Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết quả khác nhau

Phiên bản Dịch · 1862 chữ

Mấy ngày sau đó, mấy người vẫn có ý đồ ngăn cản những người chết kia đi vào trường học, nhưng cuối cùng đều thất bại. Rất rõ ràng, dựa vào phương thức này không thể ngăn cản cái chết của họ.

Mặt khác, bọn họ cũng bắt đầu điều tra nguồn ngốc của chuyện này, nhưng cũng không có thu hoạch được gì, giống như tất cả mọi thứ đều là đột nhiên xuất hiện, không tồn tại cái gì là nhân quả.

Cho đến hôm nay, trong lớp đã chết mười năm người. Mười lăm người này đều có trên danh sách tử vong, trình tự tử vong không khác nào với bản danh sách kia. Điều này lại một lần nữa chứng minh tính chân thực của danh sách kia, cùng với chuyện việc này không thể thay đổi.

Trong khách sạn, Tiêu Mạch ngồi trước máy vi tính, hiển nhiên hắn còn đang tiếp tục tìm kiếm trên internet, hi vọng từ đó có thể tìm được manh mối gì. Nhưng cho dù tìm như thế nào đều nói trong chuyện này chỉ có mười lăm người chết, cũng không phải là hai mươi người, hay hai mươi mốt người.

Hiện tại năm người Thường Lãnh Phong có một thuyết pháp, một mình Tiêu Mạch một thuyết pháp. Nội dung điều tra của hai phe giống nhau nhưng thứ nhìn thấy lại có chút khác biệt. Điểm nghi vấn này cũng là điều tra tấn Tiêu Mạch mấy ngày nay. Hắn không tin cùng một chuyện lại có tới hai phiên bản.

Nguyên nhân xuất hiện sự khác biệt chỉ có một, nội dung một phe nhìn thấy là giả.

Mà Tiêu Mạch thì chắc chắn tin rằng, nội dung mà hắn nhìn thấy mới là chân thực, dù sao tin người khác cũng không bằng tin mình.

Tiêu Mạch nhìn chằm chằm lên màn hình máy tính. Nếu như Thường Lãnh Phong nói, nửa đêm hôm nay chính là thời gian tử vong của anh ta, anh ta cũng giống như những người khác, chết thảm ở cột cờ.

Nếu như Thường Lãnh Phong cũng chết, như vậy có phải nội dung mà mấy người Thường Lãnh Phong thấy mới là chân thực! Như vậy chứng minh, cho dù không có tên trên danh sách tử vong cũng chết.

Lại một lần xuất hiện hai loại kết quả khác nhau, Tiêu Mạch đột nhiên cảm thấy mình bất lực, loại điều tra này vốn dĩ nên do cảnh sát đi làm. Sau tin nhắn uy hiếp, người thần bí liền không có động tĩnh gì nữa. Tiêu Mạch đoán người thần bí kia trốn ở chỗ nào đó, âm thầm quan sát hắn. Đối với mục đích của người thần bí kia, thậm chí là tính chân thực của nội dung tin nhắn, hắn đã không muốn biết, dù sao những ngày này, hắn cũng không có gặp được nguy hiểm gì.

Nhưng hắn thề, hắn nhất định sẽ bắt được tên khốn nạn kia!

Tiêu Mạch bình tĩnh lại, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại vội vàng gõ lên bàn phím, lần này hắn không giới hạn phạm vi tìm kiếm trong lớp, mà chính là mở rộng phạm vi ra toàn bộ trường học.

- Vụ án liên quan đến trường đại học Lạc Hà.

Sau khi Tiêu Mạch ấn nút enter, trên màn hình lập tức xuất hiện tin tức, đứng đầu chính là chính là chuyện mà bọn họ gặp phải. Tiêu đề bên trên khiến cho người ta phải nghiền ngẫm.

- Sinh viên năm hai ban B của trường đại học Lạc Hà bị nguyền rủa, mười lăm người trong lớp không ai ngoại lệ, toàn bộ đều tử vong…

- Cả lớp? Mười lăm người? Không phải là hai mươi người sao?

