Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng ra ngoài…

Phiên bản Dịch · 2141 chữ

Nơi dùng để giấu Thường Lãnh Phong là một tòa nhà đợi phá bỏ, cách trường học khoảng hai quảng trường. Đúng như Tiêu Mạch suy nghĩ lúc trước, ai cũng không nhắc đến chuyện để Thường Lãnh Phong ở nhà hắn, đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được tính chân thật của phỏng đoán đó.

Mỗi người đều chuẩn bị dây thừng, ngoài ra mỗi người còn chuẩn bị một con dao cắt dưa hấu, tuy không chắc chắn dùng được, nhưng có thứ này phòng thân tốt xấu gì cũng kiên định hơn chút.

- Tôi đã kiểm tra qua căn phòng này rồi, cửa sổ không bị phá hoại, cho nên mới có tác dụng cách ly. Chỉ lát nữa thôi, lớp trưởng sẽ trốn vào trong phòng ngủ kia, sau đó chúng ta sẽ khóa trái cửa phòng ngủ, và canh giữ ở ngoài cửa làm bảo vệ hai tầng.

Thần Tình có vẻ rất bất an, lúc nói những lời này, có nhiều lần sợ hãi không biết nói gì. So với Thần Tình, sao Thường Lãnh Phong không phải, trong thời gian sống còn lại, anh ta đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh ngày xưa, hiện giờ lại càng đặt hết hi vọng sống sót trên người đám Tiêu Mạch.

- Cảm ơn các cậu, cảm ơn các cậu không vứt bỏ tôi.

Trong mắt Thường Lãnh Phong hơi phiếm hồng, mơ hồ có lệ quang chớp lóe trong mắt anh ta, Hoàng Lượng đi đến bên cạnh anh ta vỗ vai cổ vũ, kiên định nói:

- Yên tâm đi, chúng ta đều sẽ sống sót!

Đám Thần Tình cũng tiến lên trước cổ vũ, chỉ có Tiêu Mạch không nói gì, im lặng đứng một bên không biết suy nghĩ gì.

Rất nhanh trong phòng được một tầng hắc ám lạnh lẽo bao phủ, trời đã hoàn toàn tối đen.

Bởi vì thời gian chuẩn bị có hạn, cho nên bọn họ không mua được đèn pin, mà lựa chọn dùng nến để chiếu sáng, dù sao phạm vi chiếu sáng của đèn pin có hạn.

Đốt ngọn nến, căn phòng âm u lập tức xuất hiện ánh lửa, ánh nến mỏng manh đong đưa trái phải theo gió, chiếu rọi bóng dáng bọn họ lên trên bốn vách tường, trên trần nhà, hình thành mấy bóng đen to lớn không di động.

Cách đêm khuya đã rất gần rồi.

Được đám Hoàng Lượng cổ vũ, Thường Lãnh Phong lấy hết dũng khí tiến vào phòng ngủ kia, sau đó bọn họ khóa ba ổ khóa lên trên cửa. Vì để càng an toàn hơn chút nữa, bọn họ di chuyển một cái tủ vứt đi đến cửa, lần này ngay cả côn trùng cũng đừng nghĩ đến chuyện bò vào.

Chuẩn bị những thứ này xong, mấy người đều đặt mông ngồi trên đất, nhằm giảm bớt sợ hãi nên bọn họ dán sát vào nhau, cùng bảo vệ trước cửa phòng ngủ. Thời gian còn lại bọn họ chỉ có thể đợi, có lẽ còn cầu nguyện cho Thường Lãnh Phong nữa.

Tiêu Mạch ở sát cạnh Hoàng Lượng, bởi vậy hắn cảm nhận được sợ hãi của anh ta, Hoàng Lượng ngồi thẳng lưng đang không ngừng run rẩy, tay cũng nắm chặt con dao cắt dưa hấu của anh ta. Đương nhiên tình huống của hắn cũng không lạc quan, cũng tay chân lạnh run, lưng còn tỏa ra khí lạnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua dưới bầu không khí như vậy, trong phòng tràn đầy bất an và hoảng sợ, cho dù là ai đều không mở miệng nói chuyện.

Chỉ có tiếng “tí tách” do ánh nến lay động theo gió.

Bởi vì sợ hãi, cho nên bọn họ bày đầy vật dễ cháy ở xung quanh. Bởi vì nhiệt độ quá cao, Tiêu Mạch đã ngửi thấy mùi mồ hôi truyền từ trên quần áo hắn ra, nhưng mặc dù như thế toàn thân hắn vẫn rét run, giống như tiến vào trong hầm băng.

“Phù… Phù…”

Hô hấp mỗi người đều trở nên trầm trọng, hoảng sợ trong mắt bọn họ bắt đầu phiêu tán khắp phòng, giống như bọn họ dời mắt đến nơi nào, nơi đó sẽ xuất hiện quỷ ảnh khiến người ta sợ hãi.

