Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoài nghi

Phiên bản Dịch · 1872 chữ

Sau khi rời khỏi trường học, Tiêu Mạch cũng không dám về quỷ lâu, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể tìm một nhà nghỉ gần trường học ngủ một đêm, hoặc là nói, khoảng thời gian gần đây, hắn đều dùng cách này để vượt qua.

Nằm trên giường, hắn trằn trọc khó ngủ, nhắm mặt lại, trong đầu hắn đều là hình ảnh thê thảm của Từ Lệ Lệ. May mắn trong phòng còn có một chiếc máy vi tính cũ nát, lúc này mới có thể dời lực chú ý của hắn.

Bật máy tính lên, Tiêu Mạch ngơ ngác nhìn màn hình. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết mình muốn làm gì, ngây người một lúc, hắn mới nghĩ đến việc đi tìm hiểu chuyện này.

Thời gian xảy ra chuyện và bảng danh sách người chết đều là do Thần Tình nói, hắn cũng không có tận mắt nhìn thấy. Cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy, nếu không tận mắt nhìn thấy, trong lòng hắn luôn có hoài nghi.

Haizz.

Nhìn thấy những tin tức liên quan đến chuyện này, Tiêu Mạch không khỏi thở dài một tiếng, nội dung mà hắn tìm thấy lại không giống như những gì Thần Tình nói lắm.

Thần Tình nói chuyện này xảy ra từ hai năm trước, nhưng sao trên này lại nói là năm năm trước. Đồng thời liên quan đến nội dung danh sách tử vong lại không khớp với những gì Thần Tình nói.

Tiêu Mạch cẩn thận tra xét một chút, phát hiện trong báo cáo quả thật có một bảng danh sách người chết, nhưng trên danh sách cũng chỉ có mười lăm cái tên. Chẳng những không có tên của hắn mà ngay cả năm người Thường Lãnh Phong cũng không có.

- Trên danh sách không có tên của họ, nhưng vì sao họ lại nói trên danh sách chỉ không có tên mình? Vì sao họ phải nói dối mình? Chẳng lẽ bị lực lượng kia quấy nhiễu, cho nên thứ mà họ có thể nhìn thấy, không giống như mình nhìn thấy?

Tiêu Mạch nhíu mày, tiếp tục xem, rất nhanh hắn lại có phát hiện mới.

- Trình tự tử vong trên danh sách, địa điểm tử vong, thời gian tử vong, phương thức tử vong đều giống như những gì Thần Tình nói. Trương Hữu Sơn là người thứ nhất, sau đó là chỉ đạo viên Tôn Diễm Quân…Mà Từ Lệ Lệ chính là người thứ tám, trước mắt mọi chuyện phát sinh đều giống với bản danh sách này. Nếu như không có gì thay đổi, như vậy ngày mai người chết chính là Cơ Như Hải.

Sau khi cẩn thận tra xét, Tiêu Mạch phát hiện ngoài thời gian xảy ra và số lượng người trên bản danh sách thì những cái khác đều giống như Thần Tình đã nói.

Hắn càng nghĩ càng không thông, giấu diếm thời gian xảy ra và số người thực tế trên bảng danh sách, làm như vậy có ý nghĩa gì? Hắn cảm thấy những tin tức này không có tác dụng gì, chỉ có chút dọa người thôi.

Trong lòng Tiêu Mạch càng thêm nghi ngờ, hắn quyết định ngày mai sẽ qua tìm đám người Thần Tình hỏi cho rõ.

Ngày hôm sau, trong phòng học.

- Cậu đang nói cái gì, chuyện này quả thực xảy ra từ hai năm trước.

- Nhưng vì sao tôi lại tra được, chuyện này xảy ra từ năm năm trước? Hơn nữa trên danh sách tử vong cũng không có tên các cậu!

Tiêu Mạch vừa mới gặp mặt mấy người Thường Lãnh Phong liền vội vàng nói ra nghi vấn trong lòng. Mấy người nghe xong cũng không có đi giải thích, mà chính là lập tức phản bác.

