Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại Lục Úc 1- Thuở đầu

2791 chữ

Lúc Lục Úc còn thuở bé tí đã từng nghĩ rằng , cô vì cái gì mà được sinh ra trên đời này ? Tình yêu ? Tiền bạc ? Sau này cô mới biết được , hai cái đó đều không phải , đó chẳng qua là đơn phương tình nguyện của mẹ mà thôi .

Mẹ là ca sĩ của một quán bar có tiếng , thân hình bốc lửa , diễm lệ quyến rũ , có rất nhiều đàn ông điên cuồng theo đuổi bà không dứt , nhưng lại không một ai có thể nắm bắt được trái tim bà , cho đến khi bà gặp được cha .

Bọn họ là ở quán bar quen biết nhau , mặc dù biết cha đã có gia đình riêng , mẹ vẫn là rơi tõm vào trong lưới tình , bắt đầu từ đó về sau , bà liền không đi làm trong quán bar nữa , cha mỗi tháng sẽ cho bà một khoản tiền , bà chỉ cần ăn một bữa cơm rồi cùng hắn bồi lên giường thì có thể có được một cuộc sống không cần lo nghĩ nữa rồi .

Thông thường mọi người sẽ đem kiểu phụ nữ này gọi là tình nhân hoặc là tiểu tam , Lục Úc không hề phản bác , bởi vì cô biết đó là sự thật .

Nhưng mà điều này cũng không hề gây trở ngại được sự thật cô rất yêu mẹ mình , chỉ là cô biết , mẹ của cô cũng rất dịu dàng lương thiện , sẽ làm những bữa cơm rất ngon cho cô ; Sẽ cưng chiều ôm cô và nói Tiểu Úc thật là ngoan ; Sẽ khen thưởng cô và nói Tiểu Úc thật là giỏi trong những lần cô thi đạt được điểm tốt , sau đó mua cho cô rất nhiều đồ ăn ngon để khen thưởng cô ; Mẹ rất thông minh , những bài tập giáo viên giao cho mẹ đều biết làm hết , đương nhiên , mỗi lần như vậy chỉ có bài tập của cô là đầy ắp chữ phê giỏi của giáo viên .

Hằng ngày việc cô thích nhất đó chính là nằm vào trong lòng mẹ , nghe mẹ đọc những câu truyện cổ tích .

Cô rất thích truyện cổ tích , bởi vì mỗi một kết cục trong truyện đều đẹp đẽ đến thế , lúc ấy , cô trước sau luôn tin rằng kết cục của cô và mẹ chắc chắn cũng có thể tốt đẹp như trong truyện cổ tích kia , ba nhất định sẽ cưỡi con ngựa trắng đến đón mẹ , mẹ cũng sẽ cùng ba thiên trường địa cửu .

Chỉ là lúc ấy cô không biết rằng , người cưỡi ngựa trắng là hoàng tử , mà ba của cô thì lại là ác ma .

Hàng xóm chung quanh dường như đều biết những chuyện của mẹ , ai ai cũng né kinh không kịp với mẹ con hai người , thỉnh thoảng gặp phải cũng bày ra vẻ mặt khinh thường và chán ghét , càng có những người quá khích còn đứng trước cửa nhà bọn họ mắng chửi ầm ĩ .

Ở cái xã hội với độ khoan dung bằng số 0 tròn trĩnh này thì tiểu tam luôn là người khiến người ta thống hận và trơ trẽn lên án gay gắt .

Dĩ nhiên , Lục Úc bị tất cả những đứa trẻ cùng lứa bài xích , trong trường ngoài trường bị bắt nạt thường như cơm bữa , không có bạn bè , đa số những người vừa nhìn thấy cô liền đi đường vòng , chẳng ai muốn chơi cùng cô cả .

Nói thật thì Lục Úc cũng chẳng thèm để bụng , dù sao từ nhỏ đến lớn , cái cô không thiếu nhất đó chính là cô độc .