Tiêu Mạch nhìn thoáng qua thời gian, thời gian đã tới 11 giờ 55 phút.

“Cộp… Cộp… Cộp…”

Không biết có phải vì thần kinh căng thẳng khiến người ta nghe lầm hay không, Tiêu Mạch mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ vang lên liên tục.

- Các cậu có nghe thấy âm thanh gì không?

Bỗng nhiên Tiêu Mạch hỏi làm mấy người hoảng sợ, Hoàng Lượng vội vàng vểnh tai nghe ngóng, sau đó lắc đầu nói:

- Có phải cậu nghe lầm rồi không, không có âm thanh gì mà.

- Không có?

Tiêu Mạch không quan tâm ánh mắt hoài nghi của mấy người, lại nín thở nghe ngóng, quả nhiên bây giờ hắn không nghe thấy âm thanh gì.

- Có thể là tôi nghe lầm rồi.

- Làm tôi sợ muốn chết, tôi đã nói không thể có âm thanh gì rồi mà. Tòa nhà này đã bỏ hoang, với lại hơn nửa đêm ai lại tới nơi này, trừ phi là…

Hoàng Lượng nuốt nước bọt không nói gì thêm, những người khác cũng không hi vọng anh ta nói thẳng ra. Những người trước đó đều chết ở trường học, điều này làm bọn họ tin tưởng lực lượng này chỉ có thể giết người ở trường học, cho nên bọn họ mới không sợ hãi canh giữ ở đây.

Tiêu Mạch vẫn không thể yên tâm, hắn quay đầu kêu về phía phòng ngủ:

- Lớp trưởng? Lớp trưởng?

- Tôi ở đây, bên ngoài không có chuyện gì chứ?

Nghe thấy giọng Thường Lãnh Phong, trong lòng Tiêu Mạch buông lỏng vội vàng trả lời:

- Không có chuyện gì.

Lập tức căn phòng quay về yên tĩnh lúc trước.

“Cộp… Cộp… Cộp…”

Đúng lúc này, Tiêu Mạch nghe thấy âm thanh đó lần hai, tiếng bước chân đó làm hắn phát lạnh!

- Tiếng bước chân! Các cậu nghe thấy không!

Bây giờ không chỉ có mình Tiêu Mạch nghe được, đám Hoàng Lượng cũng nghe thấy, tất cả mọi người đều hoảng sợ, hét lớn:

- Nghe thấy, là, là tiếng bước chân. Hình như… Hình như có người nào đó lên đây!

Nghe lời đám Hoàng Lượng nói, Trương Đạt nghiến răng nói:

- Đừng ngạc nhiên như thế, chắc là ai uống say chạy đi toilet, đừng liên hệ đến lực lượng đó!

“Vù…”

Trương Đạt còn chưa dứt lời, bỗng nhiên có cơn gió lạnh truyền từ ngoài cửa sổ vào, cùng lúc đó, ánh nến trong căn phòng bắt đầu lay động dữ dội. Bốn phía có vô số bóng đen đang nhanh chóng di chuyển, lay động dưới ánh nến khi thì rõ ràng, khi thì lạnh lẽo!

“Cộp… Cộp…”

Tiếng bước chân kia càng thêm vang dội hơn trước, nó giống như đã lên đến đây, không, hay là nói nó đứng ở ngay ngoài cửa!

Trái tim mọi người đều bị kéo lên cao, giọng nói lo lắng của Thường Lãnh Phong cũng truyền từ trong phòng ngủ ra:

- Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi hả? Các cậu còn ở đó không!

Tiêu Mạch cố gắng trả lời:

- Chúng tôi vẫn ở đây, cậu chỉ cần chiếu cố mình thật tốt là được!

Tiếng bước chân kia đã biến mất, không một ai cho rằng nó đã đi, có lẽ nó vẫn đang đứng ở ngoài cửa, chuẩn bị tiến vào bất cứ lúc nào.

- Ai đi nhìn qua mắt mèo xem?

Tiêu Mạch là người đầu tiên nói, có thể nhìn ra hắn không hi vọng đi xem nhất.

Tần Hữu Như trực tiếp vùi đầu vào trong lòng Trương Đạt, miệng Trương Đạt run run nhìn bọn họ, rõ ràng là hai người sẽ không đi.

Ánh nến lay động càng lợi hại hơn, ánh nến mỏng manh có thể tắt bất cứ lúc nào, một khi tắt sẽ xảy ra chuyện gì thì không ai biết. Lúc này Tiêu Mạch lại nhìn thoáng qua đồng hồ, 11 giờ 57 phút, chỉ còn 3 phút nữa.

Thần Tình cắn môi, run rẩy nói:

- Tôi, tôi đi.

Thần Tình nói xong lại bị Hoàng Lượng từ chối:

- Ở đây còn có đàn ông, cậu không cần phải đi!

Hoàng Lượng cố gắng ép toàn thân như nhũn ra đứng dậy, sau đó lo lắng đi tới trước cửa.

