Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngăn cản

Phiên bản Dịch · 2012 chữ

Trên khuôn mặt Hoàng Lượng tràn ngập lo lắng, tuy không tính là tuấn mỹ, nhưng một phần lo lắng này khiến Tiêu Mạch cảm thấy ấm áp trong lòng.

- Gọi cậu một lúc lâu mà không thấy cậu tỉnh lại, thật sự là làm tôi sợ muốn chết.

Tiêu Mạch ngồi dậy vừa xoa huyệt Thái Dương của mình, vừa nghi ngờ hỏi:

- Sao thế? Cậu gọi tôi lâu rồi sao?

- Đúng vậy, gọi cậu không dưới 30 lần, nhìn biểu cảm của cậu vô cùng đau đớn, tôi còn tưởng cậu bị bệnh gì đó.

Tiêu Mạch gật đầu không nói, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua phòng học, trống không không có gì.

- Mơ thấy ác mộng sao?

Nhớ tới rất nhiều âm thanh trong mơ, Tiêu Mạch cảm thấy trong lòng phát lạnh, nếu giọng nói kia là của Trương Hữu Sơn, như vậy…

- Chỉ đạo viên của chúng ta họ Tôn à?

- Đúng vậy! Sao đột nhiên cậu lại hỏi thế?

- Không có gì, chỉ đột nhiên muốn hỏi, cô ấy không tệ đúng không?

- Đúng vậy, rất tốt với chúng ta, chỉ tiếc…

Nói đến đây, trên mặt Hoàng Lượng hiện lên chút buồn rầu, anh ta không nói tiếp nữa.

Tiêu Mạch có một số suy đoán trong lòng, nhưng hắn không nói với Hoàng Lượng, mà nói sang chuyện khác:

- Không phải cậu đi ăn cơm sao, sao đã quay về rồi.

- Haizz, sắp chết rồi, ai còn tâm tư để ăn cơm.

Hoàng Lượng thở dài, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mạch, gương mặt không tính là tuấn tú của anh ta nhăn nhó.

Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Hoàng Lượng, Tiêu Mạch mở miệng an ủi vài câu:

- Có lẽ tình huống không tệ như cậu nghĩ đâu, không phải nghĩ ra được vài biện pháp đối phó sao, chắc có biện pháp giải quyết được.

- Ha ha, hi vọng là thế.

- Chuyện đó, cậu hiểu bao nhiêu về Hữu Sơn? Cậu cũng hiểu rõ về gia đình cậu ấy không?

- Không rõ lắm.

Hoàng Lượng lắc đầu nói tiếp:

- Chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến người nhà của mình, chỉ biết cậu ấy là người bản địa, còn nhà cậu ấy ở đâu tôi cũng không rõ lắm, tôi chưa đến bao giờ.

- Cậu cũng chưa từng đến nhà cậu ấy sao?

Biểu cảm Tiêu Mạch trở nên nghiêm trọng, nhìn chằm chằm mắt Hoàng Lượng.

Không biết vì sao ánh mắt Hoàng Lượng không nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mạch, lại nghe anh ta trả lời:

- Chưa từng đến.

Đáp một câu, Hoàng Lượng liếc mắt nhìn Tiêu Mạch với vẻ khó hiểu hỏi:

- Hôm nay cậu bị sao vậy, vừa hỏi chỉ đạo viên, vừa hỏi Hữu Sơn.

- Tò mò mà thôi. Bởi vì tôi cũng chưa từng đến.

Tiêu Mạch nói xong liền ngửa đầu, nhìn trần nhà trắng bệch, không biết suy nghĩ gì ở trong tối.

Đảo mắt đã tới mười giờ tối.

Ngoài cửa lớn trường học, sáu người Tiêu Mạch, Thường Lãnh Phong nấp ở chỗ tối, đợi cửa điện tử hẹp dài chậm rãi đóng kín. Bởi vì cửa điện tử đóng kín đại biểu đã đến giờ đóng cửa trường học, khi đó mặc kệ là ai cũng đừng nghĩ bước vào cổng trường nữa.

Cả trường học chỉ có một cửa vào này, xung quanh đều là tường cao gần ba thước, muốn nhảy vào sợ là phải tốn chút công phu. Theo danh sách tử vong, người chết hôm nay là Từ Lệ Lệ, một nữ sinh cao chưa tới 1m6.

- …

Cửa điện tử chậm rãi đóng vào, bốn phía trường học lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, con đường nhỏ thông về phía trường học cũng có vẻ sâu thẳm, toàn bộ giống như đứng im ở thời khắc này.

