là ông ép tôi , cho dù liều cái mạng này , tôi cũng quyết kéo ông vào địa ngục !

Dọc trên đường Lục Duyên loạng loạng choạng choạng băng qua con ngõ , quả nhiên như những gì Vương Vận nói , phía sau hẻm nhỏ là một con đường lộ rộng thênh thang , chỉ là hình như đã lâu rồi chưa được tu sửa lại , xi măng gồ ghề lỏm chỏm , dốc vô cùng .

Lúc này đã là nửa đêm canh ba rồi , tối lửa tắt đèn , Lục Duyên men theo con đường quốc lộ đi rất lâu rất lâu nhưng vẫn chưa bắt gặp được chiếc xe nào cả , càng nói chi đến bóng người .

Một tiếng đồng hồ rồi chứ ? Hay là hai tiếng rồi ? Lục Duyên không biết chạy đến bao lâu , cũng không biết chạy bao xa , càng không biết còn phải chạy đến bao lâu mới tới điểm cuối , cậu chỉ biết cậu tuyệt đối không thể dừng bước được , cậu phải báo thù cho cha mẹ , cậu phải khiến Lục gia tán gia bại sản , cậu muốn Lục Triển Vũ chết không có chỗ chôn , cậu còn phải cứu Lục Úc nữa ...... Chuyện cậu làm còn rất nhiều rất nhiều lắm , tuyệt đối không thể dừng chân ở đây được ! Tuyệt đối không được !

Nhưng cậu không biết rằng , cậu vốn chồng chất vết thương sớm đã tới điểm cực hạn rồi , tầm nhìn càng lúc càng nhòe đi , hô hấp cũng càng lúc càng khó khăn , cậu không ngừng thở dồn dập , sắc mặt tái nhợt như tuyết .

Cơ thể suy nhược cực độ , thế cho nên cậu không nghe được phía sau không ngừng vang lên tiếng còi xe điên cuồng .

" Rầm !"

Vào thời khắc cơ thể ngã xuống , Lục Duyên nhìn thấy máu tươi từ cơ thể chính mình bắn tung tóe , máu nhiễm đầy đất , tươi đẹp mỹ lệ , lại nhoi nhói mắt cậu .

......

" Lục Duyên ! Mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi , không được với các bạn nhỏ khác đánh nhau mà , con muốn mẹ nói mấy lần mới nghe lọt đây , thật là , con còn dám ngơ ngác với mẹ nữa chứ !" Dư Huyên tức giận nhìn thằng con trai của mình , dùng sức vỗ vai cậu một cái .

" Mẹ ?" Lục Duyên mê mang nhìn bà , nhìn chung quanh , sàn nhà màu vàng nhạt , tường trắng xóa , cái ti vi cũ kỹ , rèm cửa màu xanh dương ...... " Con là đang ở đâu ......"

" Cái gì mà ở với đâu ...... Con ngay cả nhà mình cũng quên luôn rồi à ? Thằng nhóc thối mẹ nói con nhé , con đừng mơ lăn qua đó , hôm nay mẹ nhất định phải cho con bài học !"

" Ting toong ~"

" A , chuông cửa vang rồi , mẹ đi mở cửa , Lục Duyên mẹ cảnh cáo con , hôm nay không được phép ra ngoài , ở đây kiểm điểm cho đàng hoàng biết chưa ?" Dư Huyên nói rồi liền đi về phía huyền quan .

" Ồ ." Lục Duyên ngoan ngoãn gật đầu , đại não hỗn loạn một mảnh , cái gì cũng nghĩ không ra , chỉ nhớ ...... nhớ cái gì vậy cà ?

A , không được rồi , đầu đau chết đi được , hay là len lén theo mẹ ngó một chút , có lẽ sẽ nhớ ra cái gì thì sao .

Dư Huyên mở cửa , trông thấy một người phụ nữ trang điểm cực kỳ yêu diễm đứng trước cửa , tóc uốn xoăn gợn sóng màu cà phê , đeo kính râm màu đen , mặt tiền trang điểm xinh đẹp , đáng chú ý nhất là phía sau dì ấy còn có một cô bé , trắng trắng trẻo trẻo , mặt mũi khiến người khác yêu thích , thân thể sợ sệt co thành một cục , ánh mắt cảnh giác .

" ...... Tâm Vũ ?" Dư Huyên kinh ngạc nhìn người phụ nữ , vội vàng chào hỏi rồi vào nhà , " Chị tới sao không nói một tiếng , chị xem em chẳng chuẩn bị gì hết trơn , mau vào nhà nào ."

" Thôi khỏi ." Giang Tâm Vũ tháo mắt kiếng xuống , đôi mắt hẹp dài xinh đẹp bày ra , chỉ là dưới mí mắt có quầng thâm rất sâu rất nổi bật .

" Dư Huyên , lần này tới là muốn em giúp một việc , bây giờ chị có thể nhờ vả cũng chỉ có gia đình mấy em mà thôi ." Giang Tâm Vũ mệt mỏi nhéo nhéo trán .

" Chị đang nói gì vậy chứ ? Giúp được em nhất định sẽ giúp mà , chúng ta giao tình đã mười mấy năm rồi , có phải cái tên họ Lục lại làm chuyện gì với chị không ? Năm đó em đã nhắc nhở chị rồi , người đàn ông đó chẳng phải là thứ tốt đẹp gì cho cam , chị lại chả nghe ......"

Giọng điệu Dư Huyên kịch liệt khác thường , còn muốn nói tới khi nào .

