Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấc mơ kỳ quái

Phiên bản Dịch · 2436 chữ

Tiêu Mạch lại một lần nữa liếc mắt nhìn về phía mấy người Thường Lãnh Phong, thấy mấy người đều đang bận rộn thảo luận, ai cũng không có hành động kỳ lạ nào, hắn mới mở tin nhắn ra.

- Đừng nghĩ đến chuyện chỉ lo cho thân mình, nếu như cậu thật sự làm như thế, tôi tin, cậu sẽ chết rất thảm. Đừng cho rằng tôi đang dọa cậu, nếu như lúc này cậu lựa chọn từ bỏ, như vậy ngày mai xác của cậu sẽ xuất hiện trong trường học, nếu như cậu không tin, có thể thử một chút.

Nếu như cậu tin lời của tôi, vậy thì hãy thành thật đi theo đám người bọn họ tiếp tục điều tra, nghiệm chứng, chỉ có như thế cậu mới có cơ hội sống sót. Mặt khác, không cần phỏng đoán thân phận của tôi, bởi vì cậu mãi mãi không thể biết.

Dĩ nhiên, tôi cũng không hại cậu!

Nhìn thấy nội dung tin nhắn, vẻ mặt Tiêu Mạch thấp thỏm, bất an. Người thần bí này giống như có thể nhìn thấu nội tâm của hắn, nội dung tin nhắn này có thể nói là mười phần uy hiếp.

- Chẳng lẽ người thần bí kia nằm trong số những người này sao?

Tiêu Mạch nhìn mấy người Thường Lãnh Phong, nhưng hiển nhiên họ không có bất kỳ hành động kỳ lạ nào, tất cả đều đang thảo luận.

Tiêu Mạch vốn đã quyết định không hề nhúng tay vào chuyện này, nhưng hiện tại hắn lại do dự. Tuy động cơ của người thần bí kia có chút khả nghi, nhưng lời người này nói giống như có một loại ma lực, khiến Tiêu Mạch khó mà phân biệt thật giả.

Nếu như nội dung tin nhắn là giả, vậy hắn không cần để ý tới chuyện này, trực tiếp rời đi, nhưng ngộ nhỡ, nội dung tin nhắn là thật thì sao? Hắn cứ thế mà đi, có khác gì là tự sát?

Hắn cần phải tính táo lại, suy nghĩ một chút, nghĩ xem có nên tin người thần bí kia không.

- Nếu như người thần bí kia là một trong năm người này, vậy có lẽ người này chỉ hù dọa mình, bởi vì nếu mình chạy trốn, bọn họ chẳng khác gì mất đi điểm đột phá.

- Ngược lại, nếu như người thần bí kia không phải là một trong năm người này, sự tồn tại của người này cũng quá đáng sợ. Người này có thể phỏng đoán suy nghĩ của mình, lại có thể biết chính xác hướng phát triển. Nếu như người này muốn hại mình thì quả thật là dễ như trở bàn tay, căn bản không cần đùa nghịch loại thủ đoạn này.

Tiêu Mạch suy tư một phen, hắn cảm thấy tin nhắn này là thật hay là giả, hoàn toàn được quyết định bởi thân phận của người thần bí gửi tin nhắn. Chỉ cần có thể xác định được thân phận của người gửi tin nhắn, như vậy có thể xác nhận được tính chân thật.

Cùng lúc đó mấy người Thường Lãnh Phong cũng quyết định xong kế hoạch hành động.

- Hôm nay người chết sẽ là Từ Lệ Lệ, chúng ta cần phải ngăn cản cô ta đi vào trường học. Đến lúc đó, mấy người chúng ta phải đứng chờ ở cửa trường học, một khi trông thấy bóng dáng của cô ta liền lập tức ngăn lại.

Thường Lãnh Phong nói xong liền nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy thời gian còn nhiều, anh ta lại bổ sung.

