Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra tòa

3593 chữ

Buổi trao đổi tuyên bố kết thúc , Lục Duyên đồng ý kiện tụng Lục Triển Vũ cho đến khi kết thúc .

Đợi Lục Duyên đi khỏi phòng tiếp khách , một người đàn ông trung niên tóc bạc nửa vời nhìn người đàn ông đang ung dung ngồi trên sô pha nhấm nháp hương trà , chần chừ cất tiếng :" Chúng ta cứ thế gạt cậu ta như vậy không được đâu ."

" Tôi đâu có lừa cậu ta cái gì đâu chứ ?" Cố Danh cười khẩy , vặn hỏi ngược lại .

" Rõ ràng lần này tỷ lệ thắng chỉ có hai phần , một phần còn phải nhờ vào may mắn nữa ." Người đàn ông trung niên có chút khó xử , " Chúng ta làm như vậy có phải là không quá phúc hậu rồi không ?"

" Vậy thì đã sao ? Tôi nghĩ trong lòng cậu ta cũng nắm rõ , đừng nhìn bên ngoài cậu ta văn nhã yếu đuối mà lầm , thực ra ban nãy cậu ta cứ luôn đề phòng tôi đấy , nếu như không phải tôi cố tình nhắc đến cô nương kia của Lục gia , phỏng chừng cậu ta cũng không thả lỏng đến thế đâu ." Cố Danh tỉ mỉ nhấm nháp trà , cười nói :" Nếu như đã biết , cũng coi như không lừa gạt cậu ta đâu ."

" Ông chủ ông nói rất có đạo lý , về sau , cho dù kiện tụng ra tòa có bị thua cũng không có liên quan gì tới chúng ta cả , tất cả đều là trách nhiệm của thằng nhóc đó ." Người đàn ông trung niên tưng bốc nói .

" Ông nói sai rồi , Tiểu Lưu , lỡ như thất bại , chúng ta vẫn có trách nhiệm nhất định trong đó , Lục gia nhất định sẽ dốc hết sức đối phó với tôi , nếu vậy thì phiền phức rất lớn ." Cố Danh thở dài, thong thả nói .

" Vậy ông chủ cần gì phải lội nước đục này ?" Tiểu Lưu không hiểu lắm nói .

" Tôi đương nhiên là có lý do của tôi rồi ." Cố Danh cười khẩy , ánh mắt tối lại :" Cho dù cược hết tất cả của tôi , tôi cũng phải khiến Lục Triển Vũ thân bại danh liệt ."

Tối đến , Lục Duyên tất nhiên là ở Cố gia dùng cơm tối rồi , cậu cũng nhìn thấy nữ chủ nhân của ngôi nhà này , là một phu nhân xinh đẹp dịu dàng tao nhã , trong khi đó bà ấy không ngừng gắp thức ăn cho Cố Nhu , cười cười nói nói cùng Lục Duyên .

Sau bữa cơm , ngay cả một người ngoài như Lục Duyên đều cảm thấy ngôi nhà này không khí thật là hòa thuận vui vẻ , hoàn toàn khác hẳn Lục gia tử khí nặng nề , nơi này tràn đầy sức sống và ấm áp .

Vừa sáng sớm ngày thứ hai , cậu rốt cuộc cũng đã trông thấy ông cụ nhân chứng kia , tóc lão đã bạc trắng cả đầu , mặt đầy nết nhăn , lưng hơi còng xuống , nghiểm nhiên là đã già , trong tay còn chống một cây quải trượng , đi đường thì run lên run xuống .

" Ngài chính là ông cụ Triệu ?" Thấy lão đi đường có chút gian nan vất vả , Lục Duyên bất giác tiến lên dìu đỡ , nói .

" Đúng vậy đúng vậy , cháu là Lục Duyên phải không , đã lớn như vậy rồi à , thật tốt , ba mẹ cháu trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất vui mừng ." Ông cụ Triệu nhìn cậu từ ái nhoẻn miệng cười , đôi mắt hớn hở híp lại thành một đường thẳng .

" Ngài biết cháu ?" Lục Duyên kinh ngạc nói .

