Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vết thương

3112 chữ

Lục Duyên đẩy cửa thư phòng ra , đập vào mắt chính là khí phái cao lớn , hơn nữa giá sách đậm mùi cổ xưa . Trên giá sách bày đầy đủ các loại sách , ngẫu nhiên xen lẫn mấy gốm sứ nhỏ nhắn tinh xảo .

Chóp mũi ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt , tươi mát trang nhã , khiến tinh thần vẫn luôn căng chặt của cậu khe khẽ thả lỏng .

Đây là lần đầu tiên cậu vào thư phòng , nơi này luôn là chỗ làm việc của Lục Triển Vũ , không có sự cho phép của hắn bình thường không ai dám sớ rớ bước vào .

Tầm mắt cậu đông cứng lại , một lúc liền thấy được thân ảnh tao nhã an nhàn đang ngồi trước bàn sách , trước bàn của người đàn ông chất đầy các loại tài liệu và văn kiện , bộ dáng như là đang làm việc .

Nghe thấy bên cửa truyền tới tiếng động , Lục Triển Vũ đặt tài liệu trong tay xuống , ngẩng đầu lên , mắt đào hoa hẹp dài đánh giá người thiếu niên trước mặt có chút thận trọng , khẽ cười nói :" Tới rồi sao không lên tiếng ?"

Lục Duyên cụp mắt rũ mi , vẻ mặt cung kính hỏi :" Không biết phụ thân tìm con có chuyện gì ?"

" Mấy ngày ở đây đã quen chưa ?"

" Khá tốt ạ ."

" Cuộc sống ở trường có thích ứng chưa ? Ở chung với các bạn như thế nào ?"

" Đều khá tốt ạ ."

" Ồ ?" Lục Triển Vũ sờ cằm , cười tủm tỉm nhìn cậu , " Trong đó cũng bao gồm cả Tiểu Tuyết ?"

Lục Duyên căng thẳng trong lòng , ngẩng đầu nhìn hắn .

Người đàn ông như cười như không nhìn cậu , đôi mắt giống như đầm sâu phảng phất như nhìn thấu nội tâm của cậu .

" ...... Không bao gồm ." Sau một giây Lục Duyên do dự , thành thật trả lời , đồng thời lòng như trống bỏi .

Cậu mới không tin người đàn ông trước mắt này không rõ quan hệ giữa cậu và Lục Tuyết .

" Ha ha ," Thấy Lục Duyên cúi đầu , một bộ dáng nhận lỗi , Lục Triển Vũ lắc đầu cười khẽ , " Con không cần phải căng thẳng như vậy , ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi , tính của Tiểu Tuyết quá ư là kiêu ngạo , con với nó trong thời gian ngắn chung sống không hòa hợp cũng là chuyện bình thường ."

" Hôm nay ta gọi con tới là vì chuyện khác , con có nhớ mục đích ta nhận nuôi con chứ ?"

" ...... Vì bồi dưỡng người thừa kế ?"

" Không sai , thật không dấu giếm , trước con ta đã từng nhận nuôi mấy đứa trẻ , nhưng đáng tiếc đó là , không một ai khiến ta hài lòng cả , vì vậy ta đã đem bọn chúng đưa đi ."

Hai tay Lục Triển Vũ đan vào nhau , lưng tựa ghế lắc , khóe miệng mỉm cười , nhàn nhã tự tại phảng phất như đang nói thời tiết hôm nay thật như thế nào .

Lục Duyên trong lòng chấn động , không nghĩ tới hắn nhẹ nhàng đem cái rối rắm luôn lắc lư trong lòng cậu nói ra như thế , khẩn trương nuốt nước miếng , dè dặt hỏi :" ...... Đều đưa đi ư , là đưa đi đâu ?"

Thấy sắc mặt Lục Duyên 'soạt' trắng bệch ra , Lục Triển Vũ phụt cười nói , " Con nghĩ đi đâu vậy ? Ta đương nhiên đưa bọn chúng đến nơi thích hợp với bọn chúng rồi ."

" Nơi thích hợp với bọn họ ?" Lục Duyên không hiểu .

" Hứa Thanh yêu thích hội họa , không có lòng kinh doanh , ta đưa nó tới nhà một người bạn thân có cùng loại sở thích này , vừa hay người bạn đó nhiều năm lẻ loi một mình , dưới gối không con cái , cũng giải quyết tâm nguyện của người đó ; Trương Vũ thích âm nhạc , ta đương nhiên đem nó giao cho một người bạn trong giới âm nhạc để bồi dưỡng nhân tài , hi vọng nó có chút trình độ ."

