Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin nhắn dự đoán tử vong

Phiên bản Dịch · 1625 chữ

Mỗi lần có tin nhắn mới, điện thoại sẽ có tiếng chuông nhắc nhở, nếu như trong điện thoại di động còn có ghi chú, như vậy còn sẽ hiện ra tên người.

Tiêu Mạch nghe xong, thần kinh yếu ớt của hắn nhất thời chưa kịp phản ứng, mãi cho đến khi tiếng chuông nhắc nhở lại một lần nữa vang lên, hắn mới nghe rõ ràng.

- Bạn có một tin nhắn mới, tin nhắn từ “tôi”!

Tiêu Mạch lấy tay lau đi mồ hôi lạnh trên mặt hắn, thử bò từ dưới đất dậy, nhưng chân hắn vẫn mềm nhũn, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ. Lại nhìn mặt gương quỷ dị, trong gương, cánh cửa kia đã khôi phục bình thường, giống như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác của hắn.

Trên thực tế, Tiêu Mạch còn rất khó có thể tin tưởng trên đời này thật sự tồn tại quỷ hồn.

Giờ phút này, hắn cũng không đoái hoài đến sự chỉnh chu thường ngày, kéo toàn bộ ga trải giường xuống, cùng một chỗ rơi xuống còn có chiếc điện thoại di động được đặt ở trên đó. Tiêu Mạch quỳ rạp trên mặt đất, lết về phía trước, đưa tay cầm lấy di động, nhìn lên một chút, quả nhiên trên đó có một tin nhắn mới, khi hắn nhìn thấy tên người gửi đến, nhất thời lại giật mình.

Phía trên hiển thị người gửi lại là “tôi”!

Tiêu Mạch quả thực có lưu số di động của hắn trong điện thoại, đương nhiên, tên lưu trên đó cũng là “tôi”.

- Chính mình gửi tin nhắn cho mình? Giống như ba cuộc điện thoại của Trương Hữu Sơn?

Nghĩ đến ba cuộc điện thoại trước khi chết của Trương Hữu Sