Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò hề rác rưởi

Phiên bản Dịch · 1594 chữ

Thủ lĩnh cương thi bị nam tử kia không chế, thân thể vốn cứng nhắc, đã trở nên linh hoạt dị thường, bắt đầu đứng dậy.

Nam tử cũng hạ thấp người, ngón tay run rẩy không ngừng, mọc ra toàn móng vuốt màu đen, tỏa quang mang lạnh lẽo.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tống Uyên, há miệng thở dốc, thờ ra từng làn khói, sau đó chân dẫm mạnh lên mặt đất, tạo thành một hố sâu trên mặt đất.

Cùng lúc đó, cả người hắn hóa thành một bóng đen, lao về phía Tống Uyên.

"Đinh!"

Tống Uyên vung đao lên, lưỡi đao va chạm với móng tay nam tử, đánh ra một loạt đốm lửa.

Nam tử hất cây đao, vươn tay nhắm tới cổ Tống Uyên.

Tống Uyên hạ người, tránh thoát một kích, sau đó lấy chân đạp vào sống đao, mượn lực chém thanh đao về phía sườn nam tử.

Nam tử thấy vậy, bàn tay nháy mắt biến thành màu trắng, giống như bị hàn băng bao phủ, giơ tay nắm thanh đao của Tống Uyên.

"Tạch!"

Cánh tay Tống Uyên phồng lên, muốn rút đao, nhưng chỉ rút được một đoạn ngắn. Mà hắn nhìn thấy từ mũi đao, đã bắt đầu kết băng, tốc độ nhanh chóng, lan dần tới tay hắn.

"Ân? Nội lực!"

Vẻ mặt Tống Uyên sửng sốt, đây là lần đầu hắn nhìn thấy nội lực của người khác, hơn nữa còn là loại có chứa thuộc tính.

Nhưng Tống Uyên không hề hoảng hốt, nội lực của hắn cũng theo bàn tay truyền lên thanh đao, va chạm với hàn băng, chỉ trong chốc lát, lớp băng đã bị ăn mòn, lực ăn mòn cùng hướng tới nam tử áo trắng.

"A?"

Nam tử thấy vậy, hơi kinh ngạc, lập tức buông tay, chỉ thấy nội lực của Tống Uyên đã đem toàn bộ băng giá ăn mòn, sau đó bao trùm cả thân đao.

"Xem ra nội lực của ta chiếm thượng phong." Tống Uyên giơ thanh đao trước người, thầm nghĩ trong lòng.

"Ngươi lại làm cho ta kinh ngạc." Nam tử nhìn vào mắt Tống Uyên, nổi lòng tham.

Tống Uyên cười nhạo hắn: "Thủ đoạn ngươi chưa từng thấy còn nhiều lắm, tiếp theo đây ngươi vẫn còn phải kinh ngạc nhiều."

"Vậy để ta tới xem!"

Giọng nói nam tử trở nên khàn khàn, giống như lấy giấy rạp cọ lên thủy tinh vậy, khiến người khác cực kỳ khó chịu.

Hai tay hắn bị màu trắng bao trùm, chụp về phía Tống Uyên.

Tống Uyên chém ra một đạo đao ảnh, chặn thế công của nam tử áo trắng.

Thân hình hai người chuyển động rất nhanh, bóng dáng thấp thoáng trong sân liên tục, nơi bọn họ đi qua, cho dù là cây cối hoa cỏ, cho dù là tảng đá kệ gỗ, tất cả đều bị phá hủy.

"Đương!"

Nam tử tóm được thanh đao của Tống Uyên, bất chợt kéo về phía mình.

Thân thể Tống Uyên vừa chạm xuống đất, đã bị kéo đi.

Nhìn bàn tay đang áp sát lại ngực mình, Tống Uyên trực tiếp bỏ đao, tóm lấy hai cánh tay của nam tử, chặn hắn lại.

Nam tử thấy vậy liền cười, trực tiếp giơ chân đã Tống Uyên.

"Bịch!"

Tống Uyên không kịp phòng ngự, bị đá bay đi, cả người văng về phía hòn non bộ.

Hắn còn chưa kịp đứng dậy, nam tử đã lại công kích đến.

Lúc này, hắn nhắm thẳng vào trái tim Tống Uyên.

Trong mắt Tống Uyên tơ máu dày đặc, nội lực bao trùm toàn bộ nắm tay, tung ra một quyền đối chọi với móng vuốt của nam tử.

"Cự tượng bôn tập!"

Lực lượng cường đại bẻ gãy móng tay nam tử, ngay sau đó, hắn bay ngược về phía sau, mà Tống Uyên cũng bị đẩy lùi, tạo thành một rãnh dài trên mặt đất.

"Lực lượng không tồi, tiếp tục."

Nam tử ổn định thân hình, rồi lại tiếp tục lao tới Tống Uyên.

"Tẩu sư trùng tượng!"

Tống Uyên thủ thế, bắt đầu vận chuyển nội lực điên cuồng, dựa theo kinh mạch, hội tụ về cánh tay.

Sau đó, cánh tay hắn giống như một viên đạn bắn ra khỏi nòng súng.

Lúc này, hai tay nam tử thoáng động.

"Đoạn hồn!"

Giống như ma âm rót vào tai, Tống Uyên đang triển khai thế công mãnh liệt, bỗng nhiên thấy trước mắt trắng xóa, vẻ mặt hơi hốt hoảng.

Kéo theo đó, thân thể hắn cũng đình trệ trong chớp mắt.

Mà trong chớp mắt này, nam tử vung móng vuốt, lập tức có năm đạo máu tươi bắn ra.

"Tê!"

