Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai vị bằng hữu, một đen một trắng

Tiểu thuyết gốc · 2197 chữ

Trường Dạ viết một vài phong thư xong, hắn liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, cuối cùng đeo túi xách lên người, sau đó bước ra ngoài đạo quan.

Ở bên ngoài, Minh An cũng vừa luyện tập xong, nàng chỉ ngồi ở dưới mái hiên và ngẩn ngơ nhìn lên trên bầu trời, dường như đang ngẫm nghĩ về một điều gì đó.

Khi Trường Dạ đi ra, nàng có vẻ bất ngờ và nghiêng đầu:

“Tiên sinh muốn đi đâu ư?”

“Ta đi vào Nam Thổ có chút chuyện, cũng nhân tiện thu thập một chút linh dược bồi dưỡng thần hồn để ngươi tu luyện”

Trường Dạ cười nhẹ và vỗ đầu của nàng, sau đó chỉ nghiêm mặt dặn dò:

“Ngươi được Phản Hồn Diệp chọn, có thể bỏ qua Nhất Phẩm Tôi Thể, nhưng quá trình tu luyện Nhị Phẩm Tụ Linh lại gian khó hơn nhiều. Ta đã sắp xếp cho Ninh Thúc, vài ngày sau hắn sẽ dẫn ngươi tham gia một sự kiện, cũng nhân cơ hội làm quen với thiên kiêu cùng lứa, hiểu chứ?”

“Vâng”

Minh An nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nàng nhìn thấy chiếc tẩu thuốc vẫn còn đỏ lửa trên tay Trường Dạ, chợt nghiêm mặt nhắc nhở:

“Tiên sinh, hút thuốc nhiều cũng không tốt đâu”

Mặc dù tiên sinh cũng là người tu luyện, cảnh giới không thấp, nhưng không hiểu sao Minh An vẫn nói ra những lời này, chỉ vừa nói xong thôi, nàng bất giác cảm thấy xấu hổ.

Mình nhắc thế có hơi bị dư thừa không nhỉ?

Nhưng mà, Trường Dạ chỉ thoáng ngẩn người, cuối cùng hắn nở một nụ cười ôn hòa, sau đó gật đầu:

“Hiểu rồi, ta sẽ cố gắng”

Nói xong, hắn cũng liền quay người rời đi, Minh An nhìn theo Trường Dạ một hồi, cuối cùng mới quay đầu lại, tay nắm chặt mảnh vỡ.

[Độc Thánh Truyền Thừa]

Dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi, không bằng tìm hiểu một chút về y thuật, sau này sẽ mang lại tác dụng rất lớn.

Hơn nữa, cái “Hệ Thống” này là do tiên sinh giao cho, hẳn phải có ẩn ý gì đó đằng sau chứ?

Minh An nghĩ thầm, rồi chăm chú quan sát truyền thừa, cố gắng đọc hiểu nó bằng vốn kiến thức của bản thân.

Thu Phong Thành ở giữa biên giới của Nam Thổ và Bắc Lĩnh, Trường Dạ nếu muốn đi gặp người bạn cũ, dĩ nhiên phải hướng về phía Nam mà đi.

Trường Dạ chỉ nhìn lên bầu trời trong xanh, hắn chép miệng như cảm thán điều gì đó, cuối cùng bước đi chậm rãi.

Một bước, đạp lên trên núi xanh, bước tiếp theo đi qua biển cả. Trong chớp mắt hắn đã bước đến gần trung tâm Nam Thổ hơn, vậy mà không hề có ai để ý đến cả.

Trường Dạ đã tạo thành thói quen thu liễm lại khí tức của mình, thành ra cho dù là đại năng Bát Phẩm, cũng chưa chắc có thể phát hiện ra tung tích của hắn.

Cuối cùng, bước đi vô số dặm về sau, một khung cảnh vĩ ngạn hiện ra trước mắt Trường Dạ.

Nơi đây là Thánh Vực, một thế lực được tạo thành từ những môn phái đứng đầu Nam Thổ, thực lực đáng sợ vô cùng, lại truyền thuyết suốt hàng vạn năm, căn cơ vững chắc.

Có thể nói, toàn bộ Nam Thổ rộng lớn đều thuộc về Thánh Vực chấp chưởng, kể cả hàng trăm quốc gia nằm trong đó.

Chỉ liếc nhìn qua thôi, thế mà đã có bốn mươi chín đạo trận pháp bao phủ khắp Thánh Vực, mỗi một đạo đều có sát cơ trùng phùng, cho dù là Trường Dạ có muốn đi vào nơi này, e sợ cũng phải cẩn trọng, nếu không cho dù tu vi có cao đến đâu cũng phải bỏ mạng lại đây.

Hơn nữa, hắn chợt cảm nhận được có không ít đạo khí tức nhằm vào Trường Dạ, mỗi một đạo đều cường đại vô cùng, tuy nhiên khi nhận ra đó là hắn, không kẻ thu hồi sự thăm dò, cũng không gây hấn gì thêm.

