Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy cơ

3326 chữ

'Cạch'- - Tiếng đàn bỗng im bặt .

Lục Úc phát hiện có người , ngón tay đang lướt trên phím đàn hơi dừng lại , nhìn thấy Lục Duyên , ánh mắt thoáng qua kinh ngạc , chớp mắt không thấy nữa .

Lục Duyên nhìn cô , trong đầu còn vọng lại tiếng đàn ngắn ngủi lúc nãy , linh hoạt kỳ ảo ai uyển , du dương trầm bỗng quay về , mang theo bi thương khó tả , khiến người ta có cảm giác khó thở .

Cậu không quá am hiểu piano , nhưng chỉ bằng âm sắc , cái cô đánh vừa rồi không thua kém gì với Lục Tuyết cả .

" Sao cậu lại ở đây ?"

Sau khi trầm mặc thời gian ngắn , Lục Duyên hỏi , cậu thề , nếu như cậu không mở miệng , cả đời cô cũng sẽ không thèm mở miệng .

" ...... "

Cái bóng vẫn như cũ không hề truyền về .

Cậu muốn sửa chữa sai lầm khi nãy , cho dù cậu lên tiếng , cô cũng không nhất định mở miệng .

" Lời nói tối qua của cậu là ý gì hả ?"

Lục Duyên nhớ tới lời nói như đang cảnh cáo kia , cũng nhờ cái này , khiến cậu để ý nguyên cả đêm không ngủ được , vốn muốn tìm cô hỏi cho rõ ràng nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội nào thích hợp .

Vốn cứ ngỡ cô sẽ không trả lời , không ngờ được ......

" Ý trên mặt chữ ."

Đây là lần thứ hai nghe được giọng cô , rõ ràng hơn nhiều so với ngày hôm qua , không cao không thấp , bình bình đạm đạm , nhưng khiến cậu sinh ra rất nhiều buồn phiền .

" Tại sao ? Cậu dựa vào cái gì muốn tôi vô duyên vô cớ rời đi ?"

Lục Úc không mở miệng nữa , khẽ lắc đầu .

" Cậu !"

Lục Duyên tiến lên mấy bước , gắt gao bắt lấy bả vai cô , nhìn vào đôi mắt vẫn bình tĩnh như nước của cô , nơi sâu trong nội tâm bỗng nhiên sinh ra một cơn tức giận , " Cậu có thể nói rõ ràng hết được không ? Chơi tôi thế này vui lắm à ?"

Lục Úc mặc kệ cậu tức giận , không phản kháng không vùng vẫy .

" Lục Duyên cậu cái đồ lưu manh !" Đột nhiên một giọng nói tức giận từ cửa truyền đến .

Lục Duyên cả kinh , quay đầu .

" Nguyệt Văn ? Sao cậu ở đây ?"

Một khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của cô gái đứng ở trước cửa hội trường , hai tay chống eo , đôi mắt to linh động hết sức trừng cậu .

" Tớ tìm được điện thoại ở ngăn bàn của lớp học , sau đó đến cổng trường đợi mãi không thấy cậu đâu , có chút hơi lo nên chạy đến đây tìm cậu thử , không nghĩ là lại thấy cậu ...... thấy hai cậu ở chỗ này ......"

Lưu Nguyệt Văn run rẩy chỉ hai người họ , tức giận nói không thành tiếng , từ góc độ của cô ấy , rõ ràng nhìn thấy Lục Duyên đang thân mật ôm một nữ sinh , hơn nữa còn sắp hôn môi !!!

Lục Duyên lúc này mới phát hiện hai tay cậu đang túm lấy bả vai của Lục Úc , tư thế này nếu người bên ngoài khó tránh khỏi hiểu lầm , vội vàng buông tay ra , giải thích nói :" Cậu hiểu lầm rồi , không phải như vậy đâu !"

