Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin nhắn đến từ “tôi”

Phiên bản Dịch · 1501 chữ

Lúc Hoàng Lượng rời khỏi nhà Tiêu Mạch đã rất muộn, trong hành lang tối đen như mực không thấy chút ánh sáng, nơi này tràn đầy mùi nấm mốc gay mũi. Hoàng Lượng vội vàng lấy điện thoại ra, điều chỉnh đèn điện thoại đến mức sáng nhất, ánh sáng từ màn hình chiếu ra xa, trong chớp mắt chiếu sáng xung quanh, đồng thời chiếu sáng gương mặt sợ hãi của Hoàng Lượng.

Khắp nơi đều đầy mạng nhện, trên mặt đất phủ một tầng tro bụi thật dày, không biết nơi này không dọn dẹp bao lâu, cũng không biết bỏ hoang đã bao lâu.

Hoàng Lượng hét to một tiếng, liên tục quơ ánh điện trên tay anh ta, liều mạng chạy xuống lầu.

Cùng lúc đó, Tiêu Mạch đang tựa vào đầu giường, mắt hắn mở rất to, miệng cũng hơi hé, trên gương mặt trắng xanh tràn đầy hoảng sợ. Đây là cảm giác vô cùng sợ hãi, Tiêu Mạch thề, hắn chưa từng cảm nhận được cảm giác này trong tiểu thuyết kinh dị, cũng chưa từng sởn gai ốc như thế.

Hắn cảm thấy Hoàng Lượng đang nói đùa, hay lời nói đùa này quá buồn cười.

Tiêu Mạch cầm lấy di động của hắn, sau đó nhanh chóng tìm kiếm, nội dung tìm kiếm là:

- Số 6 đường Kinh Cửu, chuyện hở khí ga.

Rất nhanh xuất hiện những thông tin liên quan, Tiêu Mạch mở một tin ra, sau đó vội vàng tắt đi, lại mở một tin khác, lại vội vàng tắt đi… Sau khi lặp đi lặp lại vài chục lần như thế, cuối cùng động tác của hắn cũng dừng lại, di động trong tay cũng rơi xuống giường.

Vào một buổi tối nào đó tám năm trước, nơi này xảy ra chuyện hở khí ga vô cùng nghiêm trọng, cả một căn lầu, cả 78 hộ gia đình không có một ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều trúng độc tử vong. Từ đó về sau, tòa nhà kiểu cổ này bị chính phủ bỏ hoang, không ai dám đi vào cư trú.

- Giả… Nhất định là giả! Mình sống ở đây hơn một năm, mỗi ngày quay về đều thấy thím Vương hàng xóm, cùng với…

Tiêu Mạch nỉ non tới đây, cuối cùng hắn không nói được nữa, bởi vì hắn nhớ tới lời Hoàng Lượng nói.

- Không biết cậu có biết chuyện này hay không, tòa nhà này đã bỏ hoang lâu rồi, bởi vì trước đây nơi này từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hộ gia đình ở tầng một đều chết sạch. Sau đó phá bỏ tòa nhà và dời đi, các tòa nhà xung quanh đều phá hết, không biết vì nguyên nhân gì mà để lại tòa nhà này.

- Cậu đừng làm tôi sợ! Tôi đã ở đây hơn một năm, mỗi ngày đều nhìn thấy hộ gia đình khác đi mua đồ ăn, hay đi đổ rác. Đúng rồi, lúc chúng ta vừa đi lên, không phải còn gặp thím Vương hàng xóm sao! Cậu quên rồi à? Tôi còn chào hỏi thím ấy nữa!

- Thím Vương nào? Rõ ràng lúc đó cậu đang lẩm bẩm một mình!

- Tôi lẩm bẩm? Cậu đừng làm tôi sợ, không phải lúc đó cậu hỏi tôi đang nói chuyện với ai sao?

- Đúng vậy, tôi không nhìn thấy ai, cho nên mới hỏi cậu đang nói chuyện với ai…

“Tách… Tách…”

Bỗng nhiên đèn bàn lóe lên, trong phòng, hai cảnh trắng đen luân phiên nhau, đúng lúc này cửa sổ bị gió mạnh thổi kêu lạch cạch. Tiêu Mạch ôm ngực cảm thấy khó chịu, thân thể cuộn tròn trên giường, trong chớp mắt khi đèn sáng lên, hắn thấy rõ đầy người đứng trước giường!

Thím Vương, Triệu đại gia, Tiểu Lý… Rất nhiều gương mặt quen thuộc đứng trước cửa sổ hắn ngay lúc này, gương mặt bọn họ trắng bệch, cho dù đứng trong bóng tối, cũng có vẻ lạnh lẽo trầm tĩnh. Đột nhiên lúc này bọn họ cử động, giống như một đám cương thi thị huyết, cười gằn xông về phía bọn họ!

“A - - !”

Tiêu Mạch hoảng sợ hét to một tiếng, sau đó hai mắt trợn ngược ngất đi.

Đảo mắt đã tới đêm khuya.

