Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có quỷ

Phiên bản Dịch · 1912 chữ

Ra khỏi lớp học, Tiêu Mạch ma xui quỷ khiến đi tới dưới cột cờ kia, không biết là do ảo giác của hắn hay là do tiềm thức, hắn vẫn có thể ngửi được mùi máu tanh ở chỗ này. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, ngước mắt nhìn đỉnh đầu nhuốm máu, trong đầu lập tức xuất hiện cảnh tượng thê thảm, bốn người bị xiên trên đó.

Tiêu Mạch rùng mình một cái, theo bản năng lùi về sau hai bước, nhưng ánh mắt hắn không có dời đi. Trong mơ hồ, hắn cảm thấy cái cột cờ này hết sức kỳ quái, phía trên trụi lủi không có một nửa dây sắt. Phải biết cột cờ này được dùng để kéo cờ, phía trên có rất nhiều dây sắt, chỉ cần treo lá cờ lên, sau đó kéo dây trục liền có thể khiến cho lá cờ chậm rãi đi lên.

Nhưng trên cột cờ này lại không có gì, nếu không phải nó ở trên đài, hắn thậm chí cũng hoài nghi rốt cuộc đây có phải là cột cờ hay không. Tiêu Mạch lại đi về phía trước hai bước, hắn đứng ở dưới cột cờ, cẩn thận quan sát đế của nó.

Ở đó, hắn thấy được những sợi dây sắt quấn vào nhau, hắn thử kéo, lại phát hiện dây sắt này đã thâm nhập vào lòng đất, hắn dùng hết sức lực cũng không có kéo được.

Tiêu Mạch thầm cảm thấy chính mình thật buồn cười, hắn thế mà lại có hứng thú với một vật chết. Vốn định bước nhanh rời đi, nhưng phía sau đột nhiệt lại truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Hoàng Lượng.

- Tiêu Mạch, chờ tôi một chút.

Tiêu Mạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Lượng đang chạy tới chỗ hắn. Hắn vốn cho rằng Hoàng Lượng sẽ ở lại trong phòng học, cho nên khi nhìn thấy anh ta, hắn không khỏi có chút ngoài ý muốn.

- Tôi còn tưởng cậu ở lại đây?

- Tôi quả thực đã lựa chọn ở lại, nhưng lớp trưởng nói còn phải đợi thêm một ngày để nhìn xem, ngày mai sẽ gọi điện cho người ở lại, đến lúc đó lại bàn bạc điều tra chi tiết.

Tiêu Mạch ồ một tiếng, trong lòng không khỏi có chút mất mát. Hắn hy vọng Hoàng Lượng không nhúng tay vào chuyện này, cũng không hy vọng Hoàng Lượng có suy nghĩ mạo hiểm, đồng thời trong lòng hắn cũng tồn tại suy nghĩ ích kỷ.

Trên đường trở về, Tiêu Mạch do dự một chút, vẫn lựa chọn khuyên nhủ Hoàng Lượng.

- Chuyện này, ngay cả cảnh sát cũng không điều tra ra nguyên nhân, dựa vào mấy người các cậu thì có thể điều tra ra được gì? Khắp lớp học chúng ta đều lộ ra một cỗ quỷ dị, ở lại đó cũng khó nói….

- Tôi biết.

Không đợi Tiêu Mạch nói xong, Hoàng Lượng liền lên tiếng cắt ngang lời hắn, sau đó anh ta nói.

- Tuy thời gian tôi và Hữu Sơn quen biết không dài, nhưng cũng hiểu rõ tên nhóc kia. Tuy bình thường cậu ta thích làm những hành động kỳ quái, nhưng lại là người thật thà, không có chút tâm địa gian xảo, đầu năm nay, loại người như Hữu Sơn còn hiếm hơn cả gấu trúc! Nhưng người tốt cứ như thế, chết không rõ ràng, tôi là bạn, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.

Tiêu Mạch đứng ở bên cạnh lắng nghe, lại á khẩu không trả lời được, cũng không phải là cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, mà chính là không biết nên nói gì cho phải.

Sau khi Hoàng Lượng thổn thức xong, cũng sợ Tiêu Mạch hiểu lầm ý tứ của anh ta, lúc này anh ta đột nhiên đổi đề tài.

- Không nói đến chuyện này nữa, một lát nữa trời mới tối, tôi qua nhà cậu ngồi một lát.

