Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh cáo

3271 chữ

Vừa đẩy cửa ra , Lục Duyên nhìn thấy mặt nghiêng của Lục Úc đối diện với cậu , trong bóng đêm mờ ảo không cũng quá rõ ràng .

" Đợi đã , tôi có chuyện muốn hỏi cậu !"

Lục Duyên thấy cô không có dấu hiệu dừng bước , vội vàng nắm lấy cổ tay cô , khoảnh khắc tiếp xúc làn da cô , một cảm giác lạnh băng lập tức xuyên thấu qua tay truyền khắp toàn thân .

Cậu không nén nổi hung hăng rùng mình một cái , sao mà lạnh như thế !?

Lục Úc bị nắm , chỉ có thể dừng lại . Ngước mắt nhìn cậu , vẫn trầm mặc như cũ .

" ...... "

Sao cô không phản kháng chứ ?

Lục Duyên có chút quẫn bách , tuy nhất thời nóng đầu đem cửa mở ra , nhưng khi thực sự đối mặt với cô , cậu hoàn toàn không biết nên nói gì , nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ , cậu mới không thèm muốn ở đây với cô mắt to trừng mắt nhỏ đâu .

Lục Duyên mỉm cười với cô , cố gắng trưng ra vẻ mặt như người bạn thân lâu năm .

" Sao cậu về trễ như vậy ?"

" ...... "

" Tan học cậu đã đi những đâu ?"

" ...... "

" Sao cậu không ở nhà ăn cơm tối ?"

" ...... "

Một lúc liền bắn ra mấy câu hỏi mà Lục Triển Vũ muốn biết , nhưng cô gái trước mắt này ngoài trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc , không tí phản ứng nào .

Luc Duyên chịu phải đả kích lớn , khi đối mặt với bạn học cậu có thể cười cười nói nói , im hơi lặng tiếng nghe ngóng hết thảy những tin tức liên quan tới Lục gia .

Thậm chí khi đối mặt với Lục Tuyết cậu không hề sợ hãi , nhưng đối với Lục Úc , tựa như một khúc gỗ không chút phản ứng , giống như bạn ném một trái bóng vậy , ngay cả chút âm thanh cũng chẳng có .

Lúc này Lục Duyên không thể không nghi ngờ cô có bị câm hay không , đã vậy còn chẳng ừ chẳng hử tiếng nào .

" Cậu nói một câu được không……”

" ...... "

" Cậu có thể nói không ?"

" ...... "

" Thôi vậy ...... ?"

Cậu thở dài , giơ tay đầu hàng , đang tính từ bỏ .

" ...... Rời khỏi chỗ này ."

Lục Úc nhìn cậu rất lâu , đột nhiên mở miệng , giọng nói khàn khàn nhỏ xíu , trầm thấp đột ngột .

Lục Duyên sửng sốt , lập tức phản ứng lại , kích động nói :" Cậu có thể nói à , cậu vừa mới nói cái gì ? Rời khỏi đây ...... rời đi đâu ?"

Thật sự quá kinh ngạc khi cô mở miệng nói chuyện , mạch não cậu nhất thời load chậm , không hiểu ý của cô .

Lục Úc : " ...... "

Cánh tay vung lên , dùng sức ném cái tay đang kéo cô của Lục Duyên .

Ngay lúc Lục Duyên còn không kịp phản ứng , xoay người rời đi .

“ Này ! Cậu làm sao vậy !?”

Cậu hô to , trơ mắt nhìn bóng dáng Lục Úc dần dần biến mất trong bóng tối , cho đến khi không thấy .

Đây là giận rồi ? Tại sao chứ ? Thật là quái lạ .

Rời khỏi nơi này ......

Rốt cuộc là chỉ nơi nào chứ ?

Là đang nói chỗ bọn họ đứng khi nãy , hay là cái gì khác ......

Lục Duyên đành quay về phòng , nằm trên giường suy nghĩ .

Nửa tiếng sau .