" Chỉ ...... chỉ đơn giản như vậy !?" Lục Duyên kinh ngạc không thôi .

" Không thì thế nào ?" Lục Triển Vũ phì cười .

" Con cho rằng người sẽ đem bọn họ đưa về cô nhị viện ...... " Lục Duyên thành thật trả lời .

" Sao có thể chứ , dẫu sao bọn chúng cũng đã làm con trai ta một khoảng thời gian , hai bên cũng có chút cảm tình , ta sao có thể tuyệt tình như vậy được ?" Lục Triển Vũ lắc đầu cười nói .

Hóa ra đều là hiểu lầm .

Làm rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối , Lục Duyên đối với người trước mắt này nhiều thêm mấy phần hảo cảm , hơn nữa kính phục từ trong tận đáy lòng .

" Tuy rằng chúng đều đã tìm được chốn về của riêng mình , nhưng người thừa kế ta vẫn phải tìm kiếm , con ở đây đã nhiều ngày , là lúc nên để con tiếp xúc với một số kiến thức về phương diện kinh doanh rồi , bắt đầu từ mai trở đi ta sẽ sắp xếp giáo viên hướng dẫn chuyên ngành mỗi ngày cho con lên lớp , con phải chuẩn bị tâm lý cho tốt ."

Cho nên đây mới là mục đích cuối cùng tìm cậu tới ......

" Vâng , con sẽ cố gắng ." Lục Duyên gật đầu , bảo đảm nói .

Không thể không nói , trong lòng cậu thời khắc này thật sự sinh ra ý nghĩ muốn làm chút gì đó cho hắn , cũng là vì báo đáp ân tình nuôi dưỡng của hắn nữa .

" Ừ ...... Vẫn còn một việc nữa muốn nhờ con ."

" Vâng , việc gì ạ ?"

" Chắc con đã biết , ngoại trừ Tiểu Tuyết ra , ta còn một đứa con gái khác ."

" Người là nói ...... Lục Úc ?"

" Không sai ." Lục Triển Vũ dừng một chút , lộ ra mấy phần trầm tư hiếm thấy , " Tiểu Duyên , ta hỏi con , trải qua nhiều ngày như vậy , con cảm thấy Tiểu Úc là người như thế nào ?"

Không nghĩ rằng hắn sẽ đột nhiên hỏi như vậy , Lục Duyên sững sờ , nghĩ nghĩ rồi nói , " Cái này con cũng không rõ lắm ạ , con và cô ấy chưa từng tiếp xúc qua ."

" Vậy con dựa vào cảm giác nói thử xem nào ."

" Á , con cảm thấy cô ấy có chút kỳ quái ."

Lục Duyên hết sức uyển chuyển nói , đem mấy từ ngữ như mặt người chết , chứng tự bế , âm khí nặng vân vân mây mây lượt bỏ đi hết .

" Kỳ quái ?" Lục Triển Vũ nghiền ngẫm nặn cái từ này , " Chính xác là , cổ quái , lầm lì , lạnh đạm , đây chính là con bé trong mắt tất cả mọi người , nếu như không phải biết đi biết động biết nghe , quả thật rất giống người mắc chứng tự bế ."

" Cô ấy bẩm sinh đã như vậy sao ?"

Lục Duyên nhịn không được hỏi , thực ra nghĩ không ra một đứa con gái lớn cỡ tuổi cậu rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới biến thành bộ dạng không người không quỷ như hiện tại .

" Chí ít lần đầu tiên ta gặp con bé đã vậy rồi ."

Lục Duyên như hiểu như không hiểu , hỏi :" Vậy người nói cho con biết những thứ này là muốn ?"

Lục Triển Vũ cười tủm tỉm nhìn cậu , " Con phải biết , ta là người giám hộ của con bé , có trách nhiệm đảm bảo an toàn nhân thân , con xem con bé trước nay tan học đều không về nhà , cũng không biết la cà đi đâu , cũng không ở nhà ăn cơm lấy một lần , vạn nhất gặp phải chuyên nguy hiểm thì làm sao bây giờ ? Cho nên ta muốn con giúp đỡ một chút , nắm bắt hướng đi của con bé , sau khi tan học con bé đã đi những đâu , đã gặp những ai , đã làm những việc gì đều báo lại cho ta biết ."

" Người tại sao không đích thân đi hỏi cô ấy ạ ?"

" Con cảm thấy con bé sẽ nói cho ta biết sao ?"

" ...... Vì vậy người muốn con giám sát cô ấy ?"

" Đừng nói khó nghe như vậy chứ , ta đây chỉ là quan tâm của người làm cha mà thôi ." Lục Triển Vũ tỏ vẻ vô tội , buông tay nói :" Vì nguyên nhân các kiểu , ta không thể quản con bé như quản Tiểu Tuyết được , vì vậy nhờ cả vào con !"