" Chắc không đâu ! Lúc nhỏ cháu hay qua nhà ông chơi đấy , nhà ông ở tầng dưới nhà cháu , quên rồi à ? Cháu còn làm vỡ cái ly của nhà ông nữa đấy , haha , chớp mắt cái cháu đã cao hơn ông rồi , những năm này cháu chịu không ít khổ cực rồi phải không ?" Ông cụ Triệu nặng nề thở dài , thương cảm nói .

" Không sao , đều qua hết rồi ." Lục Duyên ngược lại an ủi lão nói :" Ngày mai ra tòa làm chứng nhờ hết vào ông rồi ."

" Nhất định nhất định , haizz , cháu không biết đó thôi , những năm này ông đều sống trong ân hận , lần này nhất định phải đem cái người giết ba mẹ cháu ràng buộc bởi pháp luật !" Ông cụ Triệu giọng điệu kịch liệt , nặng nề đảm bảo với cậu nói .

" Vậy thì cảm ơn ông rồi ." Lục Duyên đáp lại bằng một nụ cười , mang theo chút vị thật lòng thật dạ , không ngờ được đã nhiều năm như vậy mà còn có người nhớ đến ba mẹ cậu nữa chứ .

Lục gia .

Trong một căn phòng trống rỗng chẳng có thứ gì , một cô gái ôm chân dựa tường , nhàm chán nhìn ngoài cửa sổ đến ngây ngốc .

Đã chín ngày rồi ư ......

Lục Úc dời mắt , rèm cửa rũ xuống , bụng đói cồn cào ùng ục kêu lên , dạ dày đau nhức từng trận , đã ba ngày rồi cô không được ăn uống gì cả , đây là sự trừng phạt của Lục Triển Vũ đối với cô .

Điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ đó chính là , từ khi sau cô bị bắt , Lục Triển Vũ chẳng hề hé miệng hỏi cô cái gì cả , cũng chẳng o ép cô khai báo tăm tích của Lục Duyên , cũng chẳng hề rầy la , chỉ là mạng người nhấp nhô đem nhốt cô trong căn phòng tối tăm này , không giường , không bàn , không ghế ...... Cái gì cũng chả có , còn cấm tiệt người khác mang đồ ăn cho cô , dường như tính muốn cô chết đói ở nơi này đây mà .

Sau khi cô lĩnh ngộ được điểm này , cũng không ngoài ý muốn , ngược lại cảm thấy rất phù hợp với tính cách của người đàn ông đó .

Sau đó , cô cứ thế không ăn không uống đã chín ngày qua ...... Sao có thể chứ ? Cô lại chẳng phải thần thánh gì , nếu không thì sao cô có thể sống được đến bây giờ , đương nhiên là có một con ngốc không biết tốt xấu thỉnh thoảng mang đồ ăn cho cô rồi .

Cửa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng động .

Ồ không ...... Lục Úc ngước mắt , nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến .

Lục Tuyết mặt vênh váo đứng trước cửa , trong tay cầm hai quả táo , " Này , mày còn sống không ?"

......

Lục Úc gặm táo , ánh mắt nhìn Lục Tuyết có chút phức tạp , thấp giọng hỏi :" ...... Sao lại cứu tôi , không phải cô luôn muốn tôi biến mất đi hay sao ?"

" Đó cũng phải ở nơi tao không thấy tới mà biến mất đi , lỡ như mày chết rồi thì tao phiền to , mày cũng đừng hiểu lầm nhé , tao vẫn là rất rất ghét mày đấy !" Lục Tuyết quay mặt đi , cứng miệng nói :" So với điều này , mày rốt cuộc đã làm gì mà ba tức giận đến thế vậy , còn Lục Duyên nữa , chạy đi đâu mất rồi ? Sao mấy ngày nay cũng không thấy tăm hơi đâu hết vậy !"

Lục Tuyết giận dỗi , giọng điệu rất hăng .

" Mấy người rốt cuộc giở trò gì vậy ?"

" Cái này mà cô cũng nhìn không ra sao ?" Lục Úc ngay cả hột táo cũng không tha , nhàn nhạt nói :" Lục Duyên thành công bỏ nhà đi rồi chứ sao , mà tôi thì thất bại rồi ."

" Vì vậy nói tại sao đi ?" Lục Tuyết đè thấp giọng rống lên ," Bỏ nhà đi !? Đầu của mấy người bị lừa đá hư rồi à ?"

" Chính vì chưa bị đá hư nên mới phải đi đó ."