Đám Tiêu Mạch ba người một tổ canh giữ mỗi bên, chỉ chờ nhân vật chính Từ Lệ Lệ tối nay xuất hiện. Trong suốt quá trình đợi trong lòng Tiêu Mạch luôn cảm thấy nghi ngờ.

- Vì sao không đến nhà Từ Lệ Lệ, tới đó giữ Từ Lệ Lệ khả thi hơn. Huống hồ trong lớp đã chết nhiều người như thế, kẻ ngốc cũng biết dựa vào trốn là không làm được, nhưng vì sao những người rời khỏi trường vẫn kiên định như thế?

Còn camera theo dõi bên cạnh cửa nữa, đám Thường Lãnh Phong chưa bao giờ nhắc đến.

Theo đạo lý bọn họ không nên không nghĩ ra điểm này? Những người này thật sự ngu dốt, hay là giở trò với hắn đây?

Không biết sao Tiêu Mạch càng cảm thấy đám Thường Lãnh Phong rất khả nghi, không phải nói bọn họ là hung thủ giết người, mà bọn họ giống như đang che giấu chuyện gì đó, có lẽ chuyện này là mấu chốt mọi chuyện.

Vẻ mặt Tiêu Mạch không đổi nhìn thoáng qua Thần Tình cách hắn không xa, mặt cô ta được bóng đêm bao phủ, chuyện này khiến Tiêu Mạch rùng mình một cái, vội vàng dời mắt sang chỗ khác.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hầu kết của Tiêu Mạch lên xuống, hắn che miệng cố nén kích động muốn ho khan.

Cuối cùng cũng tới 0 giờ.

Đám Thường Lãnh Phong, Thần Tình nhìn chằm chằm con đường nhỏ u ám không dời mắt, trái tim Tiêu Mạch cũng đập thình thịch, tần suất đập còn tăng lên gấp trước bội lần.

Hắn nhớ tới cuộc điện thoại Trương Hữu Sơn gọi cho hắn trước khi chết, thời gian hiện lên là 0 giờ, nếu quỷ giết người làm theo quy luật, bất luận thế nào Từ Lệ Lệ đều nên xuất hiện rồi.

Nhưng trên con đường mòn trước mặt vẫn trống rỗng, đừng nói là bóng người, ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy xuất hiện.

- Sao lại thế này? Chẳng lẽ Từ Lệ Lệ đang nằm mơ ở nhà?

Lúc này Hoàng Lượng cố gắng pha trò, Thần Tình chẳng những không cười, trái lại biểu cảm càng âm u hơn. Trong đôi mắt Tiêu Mạch liên tục chớp lóe khó hiểu, nếu lực lượng siêu tự nhiên ảnh hưởng, Từ Lệ Lệ phải xuất hiện rồi mới đúng, nhưng vì sao?

Chẳng lẽ!

Thái độ của Tiêu Mạch khác thường chạy từ trong chỗ nấp ra, sau đó hắn chạy tới trước cửa điện tử, ngó vào bên trong.

Trong trường học tĩnh mịch có vô số bóng mờ hắc ám, dưới ánh trăng âm u, một bóng dáng nhỏ bé chậm rãi đi trước. Ở trong tầm mắt Tiêu Mạch, cột cờ thẳng tắp cũng được phóng đại vô hạn, giống như bên trong tản ra khí tức vô cùng quỷ dị.

- Các cậu mau tới đây, Từ Lệ Lệ đã vào trong!

Nghe thấy lời kêu hô của Tiêu Mạch, đám Thường Lãnh Phong vội vàng chạy tới, cũng nhổm người lên nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy được bóng dáng của Từ Lệ Lệ. Nhìn như vậy mọi người đều sốt ruột, mục đích bọn họ ở đây là ngăn cản Từ Lệ Lệ đi vào trường học, nhưng bây giờ cô ấy đang đi vào!

Từ Lệ Lệ đi rất chậm, dưới ánh trăng bóng dáng của cô ấy bị kéo ra thật dài, nhìn phương hướng cô ấy đi không phải đến vị trí gốc cột cờ kia, mà đến tòa dạy học ở hướng ngược lại.

- Từ Lệ Lệ! Từ Lệ Lệ…!

Thường Lãnh Phong lớn tiếng gọi Từ Lệ Lệ, nhưng mà Từ Lệ Lệ giống như không hay biết, vẫn đang chậm rãi đi về phía tòa dạy học. Không biết bác trông cửa chạy đi đâu rồi, động tĩnh ở bên ngoài lớn như thế, vậy mà ông ta không lao ra.

Tiêu Mạch đá mạnh vào cửa điện tử mấy cái, hi vọng có thể gọi ông già đó đi ra, nhưng kết quả khiến hắn thất vọng rồi.