Cậu bỗng ngồi dậy , hai mắt trừng lớn , cái cô chỉ ...... chắc không phải là Lục gia chứ ?

" Tiểu thiếu gia , mời cậu nói hiểu biết của cậu về thương nghiệp là gì được không ?"

Lúc này trong một căn phòng của Lục gia , một thầy giáo già với mái tóc hoa râm cùng với gọng kính vàng đang cười tủm tỉm nhìn chàng trai nhỏ trước mắt cỡ tuổi cháu mình , ngữ khí hòa ái hỏi .

“ Chính là mua bán đồ , từ đó thu được lợi ích tiền bạc ." Lục Duyên nghĩ ngợi nói .

" Đơn giản mà nói như vậy không sai , " Thầy giáo già gật đầu tán thưởng , " Nhưng kinh doanh thực sự lại không dễ dàng đến thế . Nó rất tàn khốc , kịch liệt , thay đổi nhanh , rất nhiều người bởi vì nó danh lợi song thu , cũng rất nhiều người bởi thế nợ ngập đầu , mà sau cùng sẽ trở thành loại người như vậy , cái này quyết định bởi chính bản thân cậu rồi ."

" Vậy cháu nên làm thế nào ?" Lục Duyên như có suy nghĩ gật gật đầu .

Thầy giáo già vuốt vuốt râu nói , " Bắt đầu từ ngày hôm nay ta sẽ dạy cậu các mặt về thương trường , để cậu có chút hiểu biết đại khái với ngành nghề này , nhưng nhớ kỹ , đây không phải trường học , có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là lý luận suông , quan trọng vẫn là chân chính thực hành , dựa vào những tìm tòi của chính cậu lĩnh hội ."

" Thiên phú này rất quan trọng sao ?" Lục Duyên trầm mặc , đột nhiên hỏi .

" Thiên phú ?" Tay thầy giáo già đang vuốt râu khẽ dừng lại , nhìn cậu một cái , đầy thâm ý riêng nói :" Thiên phú dĩ nhiên quan trọng , nhưng quan trọng vẫn là vấn đề về tâm tính , tâm phải tĩnh , không thể quá nóng nảy xốc nổi , phải chịu được thất bại và đả kích , rất nhiều đại lão trong giới kinh doanh đều phải trải qua vô số cản trở khảo nghiệm mới phát triển đi đến bước hiện tại ."

" Phụ thân cũng là như vậy ?" Lục Duyên có chút tò mò , trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Triểu Vũ , cậu luôn muốn biết người đàn ông trẻ tuổi đó , làm sao đem một gia tộc phát triển như bây giờ , trở thành một tồn tại khó mà ngang hàng trong giới kinh doanh .

" Phụ thân cậu ? Không , hắn không phải như vậy ." Thầy giáo già ngẩn người , lập tức lắc đầu , có chút cảm khái thở dài , trong mắt kính phục , " Phụ thân cậu là người có thiên phú nhất mà ta từng gặp ."

" Lợi hại như vậy à ?" Lục Duyên không ngờ mình đánh giá Lục Triển Vũ lại cao như thế .

" Phụ thân cậu vốn không phải là người kinh doanh mà là nhà chính trị , hắn 25 tuổi làm chính trị , cũng trở thành quan lớn trong giới chính trị , thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp , tất cả mọi người đều bất ngờ hắn từ bỏ chính trị làm thương nhân , hết thảy từ bỏ tất cả cố gắng trên quan trường , lại không đến hai năm , lại ở trong giới kinh doanh lăn lộn hô mưa gọi gió , cậu nói xem hắn có lợi hại hay không ?"

Thầy giáo già nói tràng dài một hồi , như mong muốn nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Lục Duyên , cười ha hả nói :" Đối với cậu mà nói vẫn còn quá xa vời , bây giờ cậu cố gắng , sau này thành tựu chưa chắc ở phía sau phụ thân cậu ."

