Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị

Phiên bản Dịch · 1719 chữ

Sau khi lao ra khỏi phòng ngủ, Thường Lãnh Phong không thể tin được vào mắt mình, bởi vì nơi này căn bản không phải là căn nhà đợi phá bỏ, mà chính là khu dạy học!

- Không…Không!

Thường Lãnh Phong hoảng sợ kêu to, nhưng lúc anh ta muốn quay người trở về, lại phát hiện ra cánh cửa phía sau đã bị khóa lại, mà cánh cửa kia cũng không phải là cánh cửa gỗ lúc trước anh ta thấy, mà chính là một cánh cửa thủy tinh trong suốt.

Cảnh tượng xuất hiện trước mắt anh ta đã không cần lại hoài nghi, nơi này chính là khu dạy học mà anh ta muốn trốn tránh đủ kiểu.

- Tôi không muốn chết ở chỗ này…Mở cửa, thả tôi ra!

- Đông! Đông!

Thường Lãnh Phong liều mạng xô đẩy cánh cửa kia, nhưng cánh cửa kia lại không nhúc nhích chút nào, thậm chí không chút lay động.

Nếu như trong khu này thực sự có người ở đây thì sớm đã bị anh ta kinh động, nhưng trên thực tế…Không có ai tới.

Sau mấy chục lần xổ đẩy không có kết quả, Thường Lãnh Phong mới giật mình nhớ tới gọi điện thoại cầu cứu, vào giờ phút này, bản năng sinh tồn của con người được phát huy tối đa. Anh ta run rẩy lấy điện thoại từ trong túi áo ra, sau đó gọi cho Thần Tình.

Nhưng mà trong điện thoại truyền đến một giọng nói như này.

- Tôi muốn báo cảnh sát, trên sân thể dục trường đại học Lạc Hà có người muốn giết người!

Trong nháy mắt khi nghe được giọng nói này, Thường Lãnh Phong cảm thấy như bị ngạt thở, anh ta sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó liền cúp máy.

Bởi vì giọng nói này…là giọng nói của anh ta.

Anh ta đột nhiên nhớ tới hình ảnh Từ Hải bị giết, khi đó anh ta trốn ở trong góc tối trên sân thể dục, lặng lẽ gọi điện báo cảnh sát, sau khi điện thoại được kết nối, anh ta liền nói ra câu này, sau đó điện thoại anh ta bị cúp máy đột ngột.

Suy nghĩ của Thường Lãnh Phong hoàn toàn hỗn loạn, anh ta không biết bây giờ anh ta nên làm gì…Nên làm như thế nào mới có thể rời khỏi chỗ này, mới có thể còn sống. Trong lòng anh ta rất rõ ràng, trước đó mười lăm người chết đều là sau khi tiến vào khu dạy học mới bị giết, anh ta có thể xác định, loại lực lượng giết người kia nhất định ẩn trốn ở chỗ này.

Trên thực tế, vào ban ngày, bọn họ đã từng đi tìm ở xung quanh khu dạy học không dưới một lần, nhưng cũng không phát hiện được manh mối gì. Giống như nơi này không có gì, tất cả chỉ là phỏng đoán của bọn họ, không có chút liên quan nào đến chân tướng.

Trong lúc Thường Lãnh Phong đang luống cuống, anh ta lại hoảng sợ phát hiện cánh cửa thủy tinh đối diện anh ta đang chậm rãi vặn vẹo, phía trên còn giống như có tầng gợn sóng, không biết là có thứ gì ở bên trong khuấy động.

Thường Lãnh Phong rùng mình, một màn này càng khiến anh ta sợ vỡ mật, không nghĩ được gì nữa, quay đầu chạy về phía khu dạy học.

Cùng lúc đó, mấy người còn lại đang ở trong khu nhà chờ phá bỏ, lúc này cũng nhận ra điều khác thường.

- Lớp trưởng, lớp trưởng…!

Tiêu Mạch cầm lấy đèn pin, gọi tên Thường Lãnh Phong. Nhưng trong phòng ngủ lại yên tĩnh, không có giọng nói nào truyền ra.

- Hỏng rồi!

Tiêu Mạch kêu lên, hắn vội vàng nhìn màn hình di động, thấy thời gian đã qua mười hai giờ đêm, trong lòng hắn càng cảm thấy đã xảy ra chuyện. Hắn vừa gọi Hoàng Lượng mở cửa, vừa nói với Thần Tình đang hoảng sợ.

- Cậu còn đứng ngây người ở đó làm gì, nhanh gọi điện thoại cho lớp trưởng.

Trương Đạt và Tần Hữu Như chiếu đèn pin vào. Hoàng Lượng thì đầu đầy mồ hôi mở khóa ra, chỉ một lát sau, cửa được mở ra. Nhưng bên trong trống không, chỉ còn lại mấy ánh nến yếu ớt chập chờn trong bóng đêm.

Giống như bọn họ thấy, Thường Lãnh Phong đã biến mất.

Một bên khác, Thần Tình cũng lớn tiếng nói.

- Tôi không gọi được điện thoại cho cậu ta!

Tiêu Mạch vô cùng hối hận, hắn nên sớm nghĩ đến tình huống này, loại lực lượng kia cường đại như thế, làm sao lại không thể thần không biết quỷ không hay đưa người đi? Không cần nghĩ cũng biết vị trí hiện tại của Thường Lãnh Phong.

Tất nhiên anh ta đang ở trường học, không thể nghi ngờ.