Tiêu Mạch nỉ non một câu, lại tiếp tục nhìn xuống.

Hơn hai mươi bốn vụ án đều giới hạn ở một số chuyện như đánh nhau, trộm cướp, cũng chỉ có hai vụ án quỷ dị. Một trong hai vụ chính là vụ án mười lăm người tự sát, một vụ án khác là vụ án về mất tích.

Không biết là trùng hợp hay là cái gì, hàng năm trường học Lạc Hà đều sẽ xảy ra vụ án mất tích, người mất tích đều là sinh viên năm hai. Một giây trước vẫn còn, một giây sau cũng không tìm được nữa.

Tính đến năm nay, vụ án mất tích này đã xảy ra năm lần, sinh viên mất tích lần lượt là Thường Lãnh Phong, Trương Đạt, Tần Hữu Như, Thần Tình….Và Hoàng Lượng!

Khi Tiêu Mạch nhìn thấy tên của mấy người Thường Lãnh Phong, hắn cũng không có kêu lên, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh ngày đó hắn mượn di động của mấy người Thường Lãnh Phong. Hắn nhớ rõ điện thoại của Thường Lãnh Phong là một chiếc điện thoại đời cũ, mà điện thoại của mấy người Trương Đạt cũng không phải là kiểu thời thượng, đều là kiểu dáng của mấy năm trước, chỉ có Hoàng Lượng giống như hắn, dùng smartphone.

Lúc đó, hắn không cảm thấy gì, dù sao có một số người không quen dùng smartphone.

Nhưng hiện tại xem ra không phải là như thế.

- Sinh viên năm hai ban B, mười lăm người trong lớp tự sát, trong năm năm, hàng năm đều có một sinh viên năm hai mất tích, trên danh sách tử vong không tồn tại tên họ, nội dung điều tra của bọn họ khác mình…Chẳng lẽ là….

Nghĩ đến phỏng đoán đáng sợ kia, Tiêu Mạch bị dọa tới mức giật mình, chỉ cảm thấy trong phòng lạnh lẽo, giống như sau lưng có một quỷ hồn đang nhìn chằm chằm hắn. Tiêu Mạch hoảng sợ quay đầu, nhưng sau lưng không có gì.

Hiện tại rốt cuộc hắn cũng tin tưởng lời người thần bí kia, nếu như hắn lựa chọn tự lo cho thân mình, chờ đợi hắn chỉ có một con đường chết, hơn nữa còn là vĩnh viễn chết.

Hai mắt Thường Lãnh Phong trống rỗng, ngồi ở đó, trên mặt anh ta đã mất đi thần thái ngày xưa, chỉ còn lại tuyệt vọng. Một ngày này, cuối cùng vẫn đến, chỉ còn mấy tiếng nữa, vận mệnh của anh ta liền chấm dứt.

Trong phòng học yên tĩnh, tâm tình của mỗi người đều vô cùng nặng nề, mấy ngày trước đây bọn họ còn sôi nổi thảo luận, hiện tại không có người nói chuyện, chỉ còn những tiếng thở dài vô lực.

Tiêu Mạch cũng không có đem phỏng đoán của mình nói cho mấy người nghe, bởi vì họ khó có thể mà tiếp nhận phỏng đoán này, nói ra cũng không giúp ích được gì. Trừ khi đến lúc không thể không nói, nếu không hắn vẫn sẽ giữ bí mật này.

Lúc này, Hoàng Lượng vỗ vai hắn, tràn ngập hi vọng nói.

- Cậu có biện pháp gì không? Hôm nay đến lượt lớp trưởng.

Lúc này, mấy người Thường Lãnh Phong cũng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mạch, dù sao trong mắt bọn họ, Tiêu Mạch là biến số duy nhất trên trong chuyện này. Hắn là người sống sót duy nhất, cho nên mọi người đều cho rằng chỉ có Tiêu Mạch mới có thể giúp bọn họ sống sót.