Hoàng Lượng không biết vì sao Tiêu Mạch lại nói như thế, anh ta vỗ vai Tiêu Mạch, sau đó hỏi.

- Có phải cậu nhìn lầm rồi không? Liên quan đến chuyện này, tôi cũng có lên mạng tìm hiểu, hoàn toàn giống như Thần Tình nói, chuyện này xảy ra từ hai năm trước. Còn có, trên danh sách tử vong thật sự có tên của chúng tôi, chỉ là không có cậu mà thôi.

Đối mặt với tư thế đánh chết cũng không chịu thừa nhận của mấy người, Tiêu Mạch cười lạnh một tiếng, sau đó lấy di động của hắn ra.

- Nếu đã như vậy, tôi liền tìm kiếm ở ngay trước mặt cậu, để xem rốt cuộc là ai nói dối.

Mấy người nghe xong đều vây quanh Tiêu Mạch, Tiêu Mạch cũng không do dự, nhanh chóng tìm kiếm, rất nhanh hắn liền tìm được những tin tức liên quan đến chuyện này, hắn tùy ý mở một bài đăng.

Nội dung trên đó giống như những gì hắn đã nhìn thấy lúc trước, chuyện này xảy ra vào năm năm trước, trên danh sách tử vong cũng không có tên mấy người Thường Lãnh Phong. Trong lúc hắn đang muốn nói với mấy người kia, Hoàng Lượng đã lên tiếng trước.

- Cậu xem đi, thời gian đúng là hai năm trước, hơn nữa trên danh sách cũng có tên chúng tôi. Tôi đoán, có lẽ là cậu nhìn lầm rồi.

- Đúng thế, làm tôi giật cả mình. Chẳng qua, ngược lại tôi thật sự hy vong trên danh sách đó không có tên của chúng tôi.

Tiêu Mạch nhìn dáng vẻ của những người này, không giống như là đang nói dối, nhưng nội dung mà hắn nhìn thấy lại khác biệt với những gì họ nhìn thấy. Lần này, hắn không khỏi có chút choáng váng rồi.

- Chẳng lẽ thật sự bị lực lượng kia quấy nhiễu? Nhưng vì sao chỉ có mình khác biệt với họ?

Tiêu Mạch đè xuống nghi ngờ, sau đó hắn lặp đi lặp lại hỏi thăm mấy lần, nhưng kết quả đều giống nhau.

Chuyện này rất nhanh bị đám người Thường Lãnh Phong bỏ qua, trong điểm lại rơi xuống cách làm sao để không cho người chết đi vào trường học.

- Có bài học tối hôm qua, hôm nay chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm ở trong trường, một nhóm ở ngoài trường, chỉ cần nhìn thấy Cơ Như Hải liền giữ cậu ta lại.

Sau khi Thường Lãnh Phong nói xong liền nhìn qua mấy người, hỏi.

- Các cậu có ý kiến nào không?

- Vì sao chúng ta không đến thẳng nhà của bọn họ? Chúng ta không biết họ có về nhà hay không, ngộ nhỡ họ căn bản không có…

- Tôi đã nghĩ cân nhắc đến biện pháp nhày, nhưng sau đó đã loại trừ, bởi vì nhà những người này đều không ở trong thành phố, hơn nữa chúng ta cũng không có địa chỉ rõ ràng.

- Chỉ cần gọi điện thoại cho họ, chúng ta có thể dễ dàng lấy được địa chỉ nhà. Hơn nữa chuyện này cũng kéo dài một thời gian rồi, nếu như cậu nói tình hình thực tế cho bọn họ, tôi cũng không tin bọn họ vẫn trốn tránh trong nhà.

Tiêu Mạch cảm thấy Thường Lãnh Phong đang kiếm cớ, không muốn đi đến nhà những người kia.