" Tôi mới không hiểu lầm ...... ý ? Đó là Lục Úc !?" Lưu Nguyệt Văn vốn còn bộ dáng xấu hổ tức giận , nhưng sau khi Lục Duyên đứng tránh ra , tới khi bóng dáng cô gái không hề che giấu lộ ra , cô ấy nhất thời che miệng lại , kinh ngạc kêu lên .

" Đã nói là hiểu lầm rồi mà ." Lục Duyên rất là bất đắc dĩ nhìn Lưu Nguyệt Văn .

" Nhưng Lục ...... Lục Úc sao lại ở đây ?" Ánh mắt Lưu Nguyệt Văn nhìn Lục Úc có chút né tránh , có chút không thoải mái mà lên tiếng , đối với Lục Úc , cô ấy luôn có ba phần cố kỵ .

" Á ...... Cậu ấy là bởi vì ......"

Bên này Lục Duyên xấu hổ muốn giải thích .

Bên kia Lục Úc nhìn cũng chẳng nhìn Lưu Nguyệt Văn , sửa sang lại quần áo , tự lấy cặp mình lên , đi về hướng cửa .

" Xin lỗi , vừa nãy ." Lục Duyên đối diện với bóng lưng của cô , có chút áy náy mở miệng .

Ban nãy cậu thật quá xúc động mất rồi .

Bước chân Lục Úc hơi dừng lại , rồi sau đó cũng không quay đầu lại rời đi , lướt qua Lưu Nguyệt Văn , biến mất trước cửa .

Lưu Nguyệt Văn nhìn nhìn cô , lại nhìn nhìn Lục Duyên , khuôn mặt mê mang , " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"

" Không có gì ." Lục Duyên phức tạp nhìn bóng lưng rời đi của Lục Úc , đầu quả tim vô cớ nặng nề .

" Các em , thành tích thi tháng lần này đã có rồi ."

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng , khuôn mặt mang theo ý cười , vui mừng nhìn đám học sinh phía dưới , " Cô ở đây đặc biệt biểu dương em Lục Duyên , tiến bộ lớn nhất , rõ ràng là mới tới chưa được bao lâu , tổng thành tích lại vào top 10 của lớp , các em phải cố gắng học tập cậu ấy ."

" Top 10 ? Đệch !"

Chu Hạo không thể tin được nhìn bảng thành tích trên bảng đen , nhìn Lục Duyên giống như nhìn quái vật , " Rõ ràng lúc vừa nhập học cậu cái gì cũng chẳng biết , ngay cả từ đơn tiếng Anh đơn giản cũng chẳng biết lấy mấy từ , rốt cuộc cậu làm sao làm được vậy ?"

Lục Duyên mặc kệ cậu ta , ngẩng đầu nhìn bảng thành tích , tên của Top 3 được tô đậm , vô cùng bắt mắt , Lục Tuyết xếp hạng một với số điểm là 658 , Lưu Nguyệt Văn theo sau với thành tích là 603 , các thứ tự tiếp sau đó đều hơn 500 điểm , không còn trên 600 .

Đối với bản thân mình được vào top 10 , cậu ngược lại cũng không mấy ngạc nhiên , trải qua huấn luyện cường độ cao nhiều ngày liền với các kiểu biển đề chiến thuật , đem thành tích nâng lên cũng không phải việc khó .

" Tớ phát huy ngược lại rất ổn định , luôn dưới giữa quanh quẩn một chỗ ."

Chu Hạo nhìn bài thi của chính mình , muốn khóc mà không có nước mắt , trong đầu cậu ta hiện lên khuôn mặt đáng sợ của ba già nhà mình nổi trận lôi đình , thổi râu trừng mắt với mình .

" Nếu như cậu chuyên tâm một chút cũng đâu phải cái kết quả này ." Lục Duyên không chút khách khí phỉ nhổ .

" Xì , cậu nghĩ rằng ai cũng có thiên phú học tập giống như cậu à , nói tới thánh tích này của cậu làm tôi nhớ tới Hứa Thanh ghê ."

" Hứa Thanh ? Cậu ấy học giỏi lắm à ?" Lục Duyên hứng thú hỏi .