- Bây giờ cách trời tối còn một khoảng thời gian, nếu như mọi người thấy chán có thể tùy ý đi lại, chỉ cần quay về trước khi trời tối là được.

- Chờ một chút, di động của tôi hình như bị hỏng, ai đó cho tôi mượn di động dùng một chút.

Mấy người đang muốn rời đi, lại đột nhiên bị Tiêu Mạch gọi lại, Tiêu Mạch vừa nói vừa quan sát phản ứng của mấy người.

Vẻ mặt của mấy người rất tự nhiên, cũng không có gì khác thường.

Thần Tình phản ứng đầu tiền, đưa điện thoại của cô ta cho Tiêu Mạch.

- Dùng của tôi đi.

Tiêu Mạch nói tiếng cảm ơn, vội vàng bấm số di động của mình, đợi khoảng một giây liền cúp máy.

- Không gọi được.

Tiêu Mạch có chút thất vọng, lắc đầu hỏi tiếp.

- Cậu có điện thoại khác không?

Trong quá trình, Tiêu Mạch nhanh chóng xem qua điện thoại của Thần Tình.

- Tôi chỉ có một chiếc di động này.

- Có vấn đề gì thế? Dùng của tôi thử xem.

Lúc này Hoàng Lượng cũng đưa điện thoại của mình cho Tiêu Mạch, Tiêu Mạch trả lại điện thoại của Thần Tình, lặp lại chiêu cũ.

Sau đó đến Thường Lãnh Phong….Trương Đạt và Tần Hữu Như muốn rời đi, nhưng cũng bị Tiêu Mạch gọi lại.

Mãi cho đến khi mượn được năm chiếc điện thoại của năm người, hắn mới dừng lại. Mấy người này cũng không có tỏ ra bất mãn, hiển nhiên cũng không có suy nghĩ sâu xa.

Rất nhanh, đám người Thường Lãnh Phong rời khỏi phòng học. Trong phòng học chỉ còn lại hắn và Hoàng Lượng, thấy Tiêu Mạch không có ý rời đi, Hoàng Lượng cười với hắn.

- Đến trưa rồi, cậu không ăn gì sao?

- Không, tôi không đói, cậu đi đi.

- Được rồi.

Hoàng Lượng nghe xong cũng rời đi.

Thấy Hoàng Lượng rời đi, Tiêu Mạch vội vàng lấy di động của mình ra, sau khi màn hình sáng lên, trên đó hiện ra năm cuộc gọi lỡ, không cần phải nói, đây đều là số di động của mấy người Thường Lãnh Phong.

Tiêu Mạch cẩn thận nhìn những dãy số này, không lâu sau, hắn liền lộ ra vẻ thấy vọng, bởi vì số di động của bọn họ không có vấn đề gì. Nói cách khác, đó không phải là số đã gửi tin nhắn cho hắn.

Lúc trước hắn cẩn thẩn xem qua di động của mấy người này, ngoại trừ Hoàng Lượng dùng smartphone, những người khác đều dùng điện thoại đời cũ, không có kết nối internet gì. Trừ khi bọn họ có một chiếc di động khác, nếu không, người thần bí gửi tin nhắn không nằm trong số bọn họ.

Nhưng suy nghĩ một chút, cho dù bọn họ vẫn còn có một chiếc điện thoại di động chưa lấy ra thì số điện thoại cũng không có khả năng giống hắn. Mỗi một số điện thoại chỉ có một mà thôi, nếu như giống nhau, chẳng khác gì mình đang gọi điện và nhắn tin cho chính mình sao.

Mãi đến lúc này, Tiêu Mạch mới xem như thực sự hết hy vọng, loại bỏ khả năng người thần bí kia nằm trong đám người này.

Không biết thân phận, không biết mục đích, không biết người thần bí kia ở đâu!

