Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuần hoàn tàn khốc

Phiên bản Dịch · 1681 chữ

Lúc Thần Tình lấy lại tinh thần, cô ta đã không nhìn thấy đám người Trương Đạt. Cô ta thử gọi cho đám người Tiêu Mạch, nhưng không gọi được.

Cô ta vô cùng sợ hãi. Ở trên hành lang tối tăm, ngay cả thở mạnh cô ta cũng không dám, cô ta muốn xuống lầu nhưng từ phía sau lưng dường như trong bóng tối như có như không tiếng thở dài liên tiếp.

Tiếng động này khiến Thần Tình sợ vỡ mật, cũng không suy nghĩ được nhiều lập tức chạy trốn lên lầu.

Trong lúc này, Thần Tình vẫn luôn có cảm giác có người đi theo cô ta, cô ta quay đầu nhìn thoáng qua một chút, nhưng cũng không tìm thấy bất kỳ ai, khiến cho cô ta càng thêm sợ hãi, tốc độ dưới chân càng lúc càng nhanh hơn.

- Phù, phù.

Vận động kịch liệt khiến Thần Tình khổ không nói hết, tim cô ta đập rất nhanh, trên đùi giống như quấn hai bao cát nặng.

- Không được, mình không chạy nổi rồi.

Thần Tình nín thở, sau đó cô ta hơi quay đầu, nhìn thoáng qua cầu thang bị bóng tối bao phủ, lẳng lặng chờ đợi mấy giây, cô ta mới nhẹ nhàng thở ra, loại cảm giác bị người theo dõi đã biến mất.

Trong bóng tối, “nó” cũng không theo tới.

Cô ta yên tâm để tay lên đầu gối, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Nhưng thời gian yên ổn cũng không kéo dài được bao lâu, cô ta đột nhiên nghe được bên phía trái hành lang có tiếng động, trong hoàn cảnh này, bất cứ tiếng động nào đều khiến cô ta sởn tóc gáy.

Lúc này, Thần Tình nắm chặt con dao trong tay, lẽ ra cô ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng trong này giống như có một loại ma lực, cô ta vậy mà lại thận trọng đi tới.

Thần Tình không tin lá gan của cô ta lại lớn như thế, nhưng trên thực tế khi cô ta nghĩ đến chuyện này, cô ta đã cách nơi phát ra âm thanh kia rất gần. Cô ta tuyệt đối không cảm thấy lạ lẫm với vị trí trước mắt, bởi vì nơi này chính là lớp học không tồn tại, năm hai ban B.

Trong phòng bật đèn nhưng ánh sáng lại là lóe lên, lúc sáng lúc tối, khiến cho người ta cảm thấy khủng bố. Gương mặt Thần Tình không ngừng thay đổi, lúc trắng lúc tối, tiếng “phù phù” kia vẫn vang lên không dứt.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Thần Tình cũng không phải là có quỷ, mà là trong phòng học này có người, dù sao trong nhận thức của cô ta, quỷ sợ ánh sáng, bởi vậy cũng không có hướng tới điều kinh khủng. Loại suy nghĩ này khiến lá gan của cô ta lớn hơn, chỉ thấy cô ta đi về phía trước, nhìn qua cửa sổ nhìn vào bên trong.

Trong nháy mắt, trong phòng học đen kịt. Sau đó, tầm mắt cô ta bỗng nhiên sáng lên, cùng lúc đó, một đôi mắt đầy oán độc cũng nhìn thấy được cô ta.

Xuyên qua cửa kính, hai ánh mắt chạm vào nhau, Thần Tình trợn mắt há mồm, trên mặt là sự sợ hãi.

Cô ta nhìn thấy Trương Hữu Sơn! Lúc này, anh ta ở trong phòng học…Đồng thời không ngừng dùng dao đâm vào Thường Lãnh Phong!

- Á….!

Thần Tình sợ hãi thét lên, sau đó liều mạng chạy về phía cầu thang. Thần Tình bỏ chạy không bao lâu, cửa phòng học được mở ra.

Thần Tình thét chói tai, một đường phi nước đại, hiện tại trong tai cô ta không nghe được bất kỳ một tiếng động gì, đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ có một ý niệm, chạy khỏi nơi này, chạy khỏi khu dạy học!

Cùng lúc đó, Tiêu Mạch và Hoàng Lượng cũng tới nơi này.

Hai người đều không liên lạc được với đám người Thần Tình, cân nhắc đến an toàn, Tiêu Mạch bỏ qua dự định qua phòng học kia, cũng muốn cùng Hoàng Lượng rời khỏi khu dạy học.

Trên đường, sau vô số câu hỏi của Hoàng Lượng, hắn cũng đem mọi chuyện giải thích cho Hoàng Lượng.

- Mẹ của Hữu Sơn từng bị người ta cưỡng hiếp, dưới cơn nóng giận, cha Hữu Sơn đã liên tục giết mấy người, thành kẻ sát nhân cuồng ma! Mà lúc còn sống, Hữu Sơn vẫn luôn sống trong cái bóng con trai của tội phạm giết người. Trải qua khổ cực, cậu ta thi đỗ vào trường đại học số một trong thành phố.

- Bởi vì người nơi này đều nghe qua quá khứ của cậu ta, biết cha cậu ta là tội phạm giết người, là một kẻ giết người mặc người phỉ nhổ.