- Được.

Tiêu Mạch thật ra không thích đưa người về nhà, cho nên hắn chưa bao giờ mời qua hai người Hoàng Lượng. Nếu hôm nay không phải Hoàng Lượng nói muốn đi nhà hắn ngồi một chút, chỉ sợ hắn còn muốn kéo dài.

Hoàng Lượng đi theo Tiêu Mạch rẽ trái rẽ phải, chỉ một lát sau, xung quanh không có nửa bóng dáng người, Hoàng Lượng hiển nhiên là lần đầu tiên đến khu vực này, bởi vậy anh ta rất giật mình.

Tiêu Mạch nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Hoàng Lượng, hắn cười nói.

- Lúc tôi vừa dọn tới, cũng bị hoàn cảnh nơi này làm cho giật mình, không biết vì sao trong một thành phố hiện đại hóa, lại còn có nơi đất cằn sỏi đá như thế này.

Hoàng Lượng khẽ gật đầu nhưng không có lên tiếng nói chuyện.

Hai người tiếp tục đi tới, trên đường đi, gần như không có nói chuyện với nhau. Cuối cùng, đi qua một con đường đất, bọn họ thấy được một ngôi nhà lầu vô cùng cổ xưa.

Đi đến mái hiên bên ngoài, Tiêu Mạch chỉ tay lên trên nói.

- Đến rồi, chúng ta đi lên đi.

Tiêu Mạch đang muốn đi lên.

Liền nghe thấy Hoàng Lượng ấp úng nói.

- Cái đó…

Tiêu Mạch còn cho rằng Hoàng Lượng đang lo lắng ngôi nhà này quá cũ, xấu hổ giải thích.

- Sao thế? Căn nhà này có chút cũ nhưng hẳn là sẽ không đổ.

Vẻ mặt Hoàng Lượng vẫn cổ quái nhưng vẫn gật đầu, đi theo Tiêu Mạch.

Vừa lên lầu, chỉ thấy thím Vương hàng xóm xách rác đi xuống, nhìn thấy Tiêu Mạch, cười hỏi.

- Hôm nay cháu dẫn bạn về?

- Ừm, đó là bạn học của cháu.

Thím Vương nghe xong cười hì hì, khẽ gật đầu với Hoàng Lượng, sau đó liền xuống lầu.

Lúc này, Hoàng Lượng hỏi Tiêu Mạch.

- Người vừa rồi là ai thế?

- À, là hàng xóm nhà tôi, thím Vương.

Sau đó, Tiêu Mạch cũng không nhìn thấy người quen nào khác, dẫn Hoàng Lượng về đến nhà của hắn.

Hoàng Lượng vừa hiếu kỳ đánh giá xung quanh, vừa hỏi.

- Bình thường chỉ có một mình cậu ở đây sao? Chú dì đâu?

- Một mình tôi ở đây, cha mẹ tôi đều ở nước ngoài, rất ít khi về nước.

Hoàng Lượng khẽ gật đầu, sau đó anh ta đi tới phòng ngủ của Tiêu Mạch, vừa vào phòng, chiếc gương lớn ở trong phòng liền hấp dẫn sự chú ý của anh ta. Chiếc gương lớn này cũng không có hiếm thấy, chỉ là chiếc gương này lại ở vị trí đối diện cửa.

- Chiếc gương lớn như vậy lại đặt ở đối diện cửa, buổi tối cậu đi tiểu đêm không có sợ à?

- Tôi vẫn ổn, lúc tôi chuyển đến, nó đã có ở đó, tôi cũng lười chuyển nó đi.

Tiêu Mạch cười, đi tới, đưa đồ uống trong tay cho Hoàng Lượng. Hoàng Lượng nhận lấy đồ uống, liền đi tới bàn sách của Tiêu Mạch. Thấy trên đó chất đầy sách kinh dị, Hoàng Lượng nuốt nước miếng, không nhịn được hỏi.

- Thật đúng là không nhìn ra, cậu lại có hứng thú với loại sách này.

- Tôi cũng chỉ xem vào lúc nhàm chán.

Lúc này, Tiêu Mạch cũng ngồi xuống, Hoàng Lượng thì đột nhiên không nói gì, trong phòng thoáng chốc liền vô cũng yên tĩnh.

Tiêu Mạch không chịu nổi sự ngột ngạt này, vội vàng tìm đề tài nói.

