Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tầng Tầng Lớp Lớp Mê Hoặc

Phiên bản Dịch · 2024 chữ

Sau khi phân công mọi việc rõ ràng, đám Thường Lãnh Phong rời đi từng người, Tiêu Mạch cũng kiếm cớ tách ra với Hoàng Lượng. Sau đó hắn bắt taxi đến cục cảnh sát, tất nhiên mục đích của hắn là báo cảnh sát.

- Xin chào, tôi muốn tìm một người hơi béo, mắt không tính to lắm…

Sau khi Tiêu Mạch tiến vào không lập tức nói vấn đề, mà hỏi cảnh sát béo từng thẩm vấn hắn.

- Cậu là người thân của người đó hay là?

- Không phải, tôi có việc gấp tìm ông ta, bởi vì không biết số di động của ông ta, cho nên tôi mới đến đây.

- Vậy sao, nhưng chỗ chúng tôi không có người mà cậu miêu tả.

- Không có sao? Không phải chứ, mấy hôm trước chúng tôi còn gặp nhau mà.

- Chỗ chúng tôi có tổng cộng mười người, nếu có sao tôi lại không nhớ rõ. Đương nhiên nếu cậu gặp việc gì khó có thể nói với tôi.

Tiêu Mạch nghe xong trong lòng vô cùng khiếp sợ, mấy hôm trước cảnh sát béo còn từng thẩm vấn hắn, nhưng hôm nay vừa hỏi, vậy mà ở cục cảnh sát không có người này. Hắn mơ hồ nhận ra có chuyện không ổn, nghĩ một lát lại hỏi:

- Tôi không tìm ông ấy cũng được, còn hai người…

Tiêu Mạch lại hình dung một phen, tướng mạo đặc thù của hai cảnh sát mang hắn về cục cảnh sát ngày đó, nghĩ thầm, nhất định hai cảnh sát này biết sự tồn tại của cảnh sát béo. Nhưng câu trả lời hắn nhận được lần này càng khiến hắn sởn gai ốc.

- Tôi không biết cậu nghe được từ đâu bọn họ là cảnh sát, trong cục không có ba người này. Ngoài ra mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở đây, chưa từng thấy cậu tiến vào, càng chưa nghe nói có người từng thẩm vấn cậu.

- Tôi nghĩ cậu sẽ không lớn gan đến mức, dám đến đây nói đùa với cảnh sát đấy chứ?

Lúc này đầu Tiêu Mạch hoàn toàn rối loạn, nhận thức của hắn lại bị phá thành mảnh nhỏ.

Cả cục cảnh sát chỉ có tổng cộng mười người sao? Nhưng ngày đó hắn tiến vào gặp không dưới ba mươi người. Ngoài ra khiến hắn sợ hãi chính là, hai người dẫn hắn về cục cảnh sát, cùng với tên béo thẩm vấn hắn, vậy mà vốn dĩ không tồn tại!

Nghĩ như vậy, Tiêu Mạch lập tức cảm thấy toàn thân chảy mồ hôi lạnh. Nếu ba người kia không tồn tại, như vậy ngày đó dẫn hắn đến cục cảnh sát là thứ gì?

Ngoài ra nơi hắn đến thật sự là cục cảnh sát sao!

Thấy vẻ mặt Tiêu Mạch âm tình bất định, lúc này cảnh sát ngồi đối diện hắn quan tâm nói:

- Tôi cảm thấy cậu nên đi gặp bác sĩ, có lẽ gần đây cậu bị áp lực quá, cho nên sản sinh ra ảo giác nghe lầm.

Tiêu Mạch im lặng gật đầu, nhưng sau đó hắn lại hỏi:

- Tôi có vài bạn học mất tích, gọi điện thoại cho bọn họ không được, gửi tin nhắn cũng không ai trả lời.

- Có thể là bọn họ đổi số di động.

- Chẳng lẽ hơn mười người cùng đổi số sao? Ngoài ra tôi còn chuyện muốn hỏi ông, mấy ngày gần đây có ai báo cảnh sát không? Về chuyện sinh viên mất tích ấy.

- Tôi có thể nói chắc chắn với cậu, không có.