Chỉ là mẹ lại không nghĩ như vậy , mỗi lần nhìn thấy vết xanh xanh tím tím trên người cô , bà luôn vừa đau lòng bôi thuốc cho cô , vừa khó chịu mà rơi nước mắt , giọng nghẹn ngào :" Tiểu Úc , xin lỗi , xin lỗi con ......"

" Không sao đâu , mẹ , Tiểu Úc không đau , không đau thật mà ." Lục Úc không biết vì sao , mắt rất chua xót rất chua xót , thật kỳ lạ , rõ ràng cô không để bụng lắm mà , một chút cũng không hề để bụng mà ......

Rất nhanh , ba đã phát hiện sự tồn tại của cô , tương phản hoàn toàn với tưởng tượng của mẹ , hắn không tỏ vẻ bất cứ điều gì , không có tức giận hay vui mừng rõ ràng , thậm chí ngay cả một chút ngỡ ngàng cũng chả có , trên mặt vẫn treo nụ cười bất biến , " Như vậy à , vậy chúc mừng cô rồi ."

Phảng phất đứa con mà mẹ sinh ra không phải là của hắn vậy , hoàn toàn chẳng quan hệ gì với ta vậy , hắn đối với mẹ cũng giống như trước kia , không chán ghét , không yêu thích , vẫn chỉ là quan hệ bạn giường mà thôi .

Bắt đầu từ đó về sau , mẹ liền thay đổi , tính tình trở nên vui buồn thất thường , mẹ của trước kia chưa từng đánh mắng cô , ngay cả làm sai chuyện cũng chỉ là trách bâng quơ mấy câu thôi , mẹ của bây giờ sẽ vì một chuyện cỏn con mà mắng nhiếc cô đến ngập đầu , sẽ bởi vì thi hỏng mà đấm đá tay chân với cô .

" Thi như vậy mà còn dám dát mặt đưa cho tao coi à ? Mày là heo à ? Hèn gì ba mày không thích mày ! Hèn gì ba mày không thèm mày ! Đều là do mày ! Bởi vì mày !" Gương mặt xinh đẹp của người mẹ trở nên vặn vẹo hung tợn , đem bài thi xé thành những mảnh vụn nhỏ , cố sức vứt lên mặt cô .

" Mẹ à , xin mẹ , xin mẹ đừng xé nữa , ngày mai con còn phải nộp ... nộp ... oa oa ..." Cơ thể Lục Úc run rẩy , nước mắt tí tách rơi vừa ngăn cản bà lại .

" Còn nộp lên ? Thành tích như vậy mày còn nộp lên mày không biết mắc cỡ à ? Xem ra tao trước kia đối với mày quá tốt rồi , bắt đầu từ nay trở đi , nếu như mày còn thi thành ra như vậy nữa , phạt mày không được ăn cơm !"

Mẹ nói xong liền đem cô đẩy xuống đất , bỏ mặc cô khóc lóc cầu xin , xoay người nghênh ngang rời đi .

Tối muộn , Lục Úc mở đèn pin , bụng đói meo ngồi trên đất , lén lút dán bài thi , nước mắt không kiềm được lã chã rơi , từng giọt từng giọt rơi trên trang giấy nhăn nhúm không còn nguyên vẹn , làm thế nào cũng không thu nước mắt lại được .

Ngón tay cô run rẩy ghép bài thi lại với nhau , từng mảnh từng mảnh , cẩn thận đem nó dán lại như ban đầu , không phải cô luyến tiếc bài thi mà là giáo viên đã nói rõ ràng rồi , ngày mai nếu như ai không có bài thi hoặc là chưa ký tên thì phải mời phụ huynh , nếu như phụ huynh không tới , liền bị bắt đứng học , cô không dám tưởng tượng kết quả nếu như cô nói với giáo viên rằng bài thi bị xé mất rồi thì sẽ như thế nào đây .

Cô tủi thân khóc lóc , kiềm chế bằng giọng mũi , không tiếng động chảy nước mắt , làm thế nào cũng nghĩ không thông suốt , một người mẹ dịu dàng biết bao sao lại biến thành cái dáng vẻ này chứ ......

