Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ Mẫu

Tiểu thuyết gốc · 2260 chữ

Nàng tức giận đánh hắn mắng hắn một trận, cuối cùng nàng điềm tĩnh lại, trên khuôn mặt lại ẩn hiện nét buồn bã. Dù sao nàng cũng vừa mất đi người tỷ muội thân thiết nhất, ở Ma giới này những chuyện kinh dị còn nhiều, từ nhỏ nàng đã sớm quen với nó. Nàng ngồi xuống một góc tường, bây giờ nàng mới để ý đến hoàn cảnh xung quanh, nơi này là một hang động cũng ko lớn lắm ước chừng chục mét vuông, từ cửa hang ánh sáng bên ngoài hắt vào cũng rõ ràng chiếu rọi cả hang động. Vẫn là những vách đá bình thường, có một cái vũng nước nhỏ ở giữa, chắc có lẽ nhưng ngày mưa nước còn trôi đọng về chỗ này. Lạc quan mà nói, vẫn đủ nước để sinh hoạt. Từ một bên góc tường có một bụi cây quả mọng đỏ, là quả mận dại, có thể ăn được. Vậy là trong hang động này mấy ngày vẫn không thành vấn đề.

Nàng lại ngồi đó tiếp tục thẫn thờ, suy nghĩ những chuyện đã qua. Phải rồi, nàng vẫn biết mình là công cụ hi sinh của gia tộc, tỷ muội của nàng chết thì chết, gia tộc cũng chẳng ai thèm để ý đến, duy chỉ có một mình nàng, nếu nàng có mệnh hệ gì làm sao thu lại lợi ích cho gia tộc mình đây. Đến nước này nàng cũng hiểu, chỉ là một nô tỳ đã vì nàng hi sinh bản thân, từ nhỏ đến lớn trong gia tộc cũng ko ai hiểu cho cảm nhận của nàng. Nàng cũng muốn được làm chủ bản thân, làm chủ vận mệnh của mình, nàng không muốn làm công cụ hi sinh hay vì lợi ích cho kẻ khác. Tỷ muội của nàng chết rồi, cha mẹ cũng ruồng bỏ nàng, mục đích sống đã không còn, thì nàng sẽ liều mạng vì nó. Ít ra trước khi chết, nàng có thể giải thoát chính mình.

-Nếu như các người đã xem ta là công cụ, vậy thì chính ta sẽ tự hủy hoại nó.

Hoa Ngọc Lan ánh mắt kiêng định nói

Nàng nhìn về phía tên thanh niên đang nằm dưới đất kia, bắt đầu hạ quyết tâm, cởi xuống y phục của mình, khoảnh khắc khi hồng y trên người nàng rơi xuống, cảnh xuân hiện ra như vưu vật của nhân gian. Da nàng trắng muốt, trơn nhẵn như cánh hoa lan trắng, mềm mại như tơ lụa bạch ngọc thượng hạng, đẹp không tì vết, ẩn hiện có mùi thơm của hoa sữa. Dáng người nàng lộ rõ từng đường cong gợi cảm nhất của một thiếu nữ 18. Thân hình của nàng rất mảnh mai, hòa cùng đôi gò bồng đảo cỡ C cực kì mê người, nơi nụ hoa còn rất hồng hào và đẹp đẽ. Phải nói cơ thể của Hoa Ngọc Lan hội tụ những gì tinh túy nhất của nhân gian, cực phẩm trong cực phẩm. Tại nơi u cốc thần bí kia là những cây cỏ non đen mới mọc, mượt mà và tinh tế theo quy luật tự nhiên nhất của vũ trụ, và nơi đó cũng đang cô đọng những giọt nước long lanh trắng nhỏ. Tại khe suối còn ẩn hiện màu hồng tự nhiên như cánh sen tươi thắm, nhẹ nhàng mà thuần khiết.

Hoa Ngọc Lan bước từ từ về phía tên thanh niên vẫn bất động trên mặt đất, vừa bước đi nàng vừa thì thầm nói

-Hoàng Giang, là ngươi ép ta! Gia chủ, trưởng lão, là các ngươi ép ta!

Hoa Ngọc Lan đột ngột xé bỏ y phục của tên thanh niên đặt hắn nằm ngửa lên. Nói thật nàng cũng là người lần đầu chưa có kinh nghiệm, cho nên nàng lùng túng ko biết bắt đầu từ đâu.

-Đáng ghét, làm sao bây giờ!

Hoa Ngọc Lan cắn môi dưới, mặt nhăn nhó

Rồi nàng cuối đầu thử hôn lên môi của hắn. Khi khuôn mặt nàng gần sát đến mặt của hắn nàng chợt phát hiện mà nhìn kỹ.

-Hóa ra tên này nhìn cũng rất đẹp, ta cũng ưa thích

Sau đó, nàng hôn xuống môi của hắn. Có lẽ theo bản năng hay trong vô thức mà tên thanh niên có phản ứng lại, hắn cảm giác có vật gì đó ngọt ngọt đến môi của mình, hắn liền ra sức phối hợp theo nụ hôn của Hoa Ngọc Lan trong bản năng đàn ông của hắn. Hắn vươn đầu lưỡi ra vào sâu bên trong môi thơm của Hoa Ngọc Lan.