" Nhưng mà con ......"

Lục Duyên có chút khó khăn , cậu đã quyết định không với Lục Úc có bất kỳ dây dưa nào rồi .

" Có vấn đề ư ?"

" ...... Không có ." Sau cùng vẫn là nhận lời .

" Rất tốt , trước như vậy đi , con về trước đi ." Lục Triển Vũ một lần nữa cầm lấy hồ sơ trên bàn , cười tủm tỉm hạ lệnh đuổi khách .

" ...... " Có cảm giác như bị chơi xỏ là chuyện như thế nào ?

Đợi đến khi bóng dáng Lục Duyên hoàn toàn biến mất ở cửa , Lục Triển Vũ suy nghĩ một lúc , kéo ra ngăn kéo cuối cùng của bàn sách , lấy ra một cái ví tiền màu đen có chút cũ rách không ăn nhập với sở thích của hắn .

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở ví tiền ra , đập vào mắt chính là một bức ảnh trắng đen cũ kỹ .

Ánh mắt Lục Triển Vũ đột nhiên trở nên dịu dàng , bụng ngón tay mềm mại tỉ mỉ vuốt ve người trong tấm ảnh .

Đó là một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú , khuôn mặt trắng nõn , người ấy có mái tóc màu cà phê mềm mại , mặc chiếc áo sơ mi màu cà phê , cả người nhìn sạch sẽ và tươi sáng , đang ngượng ngùng nhìn máy ảnh , lộ ra chút nụ cười thẹn thùng .

Nếu lúc này có những người khác ở đây , nhất định sẽ ngạc nhiên phát hiện , tướng mạo anh chàng trong bức ảnh và Lục Duyên có bảy phần giống nhau , chỉ là khuôn mặt Lục Duyên có vẻ còn non nớt , mà chàng trai lại là chín chắn .

Lục Triển Vũ từng li từng tí nhìn chàng trai trong tấm ảnh , ánh mắt đen trầm , chiếu không ra một điểm ánh sáng , sắc mặt đột nhiên thay đổi , dữ tợn hung ác .

Tay bỗng buông lỏng , ảnh chụp rơi xuống mặt đất , mặt trái hướng lên , lộ ra trang bìa bốn màu trắng , một hàng chữ màu đen thanh tú ngay ngắn hiện ra hướng lên trên - -

Lục Thanh Vũ , chụp ngày 6 tháng 4 năm 1973 .

Đã gần nửa đêm , Lục Duyên nằm ở trên giường , hai mắt mở to ngắm nhìn trần nhà , không chút buồn ngủ nào .

Nghĩ tới nhiệm vụ mà Lục Triển Vũ sắp xếp cho anh , đầu liền tê dại đau một trận , giám sát Lục Úc ? Đùa cái gì vậy trời !? Trước không nói anh không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cô , lỡ chẳng may để Lục Tuyết biết được , tuyệt đối sẽ gánh ăn cho hết .

Lục Úc , cô gái vừa gặp mặt đã đầy vẻ thần bí , nói thực ra thì anh vẫn còn chút hiếu kỳ với cô .

Trong ấn tượng của anh , trước nay chưa từng thấy cô mở miệng nói chuyện qua , các bạn học cố ý vô ý xa lánh cô , giáo viên điểm danh cũng sẽ không điểm tới cô , cô giống như một người không tồn tại , trong lớp học sự tồn tại đó giống như vô hình .

Thật ra , cô cũng khá đáng thương , từ thái độ của Lục Triển Vũ có thể nhìn ra được , hắn đối với cô chỉ là cố gắng hoàn thành trách nhiệm nuôi dưỡng mà thôi , ngoài cái này ra cơ bản là không thèm đếm xỉa hay hỏi han gì cả .

Tuy là Lục Triển Vũ không giải thích cái gọi là nguyên nhân các loại , nhưng anh đã biết đôi chút thông tin từ trong miệng của người khác Lục Úc không phải là con gái ruột của hắn .

Nhưng vậy thì sao chứ ? Được ăn được uống , được ở được ngủ , có thể sống không phải là một việc hạnh phúc lắm sao ? Luận về đáng thương , ai mà không phải chứ ?

Lục Duyên ngước mắt nhìn cánh tay của chính mình , tay áo rộng rãi dần dần trượt xuống , lộ ra vết thương chồng chất trên làn da mịn màng .