Lục Tuyết tức giận , túm lấy cổ áo cô :" Mẹ mày có thể đừng giả vờ ngớ ngẩn lừa gạt tao nữa được không , nói rõ ràng ra cho tao ......?"

Cô ta vừa dứt lời , cửa phòng đột nhiên bị đâm ra , bác Trương xông vào , trên khuôn mặt trước nay luôn điềm tĩnh đầy vẻ hoang mang , " Đại tiểu thư không hay rồi , ông chủ bị cảnh sát dẫn đi rồi !!!"

" Cái gì ?" Lục Tuyết khiếp sợ đến trắng bệch , " Đã xảy ra chuyện gì ?"

" Hình như là bị người ta kiện cáo , vừa nãy đã bị cảnh sát dẫn đi rồi ."

" Ai mà gan béo dám kiện cáo Lục gia !" Lục Tuyết vờ như bình tĩnh , " Không sao đâu , người đó nhất định không biết tự lượng sức mình , qua mấy hôm nữa ba sẽ trở lại thôi , người kiện cáo là ai ?"

" Nghe nói hình như là ... hình như là ..." Bác Trương ấp a ấp úng không dám lên tiếng .

" Ai vậy ?" Lục Tuyết nhịn không được thúc giục .

" Hình như là Lục Duyên thiếu gia ......"

" Cái gì !?" Thân thể Lục Tuyết run lên , sắc mặt tái nhợt , suýt chút nữa là đứng không vững .

Trên tòa án thành phố S , trên các hàng ghế nghe thẩm đầy đầy ắp ắp người ngồi , phần lớn đều là nghe nói Lục gia bị kiện tụng liền đến đây để tăng thêm bầu náo nhiệt , việc này hiện giờ đã gây ra phong ba không nhỏ trong cả thành phố .

Dù sao , đó cũng là Lục gia một tay che trời ở thành phố S nha , đối tượng bị cáo còn là Lục Triển Vũ hiển hách , là chuyên gia kinh doanh có tiếng , cái này có thể không làm người ta suy nghĩ vớ vẩn hay sao ? Điều quan trọng nhất chính là , bên nguyên cáo còn là con nuôi của Lục Triển Vũ - - Lục Duyên đấy , đây có thể là mở màn cho một tuồng kịch hay .

Trên ghế bị cáo , Lục Triển Vũ mặc bộ Tây trang màu đen ôm người , ung dung điềm tĩnh , phảng phất bị cáo không phải là hắn vậy , nghe luật sư của Lục Duyên nói năng đĩnh đạc , đang phân tích có tình có lý trên mỗi một tội trạng của hắn , nào là giết người nào là phóng hỏa gì đó , mỗi một điều đều dồn hắn vào con đường chết , nụ cười của hắn vẫn không thay đổi , nhìn sóng lưng thẳng tắp của thiếu niên trên ghế nguyên cáo , ánh mắt chợt trở nên nóng như lửa như muốn đem đốt thành tro bụi .

Đợi luật sư của Lục Duyên nói xong , luật sư của Lục gia chậm rãi cất tiếng :" Nguyên cáo mở miệng nói đương sự của tôi giết hại ba mẹ cậu ấy , vậy mời Lục Duyên tiên sinh , ngài là có chứng cứ gì không ? Nếu như không có thì , tôi hoàn toàn có thể coi là ngài đang vu khống hãm hại cho thân chủ của tôi ."

" Đương nhiên có , nếu không tôi cũng chẳng thể vô căn vô cứ mà cáo buộc ba nuôi tôi rồi ?" Trên mặt Lục Duyên không biểu cảm gì , nhàn nhạt nói .

" Truyền nhân chứng !" Thẩm phán dùng búa gỗ nhỏ gõ gõ cái bàn , nghiêm túc nói .

Đồng thời lúc này , nhân viên công tác đỡ một ông lão run lẩy bẩy đi tới .

" Triệu Quốc Tông , nghe nói ông từng chính mắt nhìn thấy bị cáo giết người phóng hỏa , tình huống đó có thật hay không ?"

" Ngài thẩm phán oan uổng quá !" Ông cụ Triệu đột nhiên quỳ xuống đất kêu lên , nước mắt nước mũi tèm nhem .

Tình huống gì đây ?