Nhưng sự thật hiển nhiên cũng không phải là như thế, nhưng nếu Tiêu Mạch muốn sống cũng phải dựa vào bọn họ, bọn họ ngồi trên cùng một chiếc thuyền.

Tiêu Mạch có chút chần chờ, suy nghĩ một lúc, hắn mới nói.

- Thời gian cấp bách, muốn điều tra ngọn nguồn sự kiện này và giải quyết nó đã là chuyện không quá thực tế. Chuyện chúng ta có thể làm được là tránh không vào khu dạy học và cưa đứt cột cờ kia.

- Giáo huấn vài ngày trước chưa đủ sao? Cái này căn bản cũng không phải là thứ chúng ta có thể ngăn cản, ngược lại, cưa đứt cột cờ còn có thể làm được.

- Chưa hẳn.

Tiêu Mạch phủ định cách nhìn của Trương Đạt, sau đó hắn giải thích.

- Lúc trước những người kia đều lựa chọn rời trường, mà bọn họ có quay về hay không, chúng ta cũng không biết được, cho nên trong chuyện này có một khả năng, sau khi bọn họ rời trường liền bị giết chết, thứ mà chúng ta nhìn thấy sau đó chỉ là linh hồn của bọn họ mà thôi.

Mọi người không nên cảm thấy không phù hợp với lẽ thường, thử hỏi mọi chuyện xảy ra trước mắt có phù hợp với lẽ thường không? Hơn nữa, cũng chỉ có linh hồn mới lẳng lặng không một tiếng động đi vào trường, đi vào được cánh cửa đã khóa.

Mấy người nghe xong cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý, nếu không, cho dù bọn họ có bị lực lượng nào đó khống chế, thân thể của bọn họ cũng không thể vượt qua khả năng của người bình thường.

Lời nói của Tiêu Mạch khiến cho Thường Lãnh Phong có hy vọng, anh ta thận trọng hỏi.

- Ý của cậu là, ngăn cản tôi đi vào trường học, hoặc là khu dạy học?

- Gần đúng, nhưng chúng ta phải chia thành hai tổ để hành động. Một tổ phụ trách ngăn cản cậu, một tổ thì cưa đứt cột cờ kia.

- Không được!

Thần Tình từ chối khiến cho Tiêu Mạch giật mình, hắn hỏi ngược lại.

- Vì sao lại không được.

- Chúng ta không thể cưa đứt cột cờ kia, không chỉ vì nó khó mà bị cưa đứt, mà là tôi có một loại linh cảm xấu.

- Nói thật, tôi cũng cảm thấy chúng ta không nên động vào nó.

Tần Hữu Như vẫn luôn không nói gì, lúc này cũng lên tiếng phụ họa.

- Tôi cũng đồng ý, tôi luôn cảm thấy nếu như cưa đứt nó, sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.

Hoàng Lượng khuyên nhủ Tiêu Mạch.

Tiêu Mạch biết những chuyện bọn họ đã trải qua không giống mình, có lẽ lúc trước bọn họ đã trải qua một chuyện đáng sợ, hắn cũng không kiên trì, khẽ gật đầu, xem như đồng ý với lời đề nghị của mấy người.

Cứ như thế hai phương án cũng chỉ còn lại một, vấn đề quay lại điểm xuất phát, phải làm như thế nào mới có thể ngăn cản Thường Lãnh Phong đi vào trường học.

- Lát nữa tôi sẽ đi mua dây thừng, đến lúc đó trói lớp trưởng ở một nơi cách xa trường học, sau đó chúng ta cùng nhau trông trừng cậu ta. Có nhiều người như thế, có lẽ sẽ ngăn cản loại lực lượng kia dẫn lớp trưởng vào trường học.

- Trước mắt cũng chỉ có cách này mà thôi.

- Được rồi, chúng ta tranh thủ thời gian, chia ra hành động, trước tiên phải chuẩn bị dây thừng đầy đủ.

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 270

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.