" Ừ , giỏi nhất là lúc chèn ép Lục Tuyết , đứng thứ hai toàn khối ý ."

" Cậu ấy là người như thế nào ?"

" Cái này hử , cậu ấy rất thích văn nghệ , thích đọc sách vẽ vời , tôi còn thấy cậu ấy vẽ qua đó , vẽ đẹp lắm ."

Lục Quốc Tông và cậu ta nói y chang nhau , xem ra không có lừa cậu , quả nhiên là cậu suy nghĩ nhiều rồi ư ......

" Đáng tiếc sau đó ......"

Chu Hạo rung đùi đắc ý , một bộ dáng tiếc hận .

" Sau đó ? Sao đó thì sao ?"

Lục Duyên sửng sốt , lập tức hỏi lại .

" Nhưng sau đó không biết vì sao , cậu ấy cả ngày phờ phạc , sắc mặt còn nhợt nhạt đến đáng sợ , hốc mắt trũng sâu , dáng vẻ ăn không vô , có một dạo tôi còn nghi ngờ có phải cậu ấy bị bệnh rồi không nữa , sau đó thành tích cứ xuống dốc không phanh ."

" Cậu không hỏi cậu ấy vì sao không ?"

" Có hỏi rồi nha , nhưng cậu ấy không chịu nói ." Chu Hạo lắc đầu , bất đắc dĩ lắc đầu , đột nhiên lại không biết nhớ tới cái gì , có chút chần chờ nói :" Có điều ...... Lục Úc chắc là biết á ."

" Lục Úc ?" Đầu tim Lục Duyên khẽ động , " Sao cô ấy biết được ?"

" Tôi nói cậu qua chưa ta ? Hứa Thanh tiếp cận Lục Úc , còn giống như chơi khá tốt , đoạn thời gian đó bọn họ khá thân với nhau , thường thường thấy hai người họ dính với nhau , cho nên Hứa Thanh nói không chừng sẽ nói với Lục Úc , đương nhiên đây đều là suy đoán của tôi thôi , không cần tưởng thật ."

" Không ", Lục Duyên chậm rãi lắc đầu , như có suy nghĩ , " Cô ấy nhất định biết được gì đó ."

Mà lúc này Lưu Nguyệt Văn bên kia ở cách đó không xa .

" Quào , Nguyệt Văn , cậu giỏi quá , lại đứng top 3 ." Một nữ sinh ngạc nhiên cảm thán nói .

" Cũng không có gì mà ." Lưu Nguyệt Văn khiêm tốn cười nói .

" Không ngờ Lục Duyên lại tiến bộ nhanh như vậy , một lúc đã đứng top 10 rồi , cái này may nhờ có cậu cả đấy , nghĩ không ra cậu làm cô giáo rất có tiềm chất đó nha ."

" Thật ra tớ cũng chẳng làm gì cả , toàn bộ dựa vào chính cậu ấy mà thôi , cậu ấy rất thông minh ." Lưu Nguyệt Văn nghĩ tới khả năng trí nhớ và lý giải đáng sợ của Lục Duyên , cảm thán nói :" Nói không chừng qua thêm một thời gian nữa , cậu ấy sẽ vượt qua cả tớ mất ."

" Đó thì khó nói à nha , " Nữ sinh đó lắc đầu nói , " Có điều với thành tích này của cậu ta , chắc không cần học bổ túc rồi chứ , thật là , bởi vì mấy ngày này cậu ta luôn quấn lấy cậu không thả , làm hại tớ không thể về chung với cậu được , rốt cuộc lần này thì hay rồi , ha ha ! Hầy ? Sao cậu không nói chuyện ? Không phải vui mừng quá ngốc luôn rồi chứ ?"

" ...... Đúng vậy , cuối cùng giải phóng rồi nè ." Lưu Nguyệt Văn khôi phục lại tinh thần , cắn cắn môi , miễn cưỡng cười nói .

" Ừm ~ Để chúc mừng cậu được giải phóng , hôm nay tan học chúng ta đi trung tâm thành phố chơi đi , mùa hè sắp tới rồi , tớ muốn mua váy mới , còn có thể xem phim nữa ......" Nữ sinh kia càng nói càng hưng phấn .