Cũng chính vì như thế, tất cả mọi người đều xem thường Hữu Sơn, các bạn học bởi vì xuất thân của cậu ta mà xem thường cậu ta, chỉ đạo viên cũng vì bình chọn lớp ưu tú mà chán ghét cậu ta. Bình thường, các bạn học không ngừng châm chọc, khiêu khích, động tay động chân với cậu ta, có thể nói, Hữu Sơn đã phải trải qua một khoảng thời gian giống như trong địa ngục. Có lẽ cậu ta thực sự không thể nào thừa nhận loại thống khổ này, quá tuyệt vọng, cậu ta lựa chọn tự sát để hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống tối tăm không thấy ánh mặt trời này. Nhưng cậu ta cũng không muốn giống như thường ngày, ngay cả đến khi chết cũng phải uất ức, bởi vậy cậu ta nghĩ đến một phương thức tự sát đủ để cho toàn trường khiếp sợ.

Đó chính là nhảy xuống từ nơi bắt mắt nhất, cậu ta oán hận mọi người, cho nên cậu ta muốn để cho tất cả mọi người biết, bọn họ cũng là tội phạm giết người, cũng là đao phủ tàn nhẫn, là bọn họ đã bức tử cậu ta.

Trong trường học, vị trí bắt mắt nhất chính là cột cờ trên sân thể dục. Cho nên ngày đó, Hữu Sơn leo lên cột cờ kia, muốn thả người nhảy xuống, dùng cách này để chấm dứt sinh mệnh của mình.

Nhưng ý nghĩ của cậu ta cũng không được như nguyện, cậu ta cũng không phải từ trên cao rơi xuống mà chết, ngược lại là bị xiên chết trên cột cờ.

Nghe Tiêu Mạch nói đến đây, sau khi Hoàng Lượng kinh ngạc, anh ta cũng không hiểu.

- Nếu như cậu nói Hữu Sơn ngã chết tôi còn tin, nhưng nếu nói là bị xiên chết trên cột cờ, chuyện này…

- Tôi cũng chưa từng nói với cậu là Hữu Sơn tự sát.

Tiêu Mạch cắt ngang lời Hoàng Lượng, hắn nói tiếp.

- Nếu như tôi đoán không sai, Hữu Sơn chết cũng không phải là do tự sát mà chính là bị cây cột cờ kia giết chết!

Hoàng Lượng không hiểu, nghi ngờ hỏi.

- Làm sao cột cờ có thể giết người?

Tiêu Mạch lắc đầu, hít sâu một hơi, hắn nói.

- Nếu như trên cột cờ kia tồn tại một loại lực lượng nào đó, như vậy cũng đủ để giải thích tất cả.

Trước khi chết, Hữu Sơn mang theo vô tận oán niệm, mà loại lực lượng trên cột cờ lợi dụng điểm này, nó dùng oán hận của Hữu Sơn như một thứ trung gian, dùng nó trên năm hai ban B, tạo thành một lời nguyền rủa vô cùng ác độc!

Sự kiện này có thể chia thành hai phần. Một phần đến từ báo thù cho Hữu Sơn, cho nên mười lăm người kia đều bị giết chết. Phần thứ hai là những người bị lời nguyền rủa này hãm hại, mà chúng ta chính là những người đó.

Người bị hại đầu tiên là Thường Lãnh Phong.

Tôi nghĩ, lúc trước Thường Lãnh Phong không ở lớp này, có lẽ một ngày nào đó, khi cậu ta lên năm hai, trong lúc vô tình đi vào lớp học không tồn tại này, cho nên trí nhớ của cậu ta bị thay đổi, rất nhiều thứ cũng bị thay đổi.

Sau đó, cậu ta cũng trải qua những ngày như chúng ta vừa trải qua, sau khi mười lăm người kia chết đi, cuối cùng chính cậu ta cũng bị lời nguyền rủa này giết chết.

Một năm sau, Trương Đạt cũng vô tình đi vào nơi đó, trí nhớ của cậu ta cũng bị thay đổi. Sau đó là Tần Hữu Như, Thần Tình, cậu và tôi.

Đây là một cái thời gian và không gian song song bị nguyền rủa, người bị nguyền rủa chính là sinh viên năm hai ban B, một lớp học vốn dĩ không tồn tại. Mỗi một năm nó đều sẽ mở ra một lần, nếu có người đi vào đều sẽ bị cưỡng ép thay đổi trí nhớ và nhận thức, sau khi bị giết chết, chúng ta đều bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả thi thể cũng không lưu lại.

Mỗi một lần có người mới tiến vào, nhóm người đã chết đều sẽ sống lại. Người mới sẽ cùng với những người cũ, trải qua một chuỗi sự kiện khủng bố, mãi cho đến khi tất cả mọi người đều giết chết, lại chờ người tiếp theo tiến vào, cứ như thế lặp đi lặp lại.

Đây là một vòng lặp tuần hoàn vô hạn, nếu như chúng ta không thể phá vỡ nó, chúng ta vĩnh viễn không ngừng luân hồi, hơn nữa người bị hại cũng sẽ càng lúc càng nhiều.

Không ngừng thống khổ chết đi, lại không ngừng tàn nhẫn sống lại, mà chúng ta vĩnh viễn sẽ không tìm được trí nhớ chân chính thuộc về chúng ta.

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 233

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.