Trường Dạ trầm mặc, cuối cùng hắn mới thu liễm khí thế của mình, nhưng hắn cũng không bước vào Thánh Vực, chỉ chờ đợi người ra đón tiếp một cách lễ phép.

Tuy hắn có quen biết với người trong Thánh Vực, nhưng dù sao Trường Dạ cũng là ngoại nhân, cứ thế mà bước đi vào đồng nghĩa với việc không nể mặt đối phương.

Một vị tiểu đồng bước ra, sau đó chỉ cung kính cúi người, nói:

“Tiên sinh, ngài ấy vẫn đang chờ ngài ở chỗ cũ”

“Ừm”

Trường Dạ gật đầu, hắn nhanh chóng đi vào bên trong Thánh Vực, bước chân đều đều hướng về một tòa thanh sơn, cuối cùng dễ dàng leo lên trên đỉnh núi.

Hắn cũng không hề sử dụng thần thức quét qua nơi này, vì như thế thực sự rất thất lễ, người của Thánh Vực lại không thiếu kẻ mạnh.

Truyền thuyết kể lại, ngày xưa có một vị Thánh Tử, thiên phú không tồi, được vạn người kính nể, cho tới khi hắn bị các tà tu vây công ám toán, khiến cho toàn bộ tu vi mất sạch, e sợ rằng cả đời không thể tu luyện được nữa.

Cho tới một ngày, vị thánh tử ấy bừng tỉnh, ngộ ra Đại Đạo, sau đó… mở ra con đường tu luyện vô địch không lối đi về, thần cản giết thần, phật cản giết phật.

Trường Dạ nghĩ thầm, mặc dù đã nghe rất nhiều lần, truyền thuyết của vị Thánh Hoàng này quá mức khiến người ta phải kinh hãi, thiên phú yêu nghiệt tới mức vang động thời xưa, chói lọi ngày nay.

Cứ thế, cho nên Thánh Hoàng là người trẻ tuổi nhất so với các vị Cửu Phẩm đương thời, nhưng thực lực lại không thua kém gì những người khác.

Đặc biệt, vị Ma Tôn còn nhổ nước bọt về truyền thuyết của Thánh Hoàng:

“Đúng là phận con em nạp lần đầu có khác”

Mặc dù không hiểu nàng ta nói gì, nhưng Trường Dạ lại cảm thấy nó rất hợp lý.

Mãi nghĩ thầm, cuối cùng cũng đã đến nơi.

Trên tòa thanh sơn có một dinh thự nhỏ, bên trong có một ao hồ nhỏ, vài đầu cá chép thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn nước.

Ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng bao phủ nơi đây, khiến cảnh vật có phần rực rỡ.

Trường Dạ chỉ khẽ liếc nhìn nơi này một hồi, cuối cùng hắn mới bước đến vào sâu trong dinh thự, cuối cùng mới thấy được bằng hữu của mình.

Một người thanh niên với mái tóc bạc phơ, thân thể cường tráng, khoác trên mình một bộ trường bào có in hình non sông cẩm tú, hai tay hắn ta ôm một thanh kiếm rỉ sét, đôi mắt mờ đục quan sát lấy bầu trời xanh.

Mặc cho thân thể còn trẻ, khuôn mặt vẫn giữ vẻ tuấn tú vô song, nhưng mái tóc của hắn lại bạc khô, cằn cỗi giống như của những người già. Hơi thở cũng có phần yếu ớt.

Hắn ta chỉ giữ kiếm, mấp máy môi một hồi, cuối cùng mới nói:

“Ấm trà ở bên cạnh”

Giọng nói có phần tang thương, có phần vô sỉ, nhưng rất êm tai. Không thể thừa nhận, người này chỉ dựa vào tiếng nói của mình, chắc chắn sẽ cướp đi trái tim của các mỹ nữ.

Trường Dạ mỉm cười, đưa tay chạm vào ấm trà rồi sau đó pha trà, ánh mắt nhìn sang người thanh niên kia.

“Ta nhớ rằng mình có đề cử cho ngươi một hạt giống tốt”

“Phương Mạch nhỉ? Tên tiểu tử đó chỉ vừa được trưởng lão Thánh Vực thu thôi, vậy mà đã tung hoành ngang dọc, rất cuồng ngạo, chẳng xem ai ra gì”

Người thanh niên cười nhạt, sau đó hắn khẽ lắc đầu, còn bổ sung thêm:

“Nếu muốn trưởng thành, chắc chắn hắn phải thay đổi”

“Ồ? Thay đổi như thế nào?”

Trường Dạ có vẻ hứng thú với lời nói của hắn ta, muốn biết rằng kẻ này có cao kiến gì, có thể khiến cho đại năng trọng sinh phải thay đổi tâm tính ngạo mạn.