" Mẹ !"

Lục Duyên đột nhiên từ trong nhà chạy ra , ngắt lời nói của bà .

" Tiểu Duyên ? Sao con lại chạy ra đây ? Không phải bảo con ở trong nhà hay sao !" Dư Huyên tức giận nhìn con trai , vừa muốn nắm cái tai cậu .

Lục Duyên né tránh trước một bước , ngọt ngào kêu lên :" Chào chị ."

Hai người phụ nữ đều sửng sốt , sau đó Giang Tâm Vũ cười 'phì' một tiếng , ngồi xổm xuống nhè nhẹ sờ đầu cậu , nói :" Dư Huyên , đây là con trai em à ? Đã lớn như vậy rồi , miệng lưỡi thật ngọt nha ."

" Nó cũng giỏi dẻo mồm dẻo miệng ." Dư Huyên bất lực lắc đầu , cười khổ nói .

" Đó là tốt rồi , không giống con gái chị , lầm lì như cái hũ nút vậy , một chút cũng không thích cho được ." Giang Tâm Vũ nói rồi liền kéo cô bé luôn trốn phía sau ra , " Thật ra lần này tới là muốn làm phiền em chăm sóc con gái chị mấy ngày , chị có chút việc bận , sợ không thể chăm sóc tốt cho con bé được ."

" Chị từ khi nào có con gái rồi ? Còn lớn như vậy nữa , lẽ nào là của hắn ? Chuyện lớn như vậy chị lại giấu em tuốt !?" Dư Huyên không dám tin nhìn cô bé trước mặt , run rẩy nói :" Chị có biết , người đàn ông đó đã có gia đình rồi không , chị còn cố sinh nó ra , chị bảo nó về sau làm sao ngẩng đầu lên được !?"

" Dư Huyên à , có số chuyện không phải chị có thể khống chế được đâu , tỷ như chị yêu hắn ta , một lòng yêu dại khờ , yêu đến không chùn bước ." Trong lời nói của Giang Tâm Vũ chứa nhàn nhàn bi thương , ngay cả khuôn mặt xinh đẹp cũng ảm đạm đi .

" Haizz , tạo nghiệt mà ." Dư Huyên nhìn Tâm Vũ , thở dài thật sâu , sau đó đi tới trước mặt cô bé , treo nụ cười lần nữa nói :" Cô bạn nhỏ , con tên gì vậy ?"

" ...... "

Ánh mắt cô bé sợ hãi nhìn bà , không dừng lắc đầu , chẳng nói năng gì , trên cái mặt nhỏ nhỏ đầy vẻ phòng bị .

" Cái này ......" Dư Huyên chốc lát không biết làm sao cho tốt .

" Sao con không lễ phép đến thế , mau chào dì đi , ngày thường mẹ dạy con như thế nào ? Con xem anh trai kia kìa lễ phép biết bao nhiêu ? Rồi xem lại con đi !" Vẻ mặt Giang Tâm Vũ cực khó coi , tức giận nhìn cô bé .

Cô bé càng thêm sợ hãi , không biết làm thế nào cho tốt , tay gắt gao túm quần áo , trên mặt nhỏ đầy quật cường .

" Chị ơi , để em đi !" Lục Duyên chợt cất tiếng , dưới ánh mắt lo sợ của cô bé cậu đi tới trước mặt .

Mới vừa rồi còn trốn ở góc tường nhìn trộm bọn họ nói chuyện , cậu vừa nhìn đã chú ý tới cô bé sợ hãi rụt rè trốn sau lưng mẹ , rất kỳ lạ , cậu lại có cảm giác quen thuộc vô cớ , cái cảm giác ấy nói không thể rõ ràng được , thôi thúc cậu đi về phía cô bé .

Tầm nhìn cậu gắt gao nhìn chăm chăm cô bé , càng nhìn càng thấy quen thuộc , " Chào em , anh là Lục Duyên , em tên gì ?" Cậu cố gắng bày ra nụ cười , lễ phép đưa tay nói .

Cô bé mê mang nhìn cậu , có thể bởi vì quan hệ cùng lứa tuổi , đối với cậu không giống đối với Dư Huyên đầy địch ý , do dự nhìn tay cậu , cho đến Giang Tâm Vũ hết sức ủn cô bé một cái , cô bé mới chần chừ rất chậm rất chậm đưa tay nắm lấy tay cậu .

" ...... Em là Lục Úc ."

" Lục Úc ...... ?"

Lục Duyên lặp lại , không biết vì sao đầu óc 'ong' một tiếng , đầu óc trống rỗng , ngơ ngẩn nhìn cô bé , nhìn nhìn , nước mắt chợt chảy ra nhòe đi tầm nhìn .

Lục Úc là ai ?

Không biết .

Vậy tại sao lại khóc chứ ?

...... Không biết luôn .

Sáng sớm ánh ban mai xuyên thấu qua cửa sổ , soi rọi thiếu niên đang sâu giấc trên giường , khóe mắt thiếu niên ướt dầm dề , trên hàng lông mi lấm tấm giọt nước mắt dưới ánh ban mai khúc xa hiện lên lóng lánh trong suốt , bỗng nhiên , mí mắt cậu giật giật chậm rãi mở mắt ra .

" Tỉnh rồi tỉnh rồi ! Cậu ta tỉnh rồi !"

Lục Duyên vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh lại thì đã bị một giọng nói lanh lảnh đâm thủng màng tai .

Sau đó là tiếng bước chân vội vàng .

" ...... "

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.