Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vài giải pháp

Phiên bản Dịch · 1919 chữ

Lời mọi người nói khiến Tiêu Mạch có cảm giác mất trí nhớ, nói cách khác nên giải thích mọi chuyện lại thế nào? Hắn u mê hồ đồ đi tới thành phố này, sau đó lại học trường đại học này một cách khó hiểu, nghĩ lại hắn không có quá nhiều ấn tượng lắm.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, nếu trong danh sách người chết không có hắn, vậy hắn không cần phải lội vũng nước đục này, rời xa nơi thị phi này mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Nếu tiếp tục dây dưa với những chuyện này, khó tránh khỏi bị vạ lây.

Còn người thần bí gửi tin nhắn cho hắn mấy ngày trước, hiện giờ hắn nắm chắc 80%, người kia nằm trong năm người này. Bởi vì có thể tra được trình tự người chết trên mạng, cho nên không tồn tại cái gì là dự đoán trước, nghĩ như thế năm người trong phòng đều làm được.

Trên danh sách tử vong không có tên hắn, hay là bản thân hắn không liên quan đến chuyện này, hoặc cuối cùng hắn cũng tìm được phương pháp thoát khỏi. Tóm lại, hắn là người duy nhất sống sót trong chuyện này. Chính vì đặc tính này của hắn, cho nên người kia, không, nói một cách chính xác là năm người này mới dụ dỗ hắn vào, làm cửa đột phá để bọn họ chạy trốn.

Trương Hữu Sơn là bạn tốt của hắn và Hoàng Lượng, nhưng Trương Hữu Sơn chết, phản ứng của hai bọn họ rất khác nhau. Hoàng Lượng nóng lòng muốn tìm ra chân tướng Trương Hữu Sơn bị giết, mà hắn chỉ lo thân mình, nhanh chóng phân rõ giới hạn với chuyện này. Cách làm này của hắn khó mà không khiến Hoàng Lượng khinh bỉ, thậm chí coi là kẻ thù.

Sau đó Thần Tình tra được danh sách tử vong trên mạng, mọi người trong lớp đều có tên trên đó, nhưng không có tên của hắn, chuyện này càng khiến Hoàng Lượng oán hận, tất cả mọi người khó thoát khỏi vận rủi vì sao mình Tiêu Mạch lại may mắn thoát khỏi.

Sau đó năm người bắt đầu hợp mưu, vốn phái Hoàng Lượng đến nhà hắn trang bị máy theo dõi, sau đó một người trong đó gửi tin nhắn dự đoán trước cho hắn, vì thế hắn thành công rơi vào trong cái bẫy lừa gạt này.

Tiêu Mạch nghĩ trong lòng như thế, ý nghĩ của hắn khiến mỗi người trở nên vô cùng xấu xí, nhưng cho dù như vậy, phỏng đoán này của hắn vẫn không hợp lý lắm.

- Không đúng, nếu đổi thành mình tính kế bọn họ, chắc chắn sẽ không nói chuyện danh sách người chết, sẽ không đưa bọn họ đến nơi đặc biệt như thế, để bọn họ có đường sống hoài nghi.

- Chẳng lẽ không phải bọn họ muốn kéo mình vào bẫy?

Tiêu Mạch cảm thấy đám Thường Lãnh Phong sẽ không phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế, nhưng nếu tin nhắn đó không phải bọn họ gửi, vậy chuyện này trở nên khó phân biệt rồi.

Người biết chuyện này chỉ giới hạn trong lớp hắn, mà phần lớn mọi người trong lớp hắn đã rời đi, người biết chuyện này chỉ có vài người bọn họ mà thôi. Nếu người gửi tin nhắn cho hắn không nằm trong mấy người, như vậy vì sao người kia hiểu rõ hắn, còn nắm rõ chuyện này trong lòng bàn tay như thế?

Tiêu Mạch âm thầm đưa ra quyết định trong lòng, bất luận chân tướng thế nào, hắn đều không tham dự vào việc này, tránh dẫn lửa thiêu thân mất nhiều hơn được.