Tiêu Mạch rất sợ hãi người thần bí kia, giống như phía sau hắn có một đôi mắt tà ác đang nhìn hắn, nó có thể biết được tất cả, đồng thời có thể nhìn thấu nội tâm hắn.

- Chờ đến khi mình bình an vượt qua một kiếp này, nhất định sẽ đập nát chiếc di dộng này, đến lúc đó để xem người kia còn uy hiếp mình như thế nào!

- Ửm?

Tiêu Mạch đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức cầm điện thoại của hắn, sau đó cẩn thận quan sát.

Người thần bí kia có phải dựa vào chiếc điện thoại di động này để giám thị hắn không?

Hẳn là không, chiếc điện thoại này là do hắn tự mua về, không có đưa qua cho người khác.

Tiêu Mạch nhanh chóng loại bỏ khả năng này, nhưng lui một bước mà nói, cho dù vấn đề có thật sự nằm trên chiếc di động này, hắn cũng không dám hủy nó, bởi vì hắn còn cần người thần bí kia giúp.

Trong căn phòng trống trải, tiếng gió rít lên, Tiêu Mạch cũng không biết lấy đâu ra lá gan, vậy mà dựa người vào ghế, ngủ thiếp đi.

Cũng không biết hắn ngủ bao lâu, chỉ nghe bên tai có tiếng huyên náo. Hắn muốn mở to mắt ra, nhưng mí mắt hắn lại nặng trĩu, hắn thử mấy lần cũng chỉ miễn cưỡng hơi hé mắt ra.

Lông mi che khuất tầm mắt, mọi thứ trở nên mơ hồ, hắn chỉ thấy vài bóng người, lại nghe thấy tiếng cãi nhau.

- Các người đừng khinh người quá đáng!

Tiêu Mạch cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, hình như là…

- Bắt nạt cậu? Cậu đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, tự nhìn vào gương xem, chỉ bằng vào cậu cũng xứng đáng để cho chúng tôi bắt nạt? Con trai của tội phạm giết người!

- Các người!

- Sao nào? Chúng tôi nói sai gì sao! Cha làm tội phạm giết người, cậu là con trai của tội phạm thì có tốt lành gì? Cậu còn có mặt mũi tiếp tục ở cái lớp học này, cậu có biết không, cũng bởi vì cậu mà lớp chúng tôi bỏ lỡ những lần xét duyệt lớp ưu tú! Hôm nay chúng tôi hỏi cậu một lần cuối, cậu có cút ra khỏi trường học không?

- Cho dù các người có đánh chết tôi, tôi cũng không đi.

- Con mẹ nó, cậu vẫn còn mạnh miệng, anh em đâu, đánh chết cậu ta cho tôi!

Tiêu Mạch không rõ đây là cảnh trong mơ hay là hiện thực, hoặc là nói nửa tỉnh nửa mê, nói tóm lại, cơ thể hắn không nhúc nhích được. Nếu muốn hình dung, thì nó giống như bị quỷ áp thân, chỉ là cơ thể không có mệt nhọc như thế.

Hắn rõ ràng nghe được những tiếng mắng chửi, cùng với tiếng kêu gào không ngớt. Hắn nghe thấy một đám người đang đánh một người, mà chung quanh còn có không ít người trầm trồ khen ngợi.

Những giọng nói này, hắn hết sức quen thuộc, giống như là…Bạn học cùng lớp hắn.

Mà người bị đánh lại giống như là Trương Hữu Sơn.

Tiêu Mạch cảm thấy đây là một giấc mơ, nhưng cho dù như thế nào, hắn cũng không tỉnh lại được, chỉ có thể như hiện tại, mơ hồ nhìn không thấy, bực bội và bất an chờ đợi.

Bốn phía lập tức yên tĩnh lại, những bóng người trước mắt hắn cũng biết mất. Một lúc sau, trong tầm mắt hắn có một bóng người mông lung, là một người phụ nữ có mái tóc dài.

Sau đó hắn nghe thấy giọng nói của Trương Hữu Sơn.