Nhìn mắt mèo phủ đầy bụi bặm, Hoàng Lượng cảm thấy tim đập nhanh hơn, sau khi hắn thở hổn hển hai tiếng thì dùng tay lau bụi phía trên, rồi nhìn qua mắt mèo.

Anh ta thấy được… Thấy được một gương mặt gần trong gang tấc!

“A - -!”

Hoàng Lượng bị dọa sợ hét to một tiếng, nhưng sợ là mình nhìn nhầm rồi, vì thế lại muốn xác nhận một phen, nhưng đúng lúc này anh ta lại nghe thấy tiếng thổi hơi liên tục.

“Phù! Phù! Phù…!”

Trong thoáng chốc căn phong rơi vào trong vùng hắc ám.

- Con mẹ nó ai thổi tắt nến thế!

Hoàng Lượng vốn sợ muốn chết, nhưng lúc này phòng lại tối đen, tất nhiên trong lòng sợ hãi dị thường.

Nhưng mọi người cũng vô cùng hoảng sợ như Hoàng Lượng trả lời:

- Không, không phải chúng tôi thổi tắt!

- Không phải các cậu thổi thì là ai thổi? Quỷ thổi à! Các cậu đừng làm tôi sợ!

Bởi vì tất cả ngọn nến đều bị tắt, cho nên lúc trong phòng gần như là giơ tay không thấy năm ngón, Hoàng Lượng tựa vào cạnh cửa không dám di chuyển.

Tiêu Mạch cũng sợ tới mức không dám cử động nhỏ, lúc trước hắn nhìn thấy rõ có cái bóng xuất hiện ở cạnh cửa, sau đó lập tức nghe thấy âm thanh thổi hơi, rồi ngọn nến trong phòng bị tắt hết.

- Ai ôi!

Lúc mấy người chưa kịp hoảng sợ, Hoàng Lượng lại kêu lên một tiếng, từ cạnh cửa truyền vào tiếng vang thật lớn.

- Sao, làm sao vậy?

- Không biết cửa bị mở ra từ lúc nào rồi!

Câu trả lời của Hoàng Lượng khiến mấy người sởn gai ốc, lập tức nắm chặt dao cắt dưa hấu trong tay, ánh mắt không ngừng tuần tra trong bóng đêm.

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ.

Thường Lãnh Phong nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng hét to vài tiếng không thấy đám Tiêu Mạch trả lời, lần này càng kích thích cảm xúc sợ hãi trong lòng anh ta, anh ta bắt đầu đập cửa liên tục, nhưng ngoài cửa không có một chút động tĩnh nào.

“Cọt kẹt, cọt kẹt…”

Lúc này, bỗng nhiên dưới giường truyền đến âm thanh, quần áo Thường Lãnh Phong ướt sũng mồ hôi lạnh. Hầu kết anh ta cử động liên tục, tay nắm đạo cụ run rẩy kịch liệt.

- Ai? Ai ở đó!

“Cọt kẹt, cọt kẹt…”

Dưới giường vẫn truyền ra âm thanh đó như cũ, Thường Lãnh Phong nhìn chằm chằm cái giường kia một lát, sau đó anh ta lấy hết dũng khí đi tới.

- Ai ở đó?

Thường Lãnh Phong lo lắng không yên hỏi một câu, nhưng bây giờ âm thanh dưới giường lại biến mất. Thường Lãnh Phong hơi do dự, nhưng nghĩ một lát vẫn cúi thấp người xuống, sau đó hai tay anh ta chống xuống đất nghiêng đầu nhìn thoáng qua dưới giường.

Gần như là cùng động tác với anh ta, dưới giường có một cái đầu duỗi ra!

Thường Lãnh Phong không hề xa lạ với khuôn mặt đó, trên đỉnh đầu nó có cái lỗ máu nhìn thấy mà ghê người lúc trước, biểu cảm trên mặt vẫn đau đớn và vặn vẹo như trước, rõ ràng dưới giường là Trương Hữu Sơn đã chết đi!

“A - -!”

Tiểu Lưu bị dọa sợ ngã xuống đất, sợ hãi gần trong gang tấc khiến anh ta quên đi tất cả, đừng nói là dùng đạo cụ trong tay tiến hành phản kháng, anh ta đã không có ý niệm phản kháng trong đầu.

“Két!”

Đợi đến lúc Thường Lãnh Phong sắp hít thở không thông, cửa được đám Tiêu Mạch khóa lại đột nhiên mở ra, ngoài cửa là ngọn đèn dầu trong suốt.

Nhìn thấy một màn này, không biết Thường Lãnh Phong lấy đâu ra sức lực, lảo đảo bò dậy khỏi đất, liều mạng xông ra ngoài.

Anh ta hoàn toàn không nhìn thấy, miệng Trương Hữu Sơn đang mấp máy liên tục.

- Đừng ra ngoài…

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 258

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.