Rõ ràng là đám Thường Lãnh Phong không nhận thấy được thay đổi của Tiêu Mạch, lúc này vẫn đang thảo luận chuyện chạy trốn thế nào. Tiêu Mạch vốn đã không có tâm tư nghe, nhưng nếu bây giờ đứng dậy rời đi thì không hay lắm, hắn đành phải ở lại đây tiếp. Đang ngồi phía sau, đột nhiên Thường Lãnh Phong hỏi hắn:

- Tiêu Mạch, cậu có ý kiến gì không?

Tiêu Mạch muốn lắc đầu theo bản năng, nhưng Thường Lãnh Phong lại bổ sung thêm một câu:

- Cậu là hi vọng chạy trốn của chúng tôi, dù sao trong danh sách cũng không có tên cậu.

Đám Thần Tình và Hoàng Lượng cũng dời mắt nhìn Tiêu Mạch, hắn nuốt nước bọt, khó có thể làm như không thấy ánh mắt tràn ngập hi vọng của bọn họ.

Tiêu Mạch cũng là người, tuy có mặt ích kỷ, nhưng cũng có mặt thiện lương. Thực ra hắn cũng không hi vọng có người chết đi, dù sao những người này là sinh viên học cùng hắn nhiều năm, trong đó còn có bạn tốt Hoàng Lượng, nếu không phải chuyện đó quá đáng sợ, về tình về lý hắn đều không thể mặc kệ.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, trái tim Tiêu Mạch không khỏi mềm nhũn, hắn chậm rãi gật đầu với mấy người.

- Tôi sẽ nói một số quan điểm của tôi với chuyện này, không chắc chắn là chính xác.

- Bây giờ chúng tôi cũng không có biện pháp nào, cậu cứ nói đi.

Tần Hữu Như mỉm cười, nhìn cô ta còn trấn tĩnh hơn Trương Đạt.

Nhận được chắc chắn của mấy người, Tiêu Mạch không do dự lập tức nói cách nghĩ của hắn:

- Chắc mọi người từng xem phim kinh dị rồi, tôi cảm thấy nội dung trong đó rất giống với tình huống hiện giờ của chúng ta, đó là quy tắc quỷ hồn giết người.

- Tôi lấy ví dụ phim The Ring, tuy Trinh Tử trong phim cường đại một cách dị thường, nhưng không thể giết người một cách tùy tiện. Nó chỉ có thể giết những người từng xem băng ghi hình kia, trước khi giết còn gọi điện thoại cho người chết. Các làm này của Trinh Tử, tôi thấy là quy tắc giết người của quỷ hồn.

- Quay lại phân tích tình huống chúng ta gặp phải, mỗi người chết đều chết ở trường học, nói một cách chính xác là chết trên cột cờ trong sân thể dục trường học. Người chết chỉ giới hạn ở sinh viên lớp B năm hai, tần suất tử vong là đêm khuya mỗi ngày sẽ chết một người.

- Thông qua điều tra lúc trước của lớp trưởng và Thần Tình, chúng ta lại biết thực ra chuyện này xảy ra khoảng hai năm trước, xảy ra trong quá khứ. Có thể tìm được danh sách tử vong trên mạng, dựa theo danh sách tử vong chúng ta có thể biết được trình tự tử vong của mỗi người, cùng với thời gian tử vong cụ thể.

Sau khi biết rõ những chuyện này, chúng ta lại quay về quy tắc giết người của quỷ hồn lần nữa. Dựa theo tình huống mà chúng ta nắm giữ, quỷ hồn chỉ giết người ở trường học, mà người chết đều chết trên cột cờ; Mỗi ngày quỷ hồn chỉ có thể giết một người, mà chỉ giết được vào đêm khuya, quỷ hồn giết người theo trình tự nào đó, không phải giết người tùy ý mỗi ngày.

- Sau khi suy nghĩ kỹ mọi chuyện, tôi nghĩ ra được vài phương pháp phá giải.