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, suy nghĩ của Tiêu Mạch đã hoàn toàn hỗn loạn, hắn đã không rõ rốt cuộc đâu mới là sự thật, đâu mới là giả. Cảnh ngộ mấy ngày gần đây của hắn đã phá vỡ hoàn toàn nhận thức trước đây của hắn, lớp học không tồn tại, lực lượng siêu tự nhiên, quỷ lâu tràn ngập quỷ hồn, còn có quỷ trong gương…

Hiện giờ lại có người nói với hắn, hắn vốn dĩ không đến cục cảnh sát, cũng không có cảnh sát béo thẩm vấn hắn. Gần đây thành phố này cũng rất thái bình, không xảy ra vụ án giết người, cũng không có người mất tích, càng không có người báo vụ án mất tích.

Cuối cùng là đám Thần Tình đang nói dối, hay cảnh sát đang nói dối, hoặc chỉ có hắn tiếp nhận những biểu hiện giả dối này? Hắn đã hoàn toàn không phân rõ lắm, thậm chí cảm thấy đây là một giấc mộng, một giấc mộng vô cùng chân thực.

Buổi chiều, mãi đến buổi tối Tiêu Mạch vẫn vô tri vô giác, không thể nghĩ ra được chuyện gì. Những người khác lừa gạt hắn thì thôi, nếu ngay cả ánh mắt hắn đang lừa gạt hắn, vậy hắn thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

Hắn luôn có tâm tình như thế.

Tiêu Mạch tuân thủ giao hẹn với đám Thường Lãnh Phong, trước khi cổng trường đóng thì về trường học. Lúc này có rất nhiều người trong trường học, nhưng hắn không cảm nhận được bất luận cảm giác tồn tại gì, giống như hắn là người dư ra.

Lúc này Tiêu Mạch không đi vào, không quan tâm sắc mặt khó coi của Trương Đạt, vẫn ở ngoài trường với Tần Tình Tần Hữu Như, ba người còn lại chỉ có thể đợi ở trong trường.

Theo cửa điện tử kéo vào, sinh viên ở trong sân thể dục càng ngày càng ít, không lâu sau trường học rơi vào trong vùng yên tĩnh. Ba người trên sân thể dục phân công nhau, Hoàng Lượng lá gan lớn nhất ở trước tòa dạy học, Trương Đạt và Thường Lãnh Phong một người đợi dưới cột cờ, một người đợi ở trước cửa.

Cứ như vậy, bất luận Cơ Như Hải xuất hiện ở đâu, bọn họ đều có thể tiến lên trước ngăn cản.

0 giờ đã càng gần, dưới hắc ám, sáu con mắt chớp liên tục, xung quanh vang vọng tiếng “hu hu” của gió lạnh thổi qua, nghe giống như trẻ sơ sinh đang khóc bên tai bọn họ.

Lực chú ý của Tiêu Mạch đều đặt trên di động của hắn, thời gian đã tới 0 giờ, Cơ Như Hải nên xuất hiện rồi.

Con đường nhỏ duy nhất thông đến trường vẫn vô cùng âm u sâu thẳm như trước, không thấy một bóng người.

Bên phía đám Thường Lãnh Phong cũng không có bất luận thu hoạch gì, Cơ Như Hải chưa thấy xuất hiện. Không nghe thấy âm thanh trong trường học, Tiêu Mạch không quan tâm Thần Tình phản đối tới trước cửa lần hai, nhổm người nhìn vào bên trong.

Trên sân thể dục trống rỗng, không có, không có một ai… Đám Thường Lãnh Phong biến mất rồi!

- Nhanh, mau tới đây! Không thấy đám lớp trưởng nữa!

- Không, không thể nào!

Dáng người của Thần Tình Tần Hữu Như không cao, đối với bọn họ cánh cửa điện tử này giống như khe rãnh, không nói đến chuyện bọn họ leo vào, ngay cả nhổm người lên nhìn vào cũng không làm được. Lúc này cũng chỉ có thể sốt ruột, không giúp được gì.

Tuy Tiêu Mạch cũng rất sốt ruột, nhưng hắn không dám đi vào, ba người sống sờ sờ biến mất, chẳng phải hắn đi vào cũng sẽ như vậy sao. Hắn thở ra một hơi thật dài, nhanh chóng bình tĩnh lại, quay đầu nói với Thần Tình và Tần Hữu Như ở phía sau:

- Bây giờ tôi gọi điện thoại cho Hoàng Lượng, hai người phụ trách gọi cho hai người còn lại!

Tiêu Mạch nói xong gọi điện thoại cho Hoàng Lượng, hắn tưởng rằng không kết nối được, ai ngờ kết nối được rồi.