Lục Duyên tuy biết ông đang an ủi cậu , nhưng tâm tình vẫn như cũ hồi lâu không thể bình tĩnh lại , cậu vốn đang nghe sự tích các kiểu đồ liên quan tới Lục Triển Vũ , chỉ biết hắn kinh doanh rất giỏi , nhưng chưa từng nghĩ tới lại lợi hại như vậy .

Cậu giờ phút này rốt cuộc cũng hiểu được , người đàn ông suốt ngày luôn cứ cười như hồ ly kia rốt cuộc là một tồn tại như thế nào rồi .

" Lục Duyên ? Lục Duyên !! Này !" Chu Hạo cố sức đẩy đẩy vai của Lục Duyên , bất lực nhìn cái người vừa hết tiết đã ngủ trên bàn , " Dậy đi !! Vào tiết rồi này !"

" Á , sao nhanh như vậy trời ......" Mí mắt Lục Duyên nhập nhèm ngồi dậy , ngáp một cái thật rõ to , ngữ khí lười nhác trả lời .

" Cậu gần đây đi ăn trộm à ?" Chu Hạo quái lạ nhìn cậu .

" Hết cách , phải làm quá nhiều việc ." Lục Duyên lắc lắc đầu , lên tinh thần nói .

Gần đây cậu không những đúng hạn phải làm xong bài tập của trường , còn có Hoàng Nguyệt Ngọc quá đáng sắp đặt cho cậu tập đặc huấn , cuối cùng là lên lớp kinh doanh hằng ngày .

Thầy giáo già , cũng chính là thầy Trần mỗi lần đều sẽ vứt cho cậu một mệnh đề thương nghiệp , để khi nào xong tiết học sau cậu sẽ phải nộp lên cho ông , làm bây giờ mỗi ngày cậu đều rất muộn mới được đi ngủ .

" Làm gì vậy ? Mỗi ngày với Hoàng Nguyệt Ngọc anh anh em em còn chê mệt à !"

" ...... " Lục Duyên lười để ý đến cậu ta .

" Được rồi , các bạn học yên lặng ! Thầy phải tuyên bố một việc quan trọng ." Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng ra sức vỗ vỗ bàn , ánh mắt uy nghiêm không ngừng quét phía dưới , " Lễ hội âm nhạc của trường chúng ta mỗi năm một lần sắp bắt đầu rồi !"

" Haizz - - Tiếng thở dài lập tức vang lên .

" Sao lại bắt đầu nữa hả trời ?"

" Thật phiền à nha ......"

" Lễ hội âm nhạc ? Đó là gì vậy ?" Lục Duyên ngây người , hỏi Chu Hạo .

Chu Hạo cũng mặt mày ủ ê , " Còn không phải là nhà trường tổ chức mấy cái cuộc thi rách nát gì đó sao , mỗi lớp chọn ra một học sinh tham gia , hạng nhất được tiền thưởng và giấy chứng nhận tương ứng ."

" Vậy thì với cậu thì có quan hệ gì chứ ? Trưng cái mặt như mướp đắng đó làm gì ?" Lục Duyên lạnh lẽo nói .

" Ánh mắt đó của cậu là sao vậy ? Chu Hạo xấu hổ và giận dữ nói , " Đừng như vậy nhìn tớ , nhớ năm đó tớ cũng là Mic king* đấy !"

(*) nguyên văn là: 麦霸. Có thể hiểu theo hai nghĩa một là người hát karaoke rất hay và có thể hát nhiều bài hát, nhiều thể loại. Còn nghĩ thứ hai là một người chiếm micro không cho ai hát mặc dù hát không hay nhưng bài nào cũng đòi hát .

" Ồ , thật hả ?" Lục Duyên lười biếng trả lời .

" Cậu !"

" Yên lặng !" Chủ nhiệm lớp lại dùng sức vỗ bàn , " Nhìn cái dáng vẻ này của các em , có chút ý thức trách nhiệm lớp không hả ? Cái này liên quan tới vinh dự của lớp đó , chúng ta tuyệt đối không thể qua loa cẩu thả được ."