Thấy bóng dáng Từ Lệ Lệ càng ngày càng mơ hồ, tất cả mọi người càng lo lắng hơn.

- Làm sao bây giờ! Nếu cửa điện tử không mở ra, chúng ta sẽ không có cách nào đi vào được.

- Báo cảnh sát đi.

Tiêu Mạch lạnh nhạt nói xong, hắn liền lấy điện thoại ra báo cảnh sát, nhưng trong di động không có âm thanh gì truyền ra, rõ ràng là có lực lượng nào đó ngăn cản hắn làm như vậy.

- Thế nào, gọi được điện thoại chưa?

Tần Hữu Như trốn sau lưng Trương Đạt, tràn ngập khiếp sợ hỏi Tiêu Mạch.

- Không được, không gọi được.

Tiêu Mạch lắc đầu, chỉ thấy Từ Lệ Lệ càng lúc càng xa bọn họ.

- Mẹ kiếp, mặc kệ, nhảy vào trong rồi nói sau!

Hoàng Lượng chửi nhỏ một tiếng, chỉ thấy anh ta leo lên trên cửa điện tử, thuần thục đi vào trong. Thấy Hoàng Lượng đi vào một cách dễ dàng như thế, Thường Lãnh Phong tháo kính ra, cũng leo vào trong theo.

Tiêu Mạch vốn định rút lui, nhưng nghĩ đến nội dung trong tin nhắn kia, hắn liền hạ quyết tâm trong lòng, cũng trèo vào bên trong. Còn ba người Trương Đạt, Tần Hữu Như, Thần Tình không có động tác gì, rõ ràng là không có ý định trèo vào.

- Còn thất thần làm gì, nhanh đuổi theo cậu ấy!

Nghe thấy lời nhắc nhở của Tiêu Mạch, Hoàng Lượng và Thường Lãnh Phong mới nhanh chóng chạy theo Từ Lệ Lệ. Thân thể Tiêu Mạch yếu từ nhỏ, cho nên chạy không giỏi lắm, bởi vậy không đi theo mấy người kia, mà thay đổi phương hướng chạy đến dưới cột cờ.

Cột cờ lóe sáng màu bạc dưới ánh trăng, Tiêu Mạch tới gần cây cột, vậy mà cảm nhận được hàn khí bức người, toàn thân nổi đầy da gà. Hắn ngửa đầu lên nhìn, đỉnh cột cờ vẫn sắc bén như thường ngày, bên trên không có thi thể đẫm máu nào cả.

Tiêu Mạch vừa tốn sức trèo vào, cho nên không nhịn được ho khan, trong cơ thể truyền ra cảm giác suy yếu, điều này làm hắn không có sức lực, đành phải ngồi trên đài phía dưới cột cờ.

Sau khi ngồi xuống hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ánh mắt nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp hắc ám, nhìn về phía đám Thường Lãnh Phong.

Bóng dáng Từ Lệ Lệ đã không nhìn thấy nữa, Hoàng Lượng và Thường Lãnh Phong đứng bên ngoài cửa lớn tòa dạy học với vẻ ngơ ngác, rõ ràng là từ bỏ đuổi theo.

Tiêu Mạch thấy hai người không đuổi theo nữa, hắn đứng trước hai người thét lớn:

- Vì sao không đuổi theo!

- Hình như Từ Lệ Lệ tiến vào trong tòa dạy học rồi!

Hoàng Lượng hét to trả lời hắn.

- Vậy hai cậu cũng đi vào đi, cậu ấy đi chậm như thế, chỉ cần đi vào nhất định đuổi kịp cậu ấy!

- Chúng tôi cũng muốn vào lắm chứ, nhưng cửa tòa dạy học có khóa, cửa bị khóa chặt rồi! Con mẹ nó không biết Từ Lệ Lệ đi vào bằng cách nào!

Tiêu Mạch thở dài vô lực, còn muốn nói gì đó, nhưng vẫn lựa chọn câm miệng, Đúng lúc hắn vừa định đứng dậy, bỗng nhiên vài giọt chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống đầu hắn, hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, sau đó có chất lỏng rơi xuống mặt hắn.

Phía trên cột cờ lạnh như băng, Từ Lệ Lệ giống như tượng đất dính vào que gỗ, bị xiên chặt phía trên. Máu tươi chậm rãi nhỏ từ người cô ấy xuống, không chỉ nhuộm đỏ gốc cột cờ, còn nhuộm đỏ vùng hắc ám này.

“A - -!”

Nhất định tối nay là ngày Tiêu Mạch không ngủ.

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 313

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.