Mắt Lục Duyên thêm sâu , môi mím chặt , thân thể run lên nhè nhẹ , cho dù nằm trên chiếc nệm mềm mại thoải mái , nhưng chỉ cần nhắm mắt lại , phảng phất có thể ngửi được mùi mục nát ẩm ướt lạnh lẽo của cô nhi viện .

Nơi cô nhi viện anh ở , tọa lạc ở một thị trấn nhỏ ít người đến , trên danh nghĩa nói thật dễ nghe , là nơi thu nhận cô nhi .

Nhưng bất quá cũng chỉ là những người hám lợi tiền tài đánh vào cái danh cô nhi viện , dùng tiền tiếp tế của quốc gia phát đi ăn chơi đàng điếm .

Bọn họ không hề cố kỵ mà tiêu xài số tiền đó , đánh bạc , mua rượu ...... keo kiệt duy nhất là mua thức ăn cho bọn cậu , dù là mua , nhất định cũng là mua rất ít , không đủ chống đỡ số lương toàn bộ người trong đó .

Nếu không phải sợ bọn cậu đói chết , chỉ sợ một chút xíu xiu đồ ăn cũng không muốn phân phát cho bọn cậu .

Cho nên vì sống sót , bọn cậu lần nào cũng phải tranh đoạt vì đồ ăn mà đánh nhau , chỉ vẻn vẹn vì một miếng lương thực cứu mạng .

Phụ trách chăm sóc anh chính là một người đàn ông trung niên lôi thôi lếch thếch , đặc biệt thích hút thuốc uống rượu , hắn thích nhất là đánh bạc .

Mỗi khi người đàn ông đó say rượu hoặc tâm tình không tốt sẽ vung cái roi chắc dày , đánh đập bọn cậu thật không muốn mạng .

Lục Duyên mỗi lần đều là co lại thân thể , hai tay bảo vệ đầu , nghiến chặt răng yên lặng chịu đòn . Luôn có đứa chịu không nổi mà đau khổ cầu xin , khóc ầm cầu xin hắn ta dừng tay , nhưng điều đó chỉ khiến cho hắn ta càng thêm hưng phấn , mắt đỏ ngầu càng thêm dùng sức đánh .

Đau ...... rất đau ...... Cơ thể dường như không phải của chính mình nữa , vết thương cũ còn chưa lành lại bị vết thương mới thay thế , vòng đi vòng lại , vết thương mãi không có một ngày tốt lên được .

So với thân thể đau đớn , cái khiến cậu sợ hãi nhất đó chính là khi người đàn ông đó thua sạch hết tiền , điều đó có nghĩa là bọn cậu không những phải bị đánh , mà còn bị bỏ đói .

Đói khát càng khó nhịn hơn so với vết thương .

Cậu nhớ lần thảm nhất của mình là cậu chưa ăn lấy một cái gì trong bụng suốt ba ngày liền , nằm trên mặt đất , cảm nhận rõ ràng sinh mệnh đang dần trôi đi .

Mặc dù thân thể đã bên bờ sụp đổ , nhưng vẫn không được so được cái hận ý sắp tuôn chảy ra .

Đối với người đàn ông , đối với ông trời , đối với chính mình .

Vì sao người như vậy phải sống trên đời này ?

Vì sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy ?

Vì sao tôi lại nhỏ bé như vậy ?

Cuộc sống cứ như thế , cho đến một ngày kia , một đám người áo đen xuất hiện trước cổng cô nhi viện , chỉ tên nói muốn nhận nuôi cậu .

Bậy giờ nghĩ lại , hết thảy đều giống như giấc mộng , thật sợ thức tỉnh , tỉnh lại vẫn ở cái phòng ngói rách kia , đếm ngược mạng sống từng ngày .

" Cộp - - cộp - -"

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân thật nhỏ , rất khẽ rất khẽ , nếu như không để ý nghe kỹ sẽ cho rằng đó là ảo giác .

Đã hơn nửa đêm khuya rồi , sẽ là ai đây ?

Lục Duyên chần chờ một lúc , vén chăn xuống giường , nhẹ tay nhẹ chân lò mò đi tới trước cửa , tay đặt ở tay nắm cửa , dừng lại bất động .

Tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng ......

Cậu nín thở , nắm chặt then cửa , trong lòng đã nắm rõ người ngoài cửa , dù sao cũng chỉ có cô mới về muộn như thế .

Muốn cậu giám sát cô , trước hết phải tiếp cận được cô trước .

Cậu nuốt nước miếng .

" Cộp ...... cộp ......"

Tiếng bước chân càng lúc càng gần rồi ......

Ba ...... hai ...... một ......

Chính là hiện tại ! Ánh mắt Lục Duyên trở nên kiên quyết , tay ấn then cửa , hết sức đem cửa đẩy ra .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.