-Ưm!!

Hoa Ngọc Lan cũng nhắm mắt lại hôn hắn chùn chụt, nàng nút lưỡi của hắn, cảm giác nàng thật thú vị, là lần đầu hôn một người xa lạ, thật đê mê mà kích thích, tình ý dâng trào.

Nơi thân dưới của tên thanh niên, một bộ phận nào đó đang trỗi dậy từ từ, như một cây nấm sau cơn mưa rào, cảm xúc dâng trào, bản năng trong con người hắn đã đến, hắn vẫn nhắm mắt hôn mê, tâm trí vừa mới xuyên không vẫn chưa thể tỉnh lại.

Hoa Ngọc Lan cũng đê mê trong nụ hôn của nàng, hạ thể nàng có một dòng nước ấm khẽ rỉ ra, trong người nàng nóng ran lên. Nàng từ từ mở mắt, nhìn thấy có vật gì đó sừng sững chỉa lên trên, nàng kinh ngạc vội lấy tay che miệng. Nàng suy nghĩ một điều gì đó về những người lớn trong gia tộc đôi khi hay nói với nhau mà nàng vô tình nghe được, giờ thì nàng lờ mờ đoán ra được thứ sừng sững kia là gì. Nàng âm thầm gật đầu, hôn nhẹ xuống môi của tên thanh niên một lần nữa.

-Ngươi cũng thích ta có phải không, ta cũng thích ngươi.

Hoa Ngọc Lan vuốt trán của hắn, nhẹ nhàng nói

Nàng chuyển mình đến bên vật sừng sững kia, rồi đưa khe suối của mình đến nơi đó, nàng đã hạ quyết tâm, nàng ngồi mạnh xuống. Lần đầu của nàng, nàng không biết, nó đau quá, vì quá đột ngột, thân hình nàng run rẩy, nàng hét lớn:

-Aaaaaaaa!

Hoa Ngọc Lan nhẫn nhịn cơn đau thấu tim, nơi u cốc đó của nàng đang rỉ máu, sắc đỏ hòa xuống nơi giao nhau đó tạo thành một khung cảnh mà rất nhiều tên đàn ông nào cũng muốn được nhìn thấy.

Sau đó, nàng từ từ chuyển mình lên xuống từ tốn, một lần, hai lần rất đau, sau đó cơn đau giảm dần, cuối cùng chỉ còn lại một cảm giác rất thích. Nàng chưa bao giờ được cảm nhận cảm giác này, nó rất tuyệt diệu, giống như nàng đã trút bỏ hết tất cả gánh nặng, vì gia tộc, vì tỷ muội, thứ còn lại trong nàng bây giờ là khoái cảm. Đúng, là khoái cảm thuần túy nhất, là thứ cảm giác dục tiên dục tử, mà mọi người vẫn hay gọi.

-Aaaa! Sướng!

Sau đó, nhịp điệu mỗi lúc một tăng, đầu óc nàng đã không còn cảm nhận được gì nữa, ngoài bản năng mà cơ thể tự hành động.

-Aaaaaa! Sướng, sướng quá!

Hoa Ngọc Lan cảm nhận khoái lạc càng điên cuồng, nàng đang chìm đắm trong thế giới thần tiên đó. Bản năng của nàng càng thèm muốn hơn, nàng nắm lấy đôi bàn tay của tên thanh niên và đưa lên đôi gò bồng đẹp đẽ đó. Không biết là tên thanh niên đã tỉnh lại hay chưa, nhưng trong vô thức, hắn cảm nhận được gì đó, cũng ra sức xoa nắn nhẹ nhàng đôi gò đẹp đẽ đó, ngón tay hắn cũng tự khắc xoa nhẹ nụ hoa khiến Hoa Ngọc Lan rên rỉ.

-Aaaa! Sướng quá... sướng quá! Ta gọi huynh là phu quân nhé..... Phu quân của thiếp! Hôm nay thiếp gả cho chàng.... Hôm nay chúng ta động phòng....Aaaa! S..ướng....!

Hoa Ngọc Lan vì là lần đầu, nên nhấp nhô được hơn 10 phút, nàng cuối cùng không chịu nổi, oằn mình, co bóp nơi u cốc huyền bí đó thật mạnh, làm cho thứ sừng sững kia cũng bị bóp nghẹn, phải phóng lên một luồng tinh hoa màu trắng đục mạnh mẽ vào phía trong. Hoa Ngọc Lan cả người run bần bật, nàng chịu không nổi gục xuống ngực tên thanh niên thở hổn hển.