Hành động này của nhân chứng đã khiến tất cả mọi người đều phải kinh hoàng , không ngừng nhao nhao bàn luận sôi nổi , ngay cả thẩm phán cũng sững người một lúc , lập tức múa mấy cái búa xuống , " Yên lặng ! Yên lặng !"

" Ông có oan khuất gì ?"

Ông cụ Triệu lau đi nước mắt nói :" Thật ra tôi chẳng thấy cái người giết người phóng hỏa đó , đều là do bọn họ ép tôi làm nhân chứng , còn nói nếu tôi không ra làm chứng thì sẽ giết cả nhà tôi , cho nên tôi chỉ có thể ... chỉ có thể ... Mong ngài thẩm phán tra xét rõ ràng !"

" Ông đang nói bậy bạ gì thế ? Hôm qua ông không phải nói như vậy !" Lục Duyên vừa kinh ngạc vừa tức giận , kích động muốn lao tới tìm lão lý luận lại bị người bên cạnh kéo lại :" Lục Duyên tiên sinh , mong cậu bình tĩnh một chút ."

" Mọi người nhìn đi ! Mọi người nhìn đi ! Nó lại muốn đánh tôi đó , ngài thẩm phán cứu tôi với !" Ông cụ Triệu bị dọa đến vội vàng dùng tay giữ lấy đầu , cơ thể run lên bần bật ."

" Ông !" Lục Duyên khó tin nhìn lão , không dám tin cái người hôm qua còn hiền hậu cười ôn hòa mà hôm nay lại giống như biến thành một con người khác vậy , ăn nói bậy bạ lại diễn giỏi , nói một đằng làm một nẻo .

Trên hàng ghế nghe thẩm , sắc mặt Cố Danh trở nên thật khó coi , nói với người bên cạnh :" Tiểu Lưu , cậu phái người đi điều tra chi tiết ông già này cho tôi , nghe đây , nhất định phải tra ra rõ mồn một đến từng chi tiết !"

" Vâng ."

Đáng ghét , bị tính kế rồi ư ...... Cố Danh nhìn người đàn ông ung dung tự tại trên ghế bị cáo , nội tâm từng cơn tức giận , rốt cuộc Cố Danh vẫn là xem thường tên hồ ly này rồi .

" Nguyên cáo , lời ông ấy nói là thật chứ ?" Thẩm phán uy nghiêm hỏi .

" Đương nhiên là giả !"

" Có chứng cứ không ?"

" Không có , nhưng mà ......"

" Vậy cậu còn chứng cứ nào khác có thể chứng minh hành động phạm tội của bị cáo ?" Thẩm phán nhàn nhạt ngắt lời cậu .

Lục Duyên trầm mặc , chết trân nhìn chòng chọc bị cáo Lục Triển Vũ , hít sâu một hơi , cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh lại , cậu lúc này hoàn toàn đã tỏ , hết thảy đều là do Lục Triển Vũ giở trò quỷ , ông cụ họ Triệu đó từ đầu đến cuối là 'nhân chứng' bị hắn khống chế , hắn lại tính đến bước đi này không hổ danh là tên cáo già , ngay cả Cố Danh cũng đấu không lại hắn .

Bên trong tòa án một mảnh yên lặng , ai cũng chẳng ngờ được sự việc lại phát triển đến bước này chứ .

Mà luật sư của Lục gia nhân cơ hội đó truy kích nói :" Nguyên cáo không có chứng cứ chứng minh được , cũng đồng thời thừa nhận cậu ta bôi nhọ vu khống cho thân chủ của tôi , căn cứ vào điều 243 , bịa đặt sự thật vu cáo hãm hại người khác với ý đồ khiến cho người khác chịu truy cứu hình sự , tình tiết nghiêm trọng , sẽ bị xử phạt dưới 3 năm tù giam có thời hạn ; Nếu tạo ra hậu quả nghiêm trọng , sẽ bị xử phạt từ 3 năm tù đến 10 năm tù giam có thời hạn , bên tôi bảo lưu ý kiến truy cứu trách nhiệm hình sự đối với nguyên cáo ."

Bên dưới nghe thẩm ồ lên , chiêu này thật hiểm , ngắn ngủi trong mấy phút đồng hồ , bị cáo trở thành nguyên cáo , nguyên cáo biến thành bị cáo , chốc lát đã xoay ngược tình thế rồi .

