Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh Hồn

Phiên bản Dịch · 1646 chữ

Thần Tình leo lên cửa điện tử một cách vụng về, sau đó mấy người lo lắng không yên đi tới trước cửa tòa dạy học.

Trên cửa vẫn treo một cái ổ khóa, nhìn có vẻ vô cùng lạnh lẽo âm u dưới ánh trăng.

Trong ánh trăng tối nay tràn ngập hơi thở tử vong, ngay cả mặt trăng ở tít phía xa cũng đỏ yêu dị, giống như cái cổ mất đi đầu, đang không ngừng vẩy máu tươi ra bốn phía.

Thi thể của Thường Lãnh Phong không xuất hiện phía trên cột cờ, có lẽ kiểu chết của anh ta thay đổi, hay có lẽ anh ta vẫn còn sống, đang dạo chơi xung quanh trong tòa dạy học này.

Ép toàn bộ ảo giác trong đầu xuống, Tiêu Mạch vỗ trái tim đang đập thình thịch, sau đó hắn vung lợi khí trong tay, chém mạnh về phía đầu ổ khóa kia.

- Phá nó, chúng ta có thể đi vào.

Bọn họ hóa sợ hãi trong lòng thành sức mạnh, bắt đầu chém một cách điên cuồng, rõ ràng là ổ khóa kia không như bọn họ dự đoán, chỉ chém vài cái đã bị bọn họ chém đứt rồi.

Theo ổ khóa rơi xuống đất, cánh cửa thủy tinh kia cũng chậm rãi mở ra một khe hở, gió lanh thổi “vù vù” từ đối diện tới.

Trong tòa nhà tối đen như mực không nhìn thấy thứ gì, Tiêu Mạch bật đèn pin chiếu vào bên trong, nhưng không phát hiện ra thứ gì. Sau đó hắn lo lắng gọi vào bên trong:

- Lớp trưởng! Lớp trưởng cậu ở trong đó không?

Đám Thần Tình cũng làm như Tiêu Mạch, la to vào bên trong, nhưng kết quả như đá chìm xuống đáy biển không có ai trả lời.

Tiêu Mạch ôm cằm lộ ra bộ dạng suy tư, lúc này Hoàng Lượng đứng bên cạnh hắn hỏi hắn:

- Cửa đã mở ra rồi chúng ta có đi vào không? Trên cột cờ không có thi thể của lớp trưởng, nói không chừng cậu ấy còn sống.

- Đúng là có khả năng này, vậy bây giờ chúng ta vào đi.

Tiêu Mạch gật đầu, sau đó hắn lại nhấn mạnh một câu:

- Khi đi vào chúng ta không được tách ra, nếu như có phát hiện gì thì lập tức nói ra.

Nhìn thấy mấy người gật đầu, Tiêu Mạch mới lấy hết dũng khí tiến vào.

Năm người một tay nắm đèn pin một tay nắm chặt dao bổ dưa, không dám thở mạnh đi vào trong tòa dạy học tối đen. Mỗi người đều bước rất chậm, đi mỗi bước đều nhìn xung quanh một phen, sợ bỗng nhiên góc nào đó có thứ gì xuất hiện.

Ngay vào ban ngày bọn họ còn ỷ lại vào nơi đó, bàn bạc ra sách lược chạy trốn khỏi phòng học không hề tồn tại, lúc này nơi này hóa thành một quỷ ốc vô cùng khủng bố, không, có lẽ nơi này là quỷ ốc thật!

- Chúng ta đi đâu đây?

Thấy Tiêu Mạch đi về phía trước, Trương Đạt không nhịn được hỏi một câu.

- Đến phòng học của chúng ta.

- Vì sao phải đi đến đó? Không phải mỗi ngày chúng ta đều đợi ở đó sao, nếu ở đó có gì chúng ta đã sớm phát hiện ra rồi.

- Tôi cảm thấy toàn bộ mọi chuyện đều bắt nguồn từ nơi đó, nếu không thì vì sao học sinh khác không sao, chỉ có chúng ta gặp chuyện?

Tiêu Mạch nói xong bỗng nhiên dừng lại, hắn giơ đèn pin tay chiếu vào mặt Trương Đạt, ngọn đèn phóng đại sợ hãi trên mặt Trương Đạt lên gấp bội lần. Trương Đạt vội vàng giơ tay lên che, phẫn nộ mắng Tiêu Mạch:

- Đang làm gì thế!

Đám Hoàng Lượng nhìn nhau với vẻ khó hiểu, không biết Tiêu Mạch muốn làm gì.

Tiêu Mạch không di chuyển đèn pin, trái lại nói với Trương Đạt, nói một cách chính xác là chất vấn mọi người:

- Trước đây các cậu từng trải qua chuyện này rồi đúng không?

- Cậu điên rồi à? Sao chúng tôi có thể trải qua chuyện này.

Nhìn bộ dạng Trương Đạt không giống nói dối, còn đám Hoàng Lượng cũng lộ ra biểu cảm khó hiểu. Tiêu Mạch lắc đầu vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi:

- Các cậu chắc chắn đến bây giờ chưa từng trải qua chuyện này không? Cho dù chỉ là một chút ám chỉ cũng không có? Ví dụ như mơ thấy cảnh tượng này trong mơ, hay là… Từng mơ thấy Trương Hữu Sơn!

- Bệnh thần kinh!

Trương Đạt chửi ầm lên lần nữa…

Sau đó anh ta nghiêng đầu sang một bên, rõ ràng là không muốn để ý đến Tiêu Mạch nữa.