Đối diện với sự chất vấn của Tiêu Mạch, Thường Lãnh Phong vẫn thong dong, chỉ nghe thấy anh ta thở dài, nói.

- Những lời cậu nói, dĩ nhiên tôi đã nghĩ đến. Những ngày này, tôi cũng đang cố gắng liên lạc với bọn họ, nhưng không gọi được điện thoại cho bọn họ, nhắn tin thì không ai trả lời, bây giờ chúng ta căn bản không liên lạc được với bọn họ. Cho nên, bây giờ chúng ta muốn ngăn cản bọn họ, cũng chỉ có thể chờ ở trong trường học, trừ cách này ra, không có cách nào khác.

Cách nói này của Thường Lãnh Phong cũng không thể khiến Tiêu Mạch tin phục, hắn trầm mặc một lát, sau đó lại hỏi.

- Chúng ta tạm thời không nói đến chuyện những người này có về nhà hay không, nếu như thực sự mất liên lạc với bọn họ, chúng ta có thể báo cảnh sát. Chúng ta không tìm được bọn họ, chẳng lẽ cảnh sát cũng không tìm được sao?

- Tôi có báo cảnh sát.

Lần này người trả lời Tiêu Mạch chính là Thần Tình, Tiêu Mạch nhìn chằm chằm cô ta.

- Cảnh sát nói như thế nào?

- Cảnh sát nói tôi điên rồi, bởi vì những người này đã chết từ hai năm trước.

- Cậu báo cảnh sát khi nào?

- Ngay vào ngày Từ Hải chết, cảnh sát đã trả lời tôi, có vấn đề gì sao?

Trong lòng Tiêu Mạch tính toán một lượt, sau đó khẽ gật đầu, không có hỏi tiếp.

Thấy Tiêu Mạch không hỏi, Thường Lãnh Phong lại tiếp tục nói.

- Cưa đứt cột cờ, chuyện này tương đối khó làm. Đầu tiên là nó không dễ cưa cứt, sau đó trên sân thể dục đều là người, chúng ta không có cách nào ra tay, muốn ra tay cũng chỉ có thể chờ đến khuya.

Cứ như thế, trọng điểm của chúng ta vẫn là ngăn cản bọn họ quay về trường học, nếu như thực sự không có cách nào, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác.

Đối với chuyện ngăn cản người chết đến trường học, Tiêu Mạch cũng không ôm hy vọng gì, điểm này, từ chuyện hôm qua Từ Lệ Lệ thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở trường học liền có thể nhìn ra, tường bao cao như thế, bằng vào dáng người nhỏ bé của cô ta, tuyệt đối không thể nhảy qua.

Còn có một chuyện khiến cho Tiêu Mạch để ý, chính là không có cách nào liên lạc với những người ngoài trường. Không gọi được điện thoại, nhắn tin không ai trả lời. Nếu như Thường Lãnh Phong không có nói dối, như vậy những người này đều mất tích.

Có lẽ bọn họ căn bản cũng không có về nhà mà đi nói quái quỷ nào đó, hoặc là nói… Bọn họ đã chết.

Tiêu Mạch lại nghĩ đến nội dung tin nhắn, người thần bí kia nói cho hắn biết, chỉ có cùng đám người Thường Lãnh Phong tiếp tục điều tra chuyên này, mới có thể chiếm được đường sống, đây có phải là đang ám chỉ với hắn, người không tham dự điều tra đều chết không?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy nhiều nghi vấn, trước mắt hắn cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, nhưng hắn cần gọi điện cho cục cảnh sát, bởi vì hắn cũng không tin Thần Tình.

Tiêu Mạch cũng không biết vì sao hắn lại nghi ngờ mấy người Thần Tình. Mấy người này đều là bạn học của hắn, lại có cả bạn tốt Hoàng Lượng của hắn cũng ở trong đó. Về tình về lý, hắn đều không nên có ý nghĩ này, nhưng trên thực tế, ngay cả lời Hoàng Lượng nói, hắn cũng không tin.

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 290

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.