Coi đây là cơ hội , quan hệ giữa cô và mẹ liền trở nên lạnh nhạt đi , không dính người giống như trước đây nữa , lần nào thi cũng liều mạng để đạt được thành tích như mẹ mong muốn , nhưng dù thi có tốt hơn nữa thì mẹ cũng không còn dáng vẻ vui mừng khen lấy khen để cô như trước đây nữa rồi .

Mà cô vốn không có lấy một người bạn , tính cách từ đó càng ngày càng hờ hững , cũng càng ngày càng quái gở , cho đến hôm đó , cô gặp được cậu , người thiếu niên có tên là Lục Duyên .

Hôm ấy , cô cùng mẹ đi đến nhà bạn của mẹ làm khách , bởi vì hoàn cảnh và nguyên nhân tính cách , cô đối với hết thảy những người lạ đều ôm lấy địch ý và phòng bị nhất định nào đó , cho nên lúc mẹ đẩy cô ra chào hỏi , cô có chút cực kỳ sợ hãi , không biết nên mở lời như thế nào , đồng thời nhìn mẹ không kiên nhẫn , trong lòng càng thêm sợ hãi hơn .

Chính vào lúc này , một thiếu niên xinh đẹp giống như búp bê đột ngột xuất hiện trong tầm mắt cô , vươn tay ra với cô , lộ ra nụ cười tươi tắn , long lanh sáng lạn , " Chào em , anh là Lục Duyên , còn em tên gì ?"

Lục Úc thất thần , mê hoặc nhìn nụ cười của cậu , lần đầu tiên có bạn cùng cười với cô , một nụ cười đầy thuần túy , không phải châm chọc cũng không phải cười nhạo , phảng phất mang theo ánh sáng , tràn đầy ấm áp .

Cô do dự nắm lấy tay cậu , nhỏ giọng nói : " ...... Em tên Lục Úc ."

" Oa ...... Cùng họ với anh nữa kìa !" Không biết vì sao cậu kích động kêu lên , nụ cười thêm sâu , ánh mắt nhìn cô cũng trở nên thân thiết hơn , " Anh còn chưa gặp qua bạn nào cùng họ với anh đâu đấy , em yên tâm , có anh ở đây , không ai dám ăn hiếp em đâu !"

Nhìn nụ cười phấn khích của thiếu niên , người luôn lãnh đạm quái gở không biết vì sao lại cong cong khóe môi lên , thật là không thể tưởng tượng nổi mà .

Sau đó mẹ đi rồi , cô ở lại .

Cô không biết mẹ đi đâu , cũng không biết khi nào cô mới được về nhà , dù trong lòng hết sức bất an nhưng lại không dám giống như trước đây nhõng nhẽo giữ chân mẹ lại , cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn bà rời đi .

Trái ngược với cô , nghe nói cô phải ở nhà cậu mấy ngày , cậu vui vẻ muốn nhảy cẫng lên , mắt sáng long lanh ôm chặt lấy cô không chịu buông , miệng không ngừng gào lên :" Mình có em gái rồi ! Mình có em gái rồi !"

Lục Úc cứ như vậy trở tay không kịp bị cậu ôm vào lòng , ngửi mùi hương xà phòng thoang thoảng trên người cậu , đại não trống rỗng một mảng .

" Con bỏ tay ra ! Em gái sắp bị con dọa khóc rồi kìa !" Dư Huyên cũng ngây ra , nhanh chóng tiến tới kéo cậu .

" Con không ! Cứ không !" Lục Duyên giương cái cổ trắng tuyết , quắc thước tuyên bố :" Em gái là của con , sẽ không buông tay !"

" Con ngứa da rồi phải không ?" Vẻ mặt Dư Huyên sắc bén , xấu hổ cười với Lục Úc :" Con đừng để bụng nhé , Lục Duyên nó luôn muốn có em , có thể do hai đứa cùng họ , lại ở nhà dì nên nó liền coi con như em gái ."

Lục Úc lắc lắc đầu , tỏ vẻ không hề để bụng , trong lòng không biết vì sao lại có chút vui mừng , một chút bất an kia bỗng nhiên biến mất luôn .