Ngay sau đó ánh mắt đều hướng vị trí trung tâm của lớp , ngữ khí cũng bất giác mà mềm mỏng , " Cùng với năm trước như nhau , bạn học Lục Tuyết , lần này nhờ cả vào em rồi ."

Vẻ mặt thiếu nữ kiêu căng , chống cằm , gương mặt xinh đẹp đầy vẻ khinh thường , " Cái loại thi đấu của mấy đứa tiểu học , tùy tiện chơi chút cũng nhẹ nhàng nắm chắc phần thắng rồi , thật chẳng thú vị tẹo nào ."

Lục Duyên kinh ngạc nhướng mày , nhìn Lục Tuyết trở thành tiêu điểm trong lớp , " Người cả lớp cử ra là Lục Tuyết ?"

" Cậu không biết à ? Lục Tuyết đã bắt đầu học đánh đàn từ lúc 5 tuổi , đã nhận được vô số các giải thưởng , cũng bao gồm cả giải thưởng quốc tế , là thiên tài piano hiếm gặp , năm ngoái cũng là bởi vì cô ta tham gia nên lớp chúng ta mới lấy được giải nhất đó ."

Chu Hạo nói xong chê bai liếc nhìn cậu , " Mệt cậu còn ở nhà họ Lục lâu như vậy , cái này cũng chẳng biết tí gì ."

" Lại chẳng ai nói cho tôi biết ." Lục Duyên nhún nhún vai , không cho là đúng .

Ở nhà mỗi khi Lục Tuyết nhìn cậu đều là cái dáng vẻ cao ngạo , chẳng buồn nói chuyện , càng huống chi là nói chuyện phiếm tìm hiểu , hơn nữa cậu cũng không bao giờ chủ động nghe ngóng mấy chuyện của Lục Tuyết , tự nhiên sẽ không biết gì về cô ta cả .

Trừ cái này ra , cậu cảm thấy rất khó đem cái vị đại tiểu thư tùy hứng ngổ ngáo này cùng với người cao nhã đoan trang đánh đàn kia gộp thành một người .

Bất quá sau việc này chứng tỏ cậu không thể trông mặt mà bắt hình dong được , ồ , không đúng , trông tính cách mà bắt hình người .

Ở trong một hội trường rộng lớn , Lục Tuyết mặc váy liền thân màu trắng thuần , làn da trắng tuyết , vóc dáng thon thả , nổi bật trong đám người dự thi .

Hai tay cô ta nhẹ nhàng đặt trên phím đàn , trên mặt không còn vẻ thanh lãnh cao ngạo trước đó nữa , mà là vẻ nhã nhặn mềm mỏng trước nay chưa từng thấy qua , dưới đèn chiếu lại mang chút mùi vị thánh khiết .

Ngón tay xinh đẹp mảnh mai linh hoạt lướt lên nhảy múa trên phím đàn , âm nhạc kỳ ảo ở hội trường vắng vẻ chầm chậm chảy xuôi , như tiếng nước suối róc rách chảy êm tai vui người .

Thắng lợi , nước chảy thành sông .

Lục Duyên ngồi ở thính phòng , âm thầm kinh ngạc cảm thán tài hoa của cô ta , thật không hổ danh .

Lần đầu tiên mới cảm thấy cô ta là một tiểu thư danh môn .

" Lục Tuyết đúng thật là lợi hại nha , cậu nói xem đúng không nè ?" Trên đường tan học về nhà , Lưu Nguyệt Văn vẫn cứ chìm đắm trong tiếng đàn tuyệt vời ban nãy , cảm khái nói với người bên cạnh .

" Ừm , chính xác ." Lục Duyên gật đầu đồng ý , nếu không phải chính tai nghe được , thật khó mà tin được đại tiểu thư ngang ngược lại có một mặt tài nghệ như vậy , thật đúng là không nên đánh giá một con người qua tướng mạo .