- Cậu biết không, ngày đó tôi qua chỗ cục cảnh sát lấy khẩu cung, phát hiện ra một chuyện rất quỷ dị.

Hoàng Lượng nắm chặt đồ uống trên tay, vội vàng hỏi.

- Chuyện gì?

- Hẳn là cậu còn nhớ hai ngày trước, tôi và Hữu Sơn xảy ra mâu thuẫn chứ?

- Nghe Hữu Sơn nói, cậu nói cậu ta nửa đêm gọi điện thoại quấy rầy cậu, kêu khóc gọi cứu mạng. Nhưng cậu ta nói với tôi, cậu ta không có gọi cuộc điện thoại đó.

Nghe thấy thế, trên mặt Tiêu Mạch hiện lên sự tự trách, nói.

- Khi đó Hữu Sơn cũng không có nói dối, hai ngày đó, cậu ta cũng không có gọi điện thoại cầu cứu tôi, nhưng người gọi điện thoại lại là cậu ta.

Hoàng Lượng không hiểu, nhìn lấy Tiêu Mạch, hiển nhiên là anh ta không hiểu ý tứ của những lời này, Tiêu Mạch tỉ mỉ nói lại một lần.

- Vào ngày Hữu Sơn chết, cậu ta cũng đã gọi điện thoại cho tôi, nội dung cuộc điện thoại không khác gì hai lần trước, đều là kêu gào cứu mạng. Mới đầu tôi vẫn cho rằng đây là chuyện ‘sói đến rồi’, hai ngày trước Hữu Sơn gọi điện thoại tới là trò đùa dai, nhưng cuộc điện thoại cuối cùng lại là sự thật.

Sau đó ở trong cục cảnh sát, tôi mới hiểu được, nội dung ba cuộc điện thoại này đều là thật, bởi vì ngày Hữu Sơn bị giết, đã gọi cho tôi ba cuộc điện thoại!

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, hai cuộc điện thoại kia, tôi lại nhận được từ hai ngày trước! Mà khi đó, Hữu Sơn còn không có gặp nguy hiểm!

Hoàng Lượng nghe xong, chỉ cảm thấy trong phòng lạnh buốt, nhất thời cả người nổi đầy da gà, chuyện này thật sự quá mức quỷ dị. Nhưng suy đoán của anh ta càng thêm chắc chắn, cái chết của Trương Hữu Sơn không chỉ đơn thuần là giết người, mà chính là….Lệ quỷ giết người!!!

Một lúc lâu, Hoàng Lượng cũng không có lên tiếng, bầu không khí trong phòng có chút ngưng đọng, Tiêu Mạch còn đang tìm đề tài khác, Hoàng Lượng lại lên tiếng trước.

- Nếu như tôi đoán không lầm, sở dĩ Hứa Sơn gọi điện thoại cho cậu, nhất định là bởi vì cậu ta cho rằng cậu biết chút gì đó, có lẽ có thể cứu được cậu ta.

Lần này người kinh ngạc đổi thành Tiêu Mạch.

- Vì sao lại nói như thế?

- Cậu nghĩ mà xem, hai ngày trước, cậu chất vấn cậu ta việc cậu ta gọi điện thoại quấy rầy cậu, lúc ấy, cậu ta nhất định là rất phiền muộn. Sau đó, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, đêm hôm khuya khoắt cậu ta đến trường học, mà những chuyện cậu ta nhìn thấy, cũng không phải là chuyện mà cảnh sát có thể giải quyết, vì thế cậu ta nghĩ đến cậu.

Bởi vì cậu đã nhắc qua với cậu ta, cậu ta từng nửa đêm gọi điện thoại cho cậu, la hét cậu đến sân thể dục cứu cậu ta. Lời nói lúc đó của cậu, lại giống những gì cậu ta đang trải qua, khiến cho cậu ta có một loại ảo giác, cậu có thể làm được, cho nên cậu ta mới gọi điện thoại cho cậu.

Những điều Hoàng Lượng nói không ngừng quẩn quanh trong đầu Tiêu Mạch, càng nghĩ hắn càng cảm thấy có đạo lý, lập tức, mồ hôi lạnh chảy ra.

Nhưng mà Hoàng Lượng còn chưa có nói xong, sắc mặt anh ta nghiêm túc, nói.

- Hơn nữa, còn có một chuyện, không biết, cậu có biết hay không?

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 409

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.