Không hỏi được kết quả, Tiêu Mạch bắt đầu đi về phía phòng học, trong đầu có muôn vàn suy nghĩ.

Hoàng Lượng và Thần Tình đều có vẻ mặt đăm chiêu, lời nói của Tiêu Mạch khiến bọn họ kích động. Đi chưa được mấy bước, Tiêu Mạch liền nghe thấy Thần Tình ở phía sau nói với hắn:

- Quả thật tôi từng mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, trong giấc mơ đó tôi không nhìn thấy được thứ gì, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của một số người.

Nghe vậy vẻ mặt Tiêu Mạch căng thẳng, vội hỏi:

- Có phải là một số người cười nhạo một người, sau đó người bị cười nhạo còn bị chỉ đạo viên đả kích một phen?

- Làm sao cậu biết chuyện này?

Mọi người gần như nói ra cùng lúc, nói xong mỗi người đều đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn. Rất rõ ràng, tất cả mọi người đều mơ giấc mơ này.

Hoàng Lượng ôm lấy đầu có chút đau đớn lẩm bẩm:

- Người bị cười nhạo rất giống Hữu Sơn, mà những người cười nhạo cậu ấy rất giống bạn học trong lớp. Nhưng giấc mơ này nói lên điều gì? Chẳng lẽ cậu muốn nói là bọn họ ép Hữu Sơn chết, sau đó Hữu Sơn hóa thành lệ quỷ trả thù sao?

- Được rồi, cho dù thật sự là như vậy, nhưng người ép cậu ấy chết không phải chúng ta, sao chúng ta lại chịu vạ lây? Hơn nữa chúng ta học cùng Hữu Sơn suốt một năm, cậu ấy là người hay quỷ chúng ta còn không biết sao!

Tiêu Mạch lắc đầu, không giải thích, cũng không phản bác những lời Hoàng Lượng nói. Chỉ nghe hắn thản nhiên nói:

- Mấy ngày nay chúng ta trải qua rất nhiều chuyện, còn có chuyện gì không có khả năng xảy ra?

“A - -!”

Tiêu Mạch còn chưa dứt lời, bỗng nhiên Tần Hữu Như thét chói tai, chuyện này khiến mọi người hoảng sợ.

Trương Đạt ôm Tần Hữu Như vào trong ngực, tràn ngập lo lắng hỏi:

- Làm sao vậy?

Tần Hữu Như trừng mắt, chỉ vào hành lang tối đen nói:

- Có người, vừa rồi có một người chạy qua!

Mọi người nghe xong lấy đèn pin ra chiếu về phía đó, nơi đó đâu có ai.

Thấy thế, Trương Đạt và Thần Tình cùng nói lời an ủi:

- Không có ai đâu, cậu đừng tự mình dọa mình.

Hai người an ủi không có tác dụng lắm, mắt Tần Hữu Như vẫn trừng to, cả khuôn mặt đều vặn vẹo vì sợ hãi. Chỉ thấy cô ta chỉ về một phía, quát to:

- Có nhiều hơn một người! Nhiều hơn một người…!

Tần Hữu Như nói không sai, lúc này có tổng cộng 5 gương mặt nhìn cô ta!

- Quỷ, quỷ!

Trương Đạt thấy được gương mặt người kia, còn cả người không nên xuất hiện ở trong này… Trương Hữu Sơn!

Lúc này những người khác cũng thấy được nó, đều bị dọa sợ hồn phi phách tán, kêu to chạy về một phía. Trương Đạt ôm Tần Hữu Như dẫn đầu chạy trốn, tuy Thần Tình chật vật không chịu nổi nhưng vừa lăn vừa bò theo ngay phía sau, bỏ lại Hoàng Lượng và Tiêu Mạch ở sau lưng.

Hoàng Lượng thất thần tại chỗ, tối tăm che khuất mặt anh ta, cho nên không nhìn ra được biểu cảm lúc này của anh ta. Trái lại Tiêu Mạch rất trấn tĩnh, sở dĩ hắn không lập tức chạy trốn, đó là vì hắn nghe được một câu.

- Nhanh rời khỏi nơi này, nếu không tất cả mọi người sẽ bị nó giết.

Tiêu Mạch rất chắc chắn những lời này là Trương Hữu Sơn nói, cho nên hắn mới không chạy trốn, bởi vì Trương Hữu Sơn không giống như tới giết bọn họ.

- Hữu Sơn? Là cậu sao?

Lúc này giọng nói nghẹn ngào của Hoàng Lượng truyền ra, nhưng Trương Hữu Sơn vốn đứng ở nơi đó đã biến mất, giống như cho đến bây giờ anh ta chưa từng xuất hiện ở đó.

Hoàng Lượng ngơ ngẩn thất thần nhìn vùng tối đen, anh ta quay đầu hỏi Tiêu Mạch:

- Là ảo giác sao?

- Không, đó không phải là ảo giác. Hữu Sơn khuyên chúng ta nhanh rời khỏi nơi này, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.

- Cậu ấy chết rồi sao?

- Tôi nghĩ là đúng.

Hoàng Lượng nhìn thẳng đôi mắt sáng ngời của Tiêu Mạch, hỏi lần nữa:

- Cậu biết toàn bộ mọi chuyện đang xảy ra đúng không? Về chuyện Hữu Sơn, còn chuyện liên quan đến chúng ta nữa.

Tiêu Mạch không phủ nhận, hắn trả lời Hoàng Lượng:

- Tôi nghĩ tôi biết, điều kiện tiên quyết là phỏng đoán của tôi không sai.

- Tôi phải biết chân tướng! ! !

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 222

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.