Nàng khẽ vuốt ve làn da của tên thanh niên đôi môi mỉm cười vì hạnh phúc. Nơi kết nối bên dưới kia của cả hai vẫn liên kết với nhau, có thứ gì đó như kẹo mạch nha dính đặc lại. Nàng ngủ thiếp đi trên ngực hắn, không biết qua bao lâu nàng tỉnh lại, hắn vẫn còn chưa tỉnh. Hoa Ngọc Lan lưu luyến không nỡ tách khỏi nơi liên kết kia, nàng nhìn hắn mỉm cười rồi hôn nhẹ lên môi hắn, không nói câu nào, ánh mắt nàng hạ quyết tâm

-Phu quân, ta không muốn chàng biết ta là ai, thân phận là gì, ta chỉ yêu chàng từ cái nhìn đầu tiên, duyên phận chúng ta đến đây là hết, hãy đi tìm cô gái khác mà vui vẻ sống, có lẽ sau hôm nay cuộc đời ta sẽ kết thúc. Tạm biệt tình yêu của ta!

Nói rồi nàng lao thẳng đi, hướng nàng đến đương nhiên là Thanh Ma Trấn, nàng phải đối mặt với những gì đã trải qua, nàng sẽ về chịu tội với gia tộc.

Hoa Ngọc Lan đi rồi, nhưng nàng không biết sau khi nàng vừa rời khỏi, cái thứ sừng sững kia lại động đậy đứng thẳng lên, như nó cũng muốn âu yếm nàng thêm một lần nữa.

Hơn một ngày sau khi Hoa Ngọc Lan rời đi, dị biến xảy ra, một con trùng nhỏ từ đâu xuất hiện, trên người nó tỏa ra ánh sáng màu xanh, nó bò dần bò dần đến nơi sừng sững của tên thanh niên, nó liếm một chút dịch đặc đó. Sau đó chẳng biết bằng cách nào nó chui vô cái khe nhỏ trên đầu thứ sừng sững ấy, rồi bơi thẳng về đan điền, rồi tự mình hấp thu thiên địa linh khí xung quanh về bản thân nó.

Kí ức tên thanh niên ùa về, mọi thứ từ kiếp trước ở Địa Cầu tràn về, não hải của hắn phập phồng tiếp nhận đầy đủ thông tin. Qua mấy canh giờ sau, hắn đột ngột bật dậy, gương mặt hốt hoảng, thở hổn hển.

-Đây là đâu, tại sao ta lại không mặc quần áo. Đói quá!

Tên thanh niên ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy một bụi cây quả mọng, hắn ăn hết, một chút nước mưa đọng lại hắn cũng uống hết. Sau đó hắn mới bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện. Phải, hắn có tên, tên hắn là Lâm Vân.

Lâm Vân đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hắn cũng hiểu bản thân mình đã xuyên không, nhưng vì sao hắn có thể xuyên không thì hắn không biết, hắn ngồi đó, vẫn nhớ về bà lão. Chợt trong cơ thể hắn phát ra tiếng.

-A! Chủ nhân! (tiếng con trùng nhỏ vọng ra)

-Ai đó!

Lâm Vân hốt hoảng hỏi

-Chủ nhân! ta ở bên trong ngài! (tiếng con trùng nhỏ đáp)

-Ngươi... Ngươi là ai!

Lâm Vân vội vàng nói

-Ta là Cổ Mẫu, là Cổ Mẫu vạn năm ở Tiên Ma Giới, ta du hành khắp Tiên Ma Giới này để tìm kiếm ngài, thưa chủ nhân. (tiếng trùng nhỏ nói)

-Tại sao ngươi lại tìm kiếm ta.

Lâm Vân thắc mắc

-Chuyện này nói ra thì rất dài, ta sẽ kể cho người nghe (trùng nhỏ lại trả lời)

Hóa ra trùng nhỏ này, là Cổ Mẫu từ thời thượng cổ, vì huyết mạch của nó chỉ đơn giản nhưng trải qua vạn năm tất cả thiên địa dị vật trên đời này nó đều đã nếm thử, những lão quái vật tu vi cao sống ở khắp nơi, vì tìm kiếm thiên tài địa bảo mà không tiếc cái giá nào, kết quả lúc thu được, thì bị sâu nhỏ ăn mất. Cũng giống như ra chợ mua trái cây, bên trong đôi lúc sẽ xuất hiện sâu nhỏ, Cổ Mẫu này cũng giống như vậy. Cho nên con Cổ Mẫu này chính là một bảo dược sống, được các lão quái vật săn lùng, thề bắt sống để nấu canh uống. Kĩ năng của nó còn giúp cho người khác thay đổi thể chất, tăng cường tu vi, còn nghịch thiên hơn là cải tạo Linh Căn. Không những vậy, Cổ Mẫu còn có thể sản sinh ra rất nhiều Cổ hệ, là công cụ mà các Khống trùng sư tha thiết mơ ước, vì bản thân Khống trùng sư phải tìm và nuôi các loại trùng khác nhau, nhưng Cổ Mẫu cần trùng nào thì bản thân nó có thể tự sản sinh ra trùng đó, điều kiện thì đương nhiên là có, nhưng vẫn dễ hơn là nuôi nhiều loại. Cũng chính vì nó nghịch thiên, cho nên nó cần tìm một người chủ nhân, để nó có thể giúp người chủ nhân đó trở thành cường giả đỉnh cấp, để bảo vệ nó khỏi bị đem nấu làm canh.

Bạn đang đọc Cổ Tiên Ma sáng tác bởi hideseok
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hideseok
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 253

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.