Nghĩ đến đây, Tiêu Mạch lại ho dữ dội, vẻ mặt tái nhợt dọa người.

Trương Đạt và Tần Hữu Như đã sợ hãi đến mức không nói ra lời, trạng thái Thần Tình cũng không tốt, chỉ có Hoàng Lượng còn tính là bình tĩnh, không ngừng hỏi thăm Tiêu Mạch tiếp theo nên làm gì, làm thế nào mới có thể cứu được Thường Lãnh Phong.

- Nếu như tôi đoán không sai, chỉ sợ lớp trưởng đã bị loại lực lượng kia dẫn dụ về trường học. Mặc dù không nên nói như vậy, nhưng chúng ta đã không có cách nào cứu được cậu ta nữa.

Sự thật đã bày ra trước mắt, chúng ta căn bản không có cách nào ngăn cản loại lực lượng kia, một khi đến kỳ hạn tử vong, chúng ta liền bị nó đưa về trường học.

Tiêu Mạch ảm đạm nói xong, liền nghe thấy Trương Đạt khàn giọng nói.

- Cậu nói nhảm cái gì thế, theo ý cậu, chúng ta chỉ có một con đường chờ chết?

Nghe thấy Trương Đạt nói thế, Hoàng Lượng nhất thời đen mặt lại, đồng thời giận dữ nhìn Trương Đạt, nói.

- Cậu nói năng cho cẩn thận, Tiêu Mạch có nói như thế sao!

Trương Đạt khẽ chửi một câu, trầm mặc.

Tiêu Mạch nhìn thoáng qua Hoàng Lượng, lại nói thêm.

- Thật ra tôi còn có một biện pháp.

- Biện pháp gì?

Mấy người đồng thanh hỏi.

- Bây giờ chúng ta quay về trường học, phá khóa, đi vào khu dạy học!

Nghe thấy biện pháp này của Tiêu Mạch, mấy người đều hít vào một hơi lạnh, dù sao mỗi người đều biết rõ nơi nào là nguy hiểm nhất.

Lúc này, Thần Tình giống như đã bình tĩnh lại, không chắc chắn hỏi Tiêu Mạch.

- Lúc trước, những người kia đều là bị giết sau khi vào khu dạy học, bây giờ chúng ta đi vào, không phải là tự tìm đường chết sao?

- Điều này cũng chưa chắc, dựa theo cách nói của các cậu, trên danh sách tử vong có ghi tên của các cậu, cùng với ngày tử vong, nếu tính như thế, lúc này còn chưa đến thời hạn tử vong của các cậu, cho nên, tôi cho rằng mức độ nguy hiểm sẽ nhỏ đi rất nhiều.

Loại lực lượng này đều xuất hiện vào tối, cho nên tôi muốn tới ngay, nói không chừng sẽ có phát hiện. Dĩ nhiên….

Nói đến đây, Tiêu Mạch đột nhiên dừng lại một chút, sau đó hắn mới nói thêm.

- Dĩ nhiên, tôi không chắc chắc nơi đó có nguy hiểm hay không, nhưng chúng ta đã không còn cách nào khác, nếu như không nghĩ biện pháp đi vào khu dạy học điều tra ra nguyên nhân, lại không cưa đứt cột cờ, chúng ta cũng chỉ có thể ngồi nhà chờ chết.

Tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc, đây là lựa chọn tàn khốc, chọn đúng, họ sẽ có cơ hội sống, nhưng nếu chọn sai, nói không chừng hôm nay cũng là ngày chết của bọn họ.

Khoảng năm phút sau, mấy người đều đưa ra câu trả lời chắc chắn, bọn họ nhất trí đi vào khu dạy học. Cho dù nơi đó có tồn tại nguy hiểm, cũng không ai đồng ý cưa đứt cái cột cờ âm u đầy tử khí kia đi. Rõ ràng, cột cờ này mang tới cho bọn họ một loại uy hiếp rất lớn.

Rốt cuộc cột cờ này ẩn giấu bí mất gì? Trong quá khứ mấy người Thường Lãnh Phong đã trải qua những gì? Những điều này càng khiến Tiêu Mạch hiếu kỳ hơn về cột cờ.

Hắn tạm thời đè nén sự nghi ngờ, Tiêu Mạch cũng không chắc chắn lắm, hắn giật dây mọi người đi vào khu dạy học tìm kiếm chân tướng, liệu có phải là cách làm chính xác không? Nhưng đúng như hắn nói, hắn thật sự cũng không nghĩ ra được cách nào khác, nếu như lúc nữa gặp phải nguy hiểm gì, có lẽ hắn cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở người thần bí kia gửi tin nhắn cứu hắn.

Thật ra so với hai phương pháp này, trong lòng hắn càng có một phương pháp đáng tin hơn, đó chính là giết chết một trong số những người này, dùng điều này để thay đổi trình tự tử vong, không chừng có thể đánh vỡ quy luật tử vong. Dù sao bảng danh sách tiên đoán những người tử vong, khiến hắn có một loại ảo giác bị nguyền rủa.

Mà hắn cũng nằm trong vòng tuần hoàn đó, chỉ cần đánh vỡ một mắt xích trong đó, vòng tuần hoàn này sẽ kết thúc.

Những mà cách này quá tà ác. Nơi này không có ai là kẻ cuồng giết người, đồng thời cũng không thể đem tính mạng của người khác làm đá lót chân cho mình, cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không nói ra.

Tiêu Mạch thu hồi tâm tư, sau đó liền đề nghị mấy người.

- Việc này không được chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng tới đó.

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 242

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.