Mà một bên Lưu Nguyệt Văn lại hoàn toàn như người mất hồn , cảm giác mất mát đậm nồng bao vây lấy cô ấy .

Sau khi kết thúc học bổ túc , có phải không còn cơ hội được cùng về nhà với cậu nữa , cũng không còn nhìn thấy được nụ cười ấm áp của cậu , không nghe được giọng nói đặc biệt của cậu , càng không nhìn thấy được đôi đồng tử màu nâu , phản chiếu bản thân mình nhỏ nhỏ trong đó .

Cô ấy cũng không tìm được lý do nào để đến được gần cậu nữa rồi ......

Không được !

Cô ấy không muốn kết thúc như vậy !

" Tiểu Ngọc !"

" Hả ?" Mồm miệng nữ sinh vẫn luôn nói không dứt bỗng dừng lại .

" Hôm nay tớ không thể về nhà cùng với cậu được , xin lỗi nhé ."

" Sao cơ , bổ túc không phải đã xong rồi sao ?"

" Không , vẫn còn chưa xong , tớ còn có việc phải nói với cậu ấy ."

Lưu Nguyệt Văn hít sâu một hơi , tựa hồ đã hạ quyết định quan trọng nào đó , biểu tình kiên định và quyết tuyệt .

" Tổng hợp trên , thông qua thành tích thi lần này , vẫn mong các em tiếp tục cố gắng phát huy ." Mà lúc này chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng kết thúc thao thao đại luận , đẩy đẩy gọng kiếng , ngừng một chút rồi nói :" Còn nữa , em Lục Úc tan học tới văn phòng cô một chuyến ."

Lớp học vốn an tĩnh tức khắc ồn ào hẳn lên , ánh mắt đồng loạt soàn soạt nhìn về góc bàn cuối cùng trong lớp học , mang theo vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa rõ mồn một .

Lục Úc nằm lì trên bàn đầu óc bắt đầu hoạt động , sau đó không chút động tĩnh .

Nghe tới cái tên Lục Úc , sắc mặt Lục Duyên khẽ động , ngẩng đầu lên nhìn bảng thành tích , từ trên nhìn xuống dưới , cuối cùng phát hiện tên của cô nằm ở cuối bảng - -

Lục Úc , tổng điểm 136 .

Thấp nhất lịch sử từ trước đến nay .

Trong văn phòng .

Chủ nhiệm lớp phát cáu nhìn cô gái trầm mặc trước mặt , nội tâm tức giận đến chịu không nổi , " bốp - -" một tiếng , trực tiếp đem một xấp bài thi ném lên bàn làm việc .

" Cái này ! Cái này chính là thành tích mà em thi được , một người nhắm mắt cũng có thể thi còn tốt hơn em nữa , em xem xem em thi cái quỷ gì vậy ! Em có biết bởi vì một mình em mà kéo bao nhiêu chân sau của mọi người , điểm trung bình của lớp tuột bao nhiêu không hả ?"

Chủ nhiệm lớp mất khống chế đem bài thi ném vào mặt cô , bài thi trắng tuyết từ trên không rơi lả tả xuống :" Xem bài thi của em , chỗ nào chỗ nấy cũng là giấy trắng , lúc thi em làm gì thế hả ? Đề chọn đáp án không biết tùy tiện đánh đại hay sao ? Em là heo à ? Hả ? Nói chuyện đi ! Em cho rằng giả câm lấy lệ cho qua là được rồi hà !?"

Mắt Lục Úc bình tĩnh nhìn phía trước , vẻ mặt làm thinh .

" Cô Vương à , cô cũng đừng tức giận nữa , quá mức rồi ." Giáo viên ngồi bên cạnh thật sự nhìn không nổi nữa , lên tiếng khuyên nhủ .