" Luật sư Trương , cũng không cần như vậy ." Lục Triển Vũ chậm rì rì lên tiếng , nghiêng đầu cười :" Cậu ấy dù sao cũng vẫn là con trai tôi , không nghĩ hai ngày trước tôi có nói đôi câu với cậu ấy , cậu ấy lại dùng loại cách thức này để báo thù tôi , là do tôi không nuôi dạy cậu ấy nên người , ngài thẩm phán , thật xin lỗi đã tạo thêm rắc rối cho ngài rồi ."

" Đâu có đâu có ." Thẩm phán tất nhiên biết sự lợi hại của hắn , cũng không dám thất lễ .

" Lục Triển Vũ ông !!!" Lục Duyên mắt đỏ ngầu , tức đến nỗi mất đi lý trí , trong mắt chỉ còn nụ cười ghê tởm của Lục Triển Vũ , nếu như không phải có người gắt gao giữ chặt lấy cậu , cậu sớm lao lên hung hăng đấm vào mặt hắn rồi .

Trông thấy Lục Duyên điên cuồng như thế , lại nghe lời nói kia của Lục Triển Vũ , đám người nghe thẩm căm giận không thôi , toàn bộ đều nghiêng về hướng Lục Triển Vũ , vì hắn mà bất bình thay .

" Con trai vẫn là tự sinh thì tốt hơn , ông xem đi , chỉ bởi vì một mâu thuẫn bé tí xíu mà đã đem ba nó kiện ra tòa luôn rồi , thằng nhóc này vừa nhìn là biết là một tên sói mắt trắng mà ."

" Đúng vậy đúng vậy , con người nha , phải biết cảm ơn , nếu như không có ngài Lục đem hắn đón về Lục gia , phỏng chừng bây giờ không biết hắn chết ở xó xỉnh nào rồi ấy chứ ."

" Thật là làm ơn mắc oán mà ......"

Đủ kiểu đủ loại tiếng xì xào bàn tán giống hệt như một thanh kiếm bén nhọn hung hăng cắm vào trái tim cậu , lạnh thấu cả xương , rét đến đông cả máu .

Giờ đây ở trong mắt mọi người , cậu mới là tội nhân , một tội nhân không có lòng cảm ơn , lòng lang dạ sói , lấy ân báo oán , vô tình vô nghĩa .

Mà tên tội nhân thật sự ngồi trên ghế bị cáo lại nhìn trò hề này như là xem kịch , bày ra vẻ mặt thuần lương vô tội .

Lục Úc vừa chạy đến chính là nhìn thấy một màn này , trong tiếng mắng chửi bóng dáng Lục Duyên đơn bạc gầy yếu , cô độc lại yếu ớt , phảng phất chỉ cần một cơn gió thổi tới sẽ ngã quỵ ngay , mặc dù là thế , sóng lưng của cậu vẫn thẳng tắp như cũ , quật cường không chịu thua cuộc .

" Nguyên cáo , tôi hỏi cậu lại lần nữa , cậu có chứng cứ khác nào không ?"

" ...... " Lục Duyên hai tay nắm chặt thành quyền , đáy mắt chầm chậm nhiễm màu tuyệt vọng , lẽ nào cậu thật đấu không lại Lục triển Vũ hay sao ? Cậu không cam tâm , không cam tâm mà , cắn chặt khóe môi mùi gỉ sét nồng nồng chảy ra , đó là mùi máu tươi .

Thẩm phán thấy cậu không trả lời , thì xem như thừa nhận .

" Vậy thì tôi tuyên phán , lần ra tòa này , nguyên cáo chứng cứ không đủ , phán bị cáo không ......"

" Tôi có chứng cứ ."

Một giọng nói điềm tĩnh chợt vang lên từ trong chỗ nghe thẩm , không lớn không nhỏ , vừa hay người của cả toàn hiện trường đều nghe thấy rõ .

Mọi người sững sờ , nhìn về phía âm thanh phát ra , phát hiện thế nhưng lại là một cô bé khoảng 17 18 tuổi .

Giọng nói này ......

Con người Lục Duyên co rút mãnh liệt , run rẩy xoay người lại , vừa hay chạm vào đôi mắt giống hồ nước sâu của người đó , cô hờ hững hoàn toàn giống như trước đây , chỉ là lúc nhìn cậu hiếm có được cong cong khóe môi , hơi hơi mỉm cười .

" Lâu rồi không gặp ."

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.