" Sao khoảng cách chênh lệch giữ người với người lại lớn ơi là lớn như thế chứ ? Cậu ấy không những xinh đẹp , học hành lại tốt , lại đa tài đa nghệ như vậy , thật là khiến người ta ngưỡng mộ mà ." Lưu Nguyệt Văn nhớ tới lúc lĩnh thưởng ở hội trường khi nãy , cả người cô gái như hội tụ hào quang vạn chúng , trong mắt mang theo rõ rệt vẻ mong mỏi cùng khao khát .

" Cậu cũng không tệ mà ." Lục Duyên mỉm cười an ủi nói .

" Đâu có ! Kém xa lắm nha được không ?" Gò má Lưu Nguyệt Văn phiếm hồng , lườm cậu một cái , tranh luận nói .

Lục Duyên cười mà không nói , lời này cũng không giả . Lục Tuyết tuy xinh đẹp , bộc lộ tài hoa , nhưng tính cách quá kiêu ngạo quá ương ngạnh , phỏng chừng chẳng ai dám tiếp cận ; Mà cô gái trước mắt này , tướng mạo tuy không kinh diễm , nhưng tính tình lại như gió xuân luôn gần gũi người khác , càng được người ta yêu thích .

Đang đi đột nhiên phát hiện Lưu Nguyệt Văn ngừng bước , Lục Duyên kỳ lạ nhìn cô ấy :" Sao vậy ?"

Mà sắc mặt Lưu Nguyệt Văn chợt trắng bệch một mảng , bàn tay vội vội vàng vàng lật túi của mình , " Điện thoại của tớ hình như mất tiêu rồi ." Giọng nức nở nói .

" Cậu đừng gấp , tìm thử cặp sách chưa ?" Lục Duyên lập tức lên tiếng nhắc nhở .

Lưu Nguyệt Văn hoảng loạn gật đầu , " Tìm hết rồi , không có , làm sao bây giờ đây ? Cái đó là mẹ mới mua cho tớ đấy , lỡ bị phát hiện ra , tớ chắc sẽ bị bà đánh chết mất ......" Nói nói vành mắt đã ươn ướt .

" Cậu trước đừng khóc nữa , bây giờ chúng ta quay về nói không chừng còn có thể tìm lại được ." Lục Duyên an ủi không ngớt , tay chân luống cuống đưa khăn giấy cho cô ấy , cậu nhìn không nổi nhất là các bạn gái khóc .

" Ừm !" Lưu Nguyệt Văn dùng sức gật đầu .

Trở lại vườn trường , Lục Duyên nói với Lưu Nguyệt Văn thần sắc luôn hoảng loạn :" Chúng ta chia nhau hành động , cậu đi lớp học tìm thử , tôi đi hội trường xem sao đã , sau đó tập hợp ở đây ."

" Được !" Lưu Nguyệt Văn lên tiếng trả lời , vội vã chạy về phía lớp học .

Mà Lục Duyên cũng chạy về phía hội trường , nói thật thì nếu như điện thoại mất thật , cậu cũng không mấy ôm hi vọng sẽ tìm được , lúc tan học số lương người nhiều như vậy , khẳng định sớm có người nhặt được rồi , còn có khả năng đợi mình tìm lại sao ?

Nhưng hết cách , nên làm thì vẫn phải làm thôi .

Tới trước cửa hội trường , Lục Duyên phát hiện cánh cửa có kẽ hở , muộn vậy rồi mà còn có người ?

Đem cửa nhẹ nhàng đẩy ra , tiếng đàn vụn vặt theo đó mà đến , Lục Duyên ngây dại .

Âm điệu trầm thấp , kiềm nén , mang theo bi thương nhàn nhạt , không giống đàn tấu của Lục Tuyết nhẹ nhàng êm dịu , mà nặng nề khiến người khác hít thở không thông .

Lục Duyên đã hoàn toàn đẩy cửa ra , trên cửa kính khúc xạ sắc đỏ lửa của ánh hoàng hôn rực rỡ làm cho đôi mắt có chút không thích ứng nheo lại , mà cậu rốt cuộc cũng thấy rõ được người đang ngồi ngay ngắn trước giá dương cầm , bị ánh hào quang bao phủ - -

Lục Úc .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.