- Chỉ đạo viên Tôn, hôm nay em lại bị đánh, bọn họ vẫn ép em nghỉ học. Trong một năm này, mỗi ngày em đều bị bọn họ đánh chửi. Em thề, cho tới bây giờ, em chưa từng trêu chọc bọn họ, em thật sự muốn làm bạn với họ, em rất ghét sự cô đơn.

Em thừa nhận cha em đã làm sai, nhưng nó đâu có liên quan tới em. Hơn nữa, ông ta cũng đã nhận được sự trừng phạt thích đáng. Những năm này em liều mạng khổ cực đọc sách, cũng là vì muốn thay đổi vận mệnh, bây giờ cuối cùng em cũng được như nguyện tiến vào trường đại học này…..

Tiêu Mạch có thể nghe được người này đang khóc lóc kể lể với chỉ đạo viên Tôn. Nhưng hiển nhiên chỉ đạo viên Tôn cũng không nể mặt, không đợi người này nói xong liền cắt ngang lời anh ta.

- Cô khuyên em vẫn nên nghỉ học đi. Cho dù em tiếp tục ở lại đây, vận mệnh của em cũng không thay đổi. Mỗi người đều nhìn em bằng ánh mắt khinh thường. Những công ty lớn cũng sẽ không thuê người như em, em chỉ có thể đi làm công nhân, không, trong nhà xưởng cũng sẽ không thuê người như em.

Bởi vì trên người em có máu của tội phạm giết người, có gien của một tên biến thái, sự tồn tại của em căn bản là dư thừa!

- Chỉ đạo viên Tôn…Cô thế mà cũng nói em như thế….Em là em…Ông ta là ông ta, em cũng không muốn để ông ta giết người! Nhưng chuyện này em không thay đổi được…Đúng, cho dù ông ta là tội phạm giết người, nhưng đó cũng là hành động bất đắc dĩ.

Cô có hiểu được cảm giác vợ mình bị người ta cưỡng hiếp không? Cảnh sát cũng mặc kệ! Cô có thể hiểu được cảnh ba ngày hai bữa bị người ta đánh không? Cô có hiểu cảm giác khi tận mắt nhìn thấy vợ mình bị người ta cưỡng hiếp là nỗi thống khổ như nào sao!

Cũng bởi vì gia cảnh em bần hàn, cũng bởi vì cha em là người thành thật, bọn họ mới bị ức hiếp, chịu đựng nhục nhã, không ai quản sao?

Giết là được rồi, con mẹ nó, đám người cặn bã kia đều đáng chết!

- Đủ rồi, từ những lời này của em, em và người cha giết người của em đều là cùng một loại người, các người mới là đồ cặn bã, đồ bỏ đi, tạp chủng trong cái xã hội này.

Tôi sẽ cố gắng hết sức để trường học đuổi học em, đến lúc đó cũng không phải do em không đi!

Tiêu Mạch chỉ cảm thấy trước ngực nặng nề vì sự khinh thường của những sinh viên và chỉ đạo viên Tôn kia. Chẳng lẽ cha làm sai chuyện, con cái liền gánh chịu sao, mặc người chế nhạo, cả đời không ngóc lên được.

- Tất cả đều giống nhau.Tôi là cặn bã? Tôi là đồ bỏ đi? Tôi là tạp chủng, như vậy tôi còn sống làm gì?

Người kia nức nở nói, trong giọng nói nỉ non đầy tuyệt vọng và oán hận. Đúng thế, đối với tương lai của mình, anh ta tràn ngập tuyệt vọng, đồng thời tràn ngập hận ý với những người đã tổn thương anh ta.

Đúng lúc này, một giọng nói vang vẳng bên tai anh ta.

- Tiêu Mạch… Tiêu Mạch!

Trong lòng Tiêu Mạch chấn động, bỗng nhiên mở mắt ra.

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 317

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.