Trong mấy ngày tiếp sau đó , Lục Duyên thật đúng như những lời cậu nói , coi cô thành em gái mình , dẫn cô đi chơi , dắt cô đi ăn , làm rất nhiều rất nhiều những chuyện cô từ trước đến giờ chưa từng làm qua , bây giờ ngẫm lại , đó có thể là thời gian tươi đẹp nhất từ trước đến nay trong cuộc đời của cô .

......

" Sao em ngay cả trò trốn tìm cũng không biết vậy ? Cái gì ? Chưa từng nghe qua à !? Không phải chứ , em từ ngoài hành tinh đến đây sao ? Bó tay , để anh nói cho em nghe quy tắc nhé ......"

.......

" Haizz , tại sao anh phải ngủ cùng em ...... Đợi đã , anh không có trách em ! Nói xin lỗi gì chứ , cái này còn không phải trong nhà không còn phòng nào khác nữa sao ...... Anh thật không ghét em mà ! Chỉ là có chút xấu hổ ...... Suy cho cùng đây là lần đầu tiên anh ngủ với bé gái đấy ..." Mặt Lục Duyên hơi đỏ hây hây , mạnh miệng nói :" Tướng ngủ của anh không tốt lắm đâu , coi chừng bị anh đá xuống giường nhé ."

......

" Tèng téng teng , nhìn nè , đây là sô cô la mà anh thích nhất nè , đây , chia cho em một nửa , sao ? Ngon lắm luôn phải không ! Ấy , đừng nuốt nguyên miếng như vậy , cái này phải nhai từ từ !"

......

Cứ như vậy , bọn họ cùng nhau trải qua suốt cả ngày hè .

Đây là lần duy nhất cô cảm thấy một mùa hè oi bức đến vậy , trước kia , cô đều trực tiếp làm ổ luôn trong nhà , vừa ngủ là có thể ngủ tới cả ngày .

Nhưng sau khi đến nhà Lục Duyên , Lục Duyên luôn tìm cách lừa cô đi ra ngoài , trên người cậu có một loại ma lực thần kỳ , trái ngược với cô , luôn được rất nhiều đồng bọn xoay quanh , cậu chính là vua của trẻ con , dẫn bọn họ đi bắt ve sầu , leo núi , bơi sông bơi suối , thám hiểm rừng cây ...... Cái gì cũng dám làm , cái gì cũng làm qua .

Cũng là lần đầu tiên , cô cảm thấy thế giới bên ngoài rộng lớn đến thế , thú vị đến thế .

Nghe nói , lúc bạn cảm thấy lưu luyến với thời gian thì nó sẽ luôn trôi qua rất nhanh .

Đối với cô mà nói , mùa hè này thoáng cái đã trôi đi , chớp mắt chính là lúc ly biệt .

" Đừng đi mà , Tiểu Úc , đừng đi ...... Nếu em ở lại anh sẽ mua sô cô la cho em có được không ? Chơi với em cả ngày luôn được không ? Còn nữa không phải em nói muốn đi công viên trò chơi hay sao ? Anh cũng đi với em luôn ...... vì vậy , có thể đừng đi được không , nha ?" Lục Duyên túm chặt cô không chịu buông tay , khóc đến sướt mướt , nước mũi chảy ròng rọc .

Lúc biệt ly , lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Duyên khóc lóc , dù mẹ Lục đánh đến rách da tróc thịt cậu cũng quật cường chưa từng rơi lấy một giọt nước mắt nào , khóc rồi , khóc rất xấu rất xấu , xấu đến mức cô nhịn không được cũng rơi nước mắt theo , cũng khóc đến xấu xí như cậu .

Dĩ nhiên , bọn họ không ngăn được cuộc ly biệt cuối cùng cũng đến này .

Ngày đó , không phải là lần gặp cuối cùng của bọn họ , nhưng nếu như có thể biết trước được tương lai , cô tình nguyên lúc ấy là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ , mặc dù sau này không gặp nhau nữa cũng còn tốt hơn so với cảnh còn người thì đã mất , không phải sao ?

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.