Những lời này của Tiêu Mạch khiến đám Thường Lãnh Phong thay đổi hoàn toàn cách nhìn lúc trước, lúc trước bọn họ chỉ suy nghĩ động cơ giết người của quỷ hồn, nhưng chưa bao giờ suy nghĩ phương diện này, nghe Tiêu Mạch nói vậy bọn họ như được khai sáng.

Thường Lãnh Phong và Thần Tình liếc mắt nhìn nhau một cái, rõ ràng đều cho rằng những lời phân tích của Tiêu Mạch vừa rồi rất đáng tin. Trương Đạt và Tần Hữu Như nắm tay, giống như thế gian này không có bất luận lực lượng gì chia cắt được bọn họ, đều vô cùng trấn tĩnh. Còn Hoàng Lượng thì lộ ra chút chờ mong, anh ta từng đến nhà Tiêu Mạch, cho nên biết Tiêu Mạch đọc rất nhiều sách về phương diện này, khó mà nói sẽ có giải thích độc đáo gì.

Tiêu Mạch không quan tâm phản ứng của mấy người, vẫn nói như trước:

- Giải pháp thứ nhất, chắc là mọi người đều biết rõ, chính là điều tra chân tướng chuyện này, sau đó giải quyết vấn đề từ nguồn gốc. Giống như đa số chuyện ma quái đồn đại, xem có phải có oan tình gì hay không, có phải trên sân thể dục mai táng thi thể, trong số chúng ta có ai làm chuyện thương thiên hại lý hay không.

- Nhưng rõ ràng phương thức này rất khó thực hiện, bởi vì bất luận ai làm chuyện xấu đều không chịu nói.

- Giải pháp thứ hai, là ngăn cản người chết tiến vào trường học buổi tối, như vậy quỷ hồn sẽ không giết người được. Nhưng rõ ràng biện pháp này cũng khó mà thực hiện được, bởi vì đám Từ Hải sau khi về nhà lại xuất hiện ở trường học, rõ ràng là có lực lượng nào đó dụ dỗ bọn họ quay về.

- Giải pháp thứ ba, cưa cột cờ giết chết người đó, bởi vì mỗi người đều chết trên cột cờ, cho nên khó mà nói cột cờ kia có phải hung khí của quỷ hay không, có lẽ phá nó sẽ không còn người chết.

Tiêu Mạch muốn nói thêm vài giải pháp nữa, nhưng nghĩ đến tai hại của mấy giải pháp đó, hắn do dự một lát rồi không nói ra. Nhưng dù vậy, phân tích của hắn đã khiến mọi người kinh ngạc, dù sao hắn chỉ vừa biết được chuyện này, có thể phân tích ra những chuyện đó trong thời gian ngắn như thế, đủ khiến đám Thường Lãnh Phong giật mình rồi.

Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Mạch dẫn đốt ngọn lửa muốn sống trong lòng bọn họ, bây giờ có nhiều biện pháp để bọn họ thử như thế, bọn họ tin mình có thể sống sót, nhất định có thể!

Mấy người cảm khái với Tiêu Mạch lần hai, nhưng Tiêu Mạch không hề vui mừng với chuyện này, dù sao ai cũng không biết chuyện này có tồn tại giải pháp thật hay không. Sau đó mấy người lại thảo luận kỹ lưỡng một phen, thêm nhiều phương pháp thực thi cụ thể, tuy Tiêu Mạch gật đầu liên tục, nhưng tâm tư của hắn không có ở đây.

Khi hắn muốn tìm lý do rời đi, bỗng nhiên điện thoại hắn đặt trong túi vang lên:

- Bạn có một tin nhắn mới đến từ…

Nghe thấy là tin nhắn, Tiêu Mạch vội vàng ấn nút tắt, chuyện này khiến di động của hắn yên tĩnh lại.

Đám Thường Lãnh Phong chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó lực chú ý lại quay về thảo luận. Vẻ mặt Tiêu Mạch không đổi liếc mắt nhìn từng người, sau đó hắn mới lấy điện thoại trong túi ra.

Tiêu Mạch cúi đầu nhìn, trái tim hắn đập thình thịch, người gửi đúng là người thần bí “tôi” kia!

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 310

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.