Người sau xoa cằm, hắn ngẫm nghĩ rồi nhe răng cười, khuôn mặt có vẻ tuấn tú lại xuất hiện vẻ vô sỉ:

“Sau khi lãnh hậu quả”

Có vẻ nhận ra nói thế quá mờ mịt, người thanh niên bèn không chút mặt mũi nào mà bổ sung thêm:

“Cụ thể là bị tiểu Anh hành một trận”

Tiểu Anh, chính là cách mà người này gọi Trần Anh, vị Thánh Nữ Thánh Vực đương nhiệm, cũng là thiên tài số một, số hai Thánh Vực, cảnh giới đã đạt đến Lục Phẩm đỉnh phong.

Trường Dạ giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng chỉ khẽ cảm thán:

“Ngươi tự tin về đệ tử của mình như vậy nhỉ?”

“Đương nhiên, con bé là đệ tử đắc ý nhất của ta, từ thiên phú cho tới tâm tính, khí độ đều có cả hai”

Người sau cười lên đắc ý, khoe khoang về đệ tử của mình, lời nói của hắn ta khiến Trường Dạ không khỏi bật cười, cuối cùng mới nói:

“Ta cũng có một vị hậu bối, mặc dù bắt đầu muộn, nhưng thắng ở chỗ thiên phú cực cao, chắc chắn tương lai sẽ hơn ta nhiều lắm”

“Lão Dạ, thiên phú của ngươi ai cũng biết rồi”

Người thanh niên chỉ liếc nhìn Trường Dạ, rồi sau đó mới chậm rãi nói, ánh mắt đầu vẻ chân thành.

Tỉnh giấc đi, ai cũng biết thiên phú năm xưa của ngươi bình phàm như thế nào, muốn nói tương lai tu luyện nhanh hơn lão Dạ, hắn chỉ cần vơ vét trong Thánh Vực ra cũng được một bó lớn.

Trong phút chốc, Trường Dạ im lặng, chợt không muốn khoe khoang nữa, chỉ định châm lấy tẩu thuốc mà phiền muộn rít một hơi.

Nhưng, như nghĩ đến điều gì, hắn bèn thở dài đặt tẩu xuống, cũng không còn hút nữa.

“Ừm?”

Thấy hành động kỳ quái của Trường Dạ, người thanh niên chợt bật cười, rồi mới nói:

“Vị hậu bối đó bảo ngươi đừng hút thuốc hả?”

“Không sai”

Trường Dạ bật cười nhẹ nhàng, hắn mở tay nải mà mình mang theo ra, đoạn từ trong đó lấy ra một chiếc hộp gỗ, bên trên có tầng tầng lớp lớp kết giới bao phủ.

Khẽ đặt xuống bàn và đẩy về phía người thanh niên, Trường Dạ cười nhạt:

“Thứ này là tiên thảo ba ngàn năm, nghe đồn có thể gia tăng tuổi thọ, mặc dù chỉ có vài trăm năm, nhưng tốt ở việc ai cũng có thể dùng”

Người thanh niên ngừng lại, hắn im lặng một hồi lâu, bàn tay giữ lấy thanh kiếm rỉ sét cũng chặt hơn một chút.

Cuối cùng, hắn chợt nở một nụ cười có vẻ bất đắc dĩ, chỉ bình thản mà nói:

“Ba năm sau, thọ nguyên của ta sẽ cạn, đó là sự thực mà không ai có thể thay đổi”

“Năm xưa, người đời cũng cho rằng từ cái ngày bị phế đi tu vi, ngươi không còn cách nào sống sót”

Trường Dạ cũng chỉ nhấp một ngụm trà và phản bác.

Từ khi nào, đối phương đã bắt đầu vì vấn đề thọ nguyên mà sầu lo, khiến Trường Dạ không khỏi thở dài.

Năm xưa, đối phương hoàn toàn trái ngược với hắn, thiên phú có thừa, gia thế mạnh mẽ, truyền thừa không thiếu, có thể nói một đời bình an mà dễ dàng bước đến cảnh giới cao hơn.

Hoàng Trường An, chính cái tên của hắn ta cũng đã nói lên điều đó.

Trường An chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn lên trên bầu trời xanh, khẽ cảm khái:

“Không biết bầu trời như thế này, ta còn có thể ngắm nhìn bao lâu nữa”

Cũng nhiều năm trước, Trường An gặp được một vị tu chân giả cả đời chỉ sống trong bóng tối, hắn không có thiên phú, không có cơ duyên, không có địa vị, chỉ có thể chậm rãi, mà lê lết bước đi một quãng đường dài.

Trần Trường Dạ, người ở trong đêm dài.

Chỉ là thời gian thay đổi rất nhanh, khiến cho cả hai cũng từ từ thay đổi, cuối cùng trở thành tình cảnh như thế này.

Trường An có thiên phú, nhưng hắn cũng chỉ còn có ba năm thọ mệnh, một lời nguyền mà không thể nào thoát ra được.

Trường Dạ chưa bao giờ nghĩ, chính bản thân sẽ phải chứng kiến đối phương chết trước mình.

Đời, không đoán trước được điều gì.

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.