Đầu tiên là cảm thấy lạnh lẽo, sau đó là đau nhức, Tống Uyên vội lui về phía sau, tạo khoảng cách với nam tử áo trắng.

Sau đó, hắn nhìn xuống ngực mình, trên ngực là có năm vết thương, ở trên miệng còn vương khói trắng phập phù.

Tống Uyên cảm nhận được luồng khí lạnh đang tiến vào qua miệng vết thương, vội vàng thúc dục nội lực chống cự, hóa giải nội lực đang bám trên miệng vết thương.

Nam tử liếm máu tươi trên móng tay, trên mặt lộ vẻ mê say, trông vô cùng quỷ dị.

"Chính là hương vị này." Hai mắt hắn đỏ như máu, mang theo một tia điên cuồng.

Tống Uyên đang khu trừ nội lực trên miệng vết thương, nhưng có chuyện bất ngờ xảy ra. Nội lực của tên nam tử lẫn lộn với nội lực của hắn, trực tiếp tiến vào trong pho tượng tu la.

Pho tượng hiện lên ánh sáng lam trong nháy mắt, đồng thời phía trên bề mặt rạn nứt của pho tượng, xuất hiện một đạo quang văn màu lam, ngay sau đó, đạo quang văn này thoát ly khỏi pho tượng, nhập vào trong cơ thể Tống Uyên.

"Đây là cái gì?!"

Tống Uyên cả kinh, sau đó hắn bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng lên.

Cơ thể vốn đang bành trướng của hắn, giờ phút này lại bành trướng thêm. Bên ngoài cơ thể hắn, nổi lên một đường gân xanh.

Đường gân này giống như một con rồng có sừng, phủ kín thân thể, hơn nữa không ngừng động đậy, giống như sắp bạo liệt vậy.

Cùng lúc đó, thân thể hắn bắt đầu tỏa ra khói trắng, mà cặp mắt màu đen kia, cũng biến thành màu lam.

"Ân? Ngươi đang làm gì?"

Nam tử thu hồi lại biểu tình, nhìn toàn thân Tống Uyên tỏa khói trắng, trong mắt hiện lên vẻ tò mò.

"Thân thể bành trướng như kia, là sắp phát nổ sao?" Nam tử tự hỏi.

Lúc này Tống Uyên chỉ cảm thấy trong lòng nảy sinh cảm giác bạo ngược, nhìn tên nam tử khống chế cương thi trước mặt, chỉ muốn đem đầu hắn cắm xuống mông.

"Ngươi nói nhiều quá!"

Tống Uyên quơ tay, thân thể vẫn bành trướng, nhe răng cười một tiếng.

"Bịch!"

Mặt đất dưới chân Tống Uyên trực tiếp rạn nứt, hắn lao qua lớp bùn bị bắn văng trong không khí, lao thẳng tới nam tử trước mặt.

"Ngươi..."

Nam tử chấn động thấy Tống Uyên xuất hiện trước mặt mình đột xuất.

Sau đó, hắn thấy một bàn tay tóm lấy mặt hắn, nhấc bổng hắn lên.

"Oanh!"

Tống Uyên dộng thẳng đầu nam tử xuống mặt đất, mạnh tới nỗi thân thể nam tử bị lún cả vào lòng đất.

"Vô liêm sỉ!"

Nam tử nhảy ra khỏi lòng đất, gầm lên một tiếng, hàn khí trên hai móng tay càng dày đặc, mơ hồ ngưng kết thành băng, ở dưới ánh trăng, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dị thường.

"Đoạn hồn!"

Âm thanh khàn khàn của nam tử vang lên, bổn cũ soạn lại, lần này hắn chộp tới yết hầu Tống Uyên.

"Ba!"

Tống Uyên chỉ cần một tay đã nắm được móng vuốt của nam tử.

Dưới cái nhìn khiếp sợ của hắn, Tống Uyên kéo cảnh tay, ném hắn xuống mặt đất.

Sau đó, nam tử giống như búp bê, bị Tống Uyên quật qua quật lại.

Sau khi mặt đất xung quanh bị đánh ra đủ loại hố sâu, Tống Uyên nắm đầu nam tử, chậm rãi nói: "Đoạn hồn? Tiếp tục đoạn cho ta xem."

"Ngươi - muốn - chết!"

Giọng nói nam tử âm trầm, lúc này, bộ mặt cương thi của hắn trông đã tự nhiên hơn.

Nam tử khẽ quát, hai tay chống lên mặt đất, muốn đứng lên.

Nhưng vừa mới bắt đầu, đã bị Tống Uyên đập lún xuống.

"Ta cho ngươi đứng dậy sao!"

Mắt Tống Uyên rực lam quang, hai chân đạp mạnh đầu nam tử.

"Ca ca ca!"

Hai tay nam tử đột nhiên cải biến quỷ dị, vươn móng vuốt, bắt vào hai chân Tống Uyên.

Hai tay Tống Uyên cản hắn lại, nhếch miệng nói: "Tinh thần phản kháng đáng khen!"

Vừa nói xong, hai tay hắn dùng sức giật mạnh, xé toạc hai cánh tay của nam tử.

Sau đó nhanh chóng lấy hai cánh tay, xuyên thẳng qua người nam tử, đống đinh hắn trên mặt đất.

Nam tử xoay cổ một trăm tám mươi độ, nhìn Tống Uyên nói: "Tiểu tử, ngươi được lắm, ta sẽ nhớ kỹ ngươi."

"Trò hề rác rưởi!"

Tống Uyên hừ lạnh một tiếng, đánh vỡ đầu nam tử.

Bạn đang đọc Cực Bạo Võ Quân (Bản Dịch) của Nhất Oản Tạp Phan

Truyện Cực Bạo Võ Quân (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amdaxxxx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.