Sau khi tiếng “tút tút” vang lên một lúc lâu, trong di động mới truyền ra tiếng mơ hồ của Hoàng Lượng:

- Alo.

- Các cậu chạy đi đâu thế! Không phải ngăn cản Cơ Như Hải sao?

- Chúng tôi ở trước cửa tòa dạy học, không thể ngăn cản Cơ Như Hải, cậu ta đi vào rồi.

- Đi vào rồi? Ba người canh giữ ở ba nơi, sao có thể để cậu ta vào!

- Chúng tôi chỉ nhìn thấy một bóng đen xuất hiện, nhìn lần nữa thì cậu ta đã đi vào. Trước cửa vẫn khóa như trước, chúng tôi không có biện pháp đi vào.

- Vậy đám lớp trưởng đâu?

- Bọn họ ở ngay cạnh tôi.

Tắt điện thoại, Tiêu Mạch nhẹ nhàng thở ra, Hoàng Lượng không sao là được rồi. Quả thật ở vị trí của hắn không thể nhìn thấy phía tòa dạy học, ba người biến mất chắc là chạy đến bên kia rồi.

Chỉ trong phút chốc, đám Thường Lãnh Phong trèo cửa điện tử ra ngoài, trên mặt là thất vọng, mà trên cột cờ kia đã có thi thể Cơ Như Hải. Không cần nói cũng biết, hành động ngăn cản tối nay lại thất bại, hay là nói kế hoạch này vốn dĩ không có khả năng thành công.

- Đúng là có lực lượng nào đó khống chế bọn họ, tốc độ này giống như ma quỷ, con người không có khả năng làm được. Thông qua tình hình hai ngày nay, chúng ta có thể xác nhận được một chuyện, đó chính là trong tòa dạy học có lực lượng nào đó hấp dẫn bọn họ. Bọn họ đều tiến vào tòa dạy học, sau đó thi thể mới xuất hiện trên cột cờ.

Những lời Thường Lãnh Phong nói nhận được sự tán thành của mọi người, Tiêu Mạch suy nghĩ một lát hỏi:

- Nói như vậy những người này bị giết trong tòa dạy học, sau đó thi thể của bọn họ mới bị xiên trên cột cờ?

- Hẳn là như vậy.

Thường Lãnh Phong gật đầu đồng ý.

- Vậy thì quá kỳ lạ.

Lông mày Tiêu Mạch không giãn ra, tiếp tục nói:

- Giả thiết là trong tòa dạy học có lực lượng nào đó tồn tại, mà đám Cơ Như Hải bị lực lượng này giết chết, sao lực lượng này lại xiên thi thể của bọn họ lên trên cột cờ? Chẳng lẽ là vì muốn làm chúng ta sợ hãi sao? Điều này không đúng lắm.

- Đúng vậy, vốn dĩ không cần phải làm như thế, mọi người đã chết rồi, cứ ném bừa thi thể chỗ nào đó không được sao.

Hoàng Lượng nghe xong thấy lời Tiêu Mạch nói có đạo lý, kinh ngạc phụ họa một câu.

Đôi mắt Thường Lãnh Phong nhìn Tiêu Mạch vẫn sáng ngời trong bóng đêm, trầm giọng hỏi:

- Cậu có cách nghĩ gì không?

- Đúng là tôi có một suy đoán, loại lực lượng này muốn tiếp tục giết người, nhất định phải xiên thi thể lên trên cột cờ, như vậy nó mới có thể tiếp tục giết người thứ hai, sau đó lại xiên thi thể lên trên, lặp lại tuần hoàn như thế.

- Giống như một nghi thức tế tự nào đó, chỉ làm như vậy mới có thể đạt được lực lượng. Ngoài ra dựa theo thi thể đột nhiên xuất hiện trên cột cờ, có lẽ trong tòa dạy học có nơi nào đó liên hệ với cột cờ kia, nếu không thi thể sẽ không tự nhiên xuất hiện trên đó.

Tiêu Mạch còn chưa nói xong, chợt nghe Thần Tình lập tức phản bác:

- Không có khả năng là tế tự được, trừ phi chuyện này do người làm. Ngoài ra tôi không biết trong tòa dạy học và cột cờ có liên hệ gì. Nghĩ mà xem, loại lực lượng này muốn xiên thi thể lên trên thần không biết quỷ không hay, chuyện này quá dễ dàng.

- Ừm, cũng có khả năng này.

Tiêu Mạch gật đầu, hơi đồng ý với cách nói của Thần Tình.

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 293

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.