" Nhưng thầy Trương thầy xem xem nó đi , hợp lý không ? Tuổi còn nhỏ như vậy đã cái dáng này rồi , sau này thì sao chứ ?" Chủ nhiệm lớp tựa như thở gấp , mở miệng chính là nổi giận đùng đùng .

" Nhưng cô tức giận với em ấy như vậy cũng không phải là cách nha ," Thầy Trương có chút bất đắc dĩ , bèn xoay người đối với bóng người đứng im không nhúc nhích nói :" Bây giờ có chút muộn rồi , em vẫn là về trước đi ."

" ...... "

Lúc Lục Úc đóng cửa lại , mang máng còn nghe được đối thoại từ bên trong truyền tới .

" Sao tôi xui xẻo đến như vậy , dạy phải caí loại học sinh này , bởi vì nó mà tiền thưởng của tôi mất hết rồi ."

" Tôi nghe nói cái người tên Lục Úc và Lục Tuyết đứng hạng nhất trong lớp các cô là chị em thật à ? Sao chênh lệch lại lớn đến như vậy ?"

" Haizz , đừng nhắc nữa , đây nào được gọi là chênh lệch lớn chứ , quả thực chính là một trời một vực ấy !"

Lục Úc đứng trước cửa , tất cả lời nói một chữ không sót chảy vào tai , cụp mắt , không vui cũng không tức giận , đem cửa khép lại , xoay người rời đi .

Lúc này đã tan học , dọc đường các lớp học đều đã khóa lại , trên hành lang cũng rất ít thấy bóng người , khắp nơi đều là một mảnh vắng vẻ .

Cô cúi đầu , lặng lẽ ra khỏi dãy phòng học , đến trước cổng , bước chân dừng lại .

Chỉ thấy trước mặt cô , ba nữ sinh trang điểm chẳng ra gì bao vây cô , nhìn dáng vẻ như là học sinh cấp ba , dáng người cao gầy , ánh mắt bất thiện .

Cầm đầu chính là một nữ sinh tóc ngắn vàng , miệng ngậm thuốc lá , ánh mắt gắt gao nhìn chòng chọc cô , nhìn như nhìn con mồi , khóe môi nhếch lên một nụ cười vô cớ .

" Ái chà chà , đây chẳng phải là nhị tiểu thư của Lục gia trong truyền thuyết đó chứ ? Có người nói với tao ở đây đợi nhất định sẽ tóm được mày , xem ra lời nói không phải là giả nha ......"

Cô gái tóc vàng một ngụm phun rơi điếu thuốc trong miệng , cười dữ tợn đi tới hướng cô , mà hai nữ sinh khác cũng chậm rãi tới gần cô , đều là dáng vẻ không có ý tốt .

Khoảnh khắc Lục Úc nhìn thấy bọn họ , cơ thể tự động làm ra phản ứng , quay đầu liền chạy .

Ai biết thân thể vừa động , cô gái tóc vàng phảng phất như biết trước được , nhanh chân một bước túm lấy quần áo cô , hung hăng quật xuống đất , Lục Úc cảm thấy cơ thể trở nên nặng hơn .

Cả người cô gái tóc vàng thế nhưng trực tiếp ngồi cưỡi lên trên người cô , sau khi cô không thể động đậy , hai tay gắt gao túm chặt cổ áo cô , buộc cô phải ngẩng đầu , đôi mắt nguy hiểm híp lại , ha hả cười lạnh nói :" Mày cảm thấy tránh được tao một lần thì có khả năng lần thứ hai để mày chạy thoát sao ?"

Lục Úc ngửa đầu , ánh mắt lạnh băng , thân thể vẫn không ngừng vùng vẫy .

Cô gái tóc vàng thấy vậy hung hăng thưởng cho một cái tát , " Mày mẹ nó lại dám lộn xộn ? Phản kháng lần nữa xem ! Có tin tao đánh mày tới tía má mày nhận không ra không !"

Dứt lời liền mệnh lệnh với hai người kia :" Tụi bây lên , kéo nó đi cho tao , tìm một chỗ hẻo lánh ít người chút ."

" Vâng , lão đại !"

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.