Trong trường học, Thường Lãnh Phong ngồi xổm trong một góc âm u, mắt nhìn chằm chằm về phía tòa dạy học, vẫn có một cột cờ đứng đó, nhìn có vẻ vô cùng yêu dị dưới ánh trăng.

Lúc này, bỗng nhiên phía trước có cái bóng kéo ra thật dài, sau đó chỉ thấy người đàn ông chậm rãi đi về phía tòa dạy học. Người đàn ông kia Thường Lãnh Phong rất quen thuộc.

Đúng là Từ Hải bạn học của anh ta.

Theo anh ta biết, 1 giờ chiều nay Từ Hải đã đi xe lửa về nhà, nhưng không biết vì sao lại xuất hiện ở đây. Thường Lãnh Phong suy đoán trong đầu, anh ta không vọng động bại lộ thân phận của mình, mà cẩn thận lấy điện thoại ra, sau đó gọi điện cho cục cảnh sát.

Sau khi trong di động vang lên vài tiếng nhắc nhở, liền hoàn toàn yên tĩnh, mới đầu Thường Lãnh Phong còn tưởng là bị mất liên lạc, nhưng nhìn màn hình lại phát hiện đã kết nối, nhưng không biết ở một chỗ khác điện thoại, vì sao không có âm thanh truyền ra.

Nhưng mà thời gian khẩn cấp, anh ta chẳng nghĩ nhiều, vội vàng nhỏ giọng nói với di động:

- Tôi muốn báo cảnh sát, trên sân thể dục trường Lạc Hà có người sắp bị giết!

“Tút tút…”

Thường Lãnh Phong mới nói xong những lời này, bỗng nhiên điện thoại bị mất liên lạc, mà di động của anh ta lại đen xì đúng lúc này, rõ ràng là hết pin rồi. Anh ta mắng thầm một câu trong lòng, Thường Lãnh Phong lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía tòa dạy học, lúc này mới hoảng sợ phát hiện, lúc trước Từ Hải còn ở đây không thấy nữa.

Thường Lãnh Phong nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn đỉnh cột cờ, nhưng bên trên rỗng tuếch, không xuất hiện cảnh tượng thê thảm như anh ta tưởng tượng. Nhưng lúc Thường Lãnh Phong sắp thở phào nhẹ nhõm, không ngờ trong tầm mắt anh ta xuất hiện một bóng người rất khủng bố.

Bóng người kia treo ở trên cột cờ cao cao, người thẳng tắp tràn đầy vết máu, hai con mắt nhầy nhụa máu lồi ra ngoài, huyết dịch còn chưa khô đang chậm rãi chảy xuôi theo cột cờ.

Đúng là Từ Hải bị xuyên thành xiên thịt!

Tiêu Mạch mở to mắt, phát hiện trời đã sáng hẳn, trong phòng đều giống như thường ngày, giống như kinh hồn đêm qua chỉ là một giấc mộng của hắn. Hắn cầm lấy di động bên gối theo bản năng, sau khi nhìn mới biết đã tới giữa trưa rồi.

Bởi vì không đi học, cho nên Tiêu Mạch không cần phải gấp, hắn chậm rãi xuống giường, rồi mở cửa phòng ra. Tiêu Mạch muốn đến phòng vệ sinh rửa mặt, nhưng đúng lúc này bỗng nhiên hắn có cảm giác tim đập nhanh, giống như sau lưng hắn có thứ gì nhìn chằm chằm hắn!

Hầu kết của Tiêu Mạch khẽ động, hắn quay đầu lại, nhưng phía sau trống rỗng, chỉ có cái gương cao bằng một người.

Tiêu Mạch cười muốn quay đầu đi, nhưng lập tức ý cười trên mặt hắn thay thế bằng hoảng sợ, bởi vì trong gương có cánh cửa khép kín! Nói một cách chính xác cánh cửa kia không khép hoàn toàn, bởi vì mặt trên còn có khe hở nhỏ.

Tiêu Mạch còn tưởng là mình hoa mắt, hắn dùng lực dụi mắt, sau đó nhìn chốt mở cửa phòng, nhưng cánh cửa trong gương không nhúc nhích tí nào. Cả người Tiêu Mạch ngây dại, nhưng đợi hắn hoàn hồn, bỗng nhiên cánh cửa kia chậm rãi mở ra, bàn tay vô cùng trắng xanh duỗi tới!

“A - -!”

Tiêu Mạch bị một màn này làm sợ gần chết, hắn kêu to muốn xoay người chạy trốn, nhưng hai chân mềm nhũn, cả người đều ngã ngồi trên đất, nhưng phát hiện cơ thể không sử dụng được chút sức lực.

Hắn hoảng sợ nhìn móng tay quỷ trong gương, niệm liên tục trong lòng:

- A di đà Phật… A di đà Phật…

Không biết có phải hắn tụng kinh có tác dụng hay không, cái tay kia giãy giụa một lát, không cam lòng duỗi trở về.

Cùng lúc đó, bỗng nhiên trong di động của hắn truyền đến âm thanh báo có tin nhắn.

- Bạn nhận được một tin nhắn ngắn mới, tin nhắn đến từ “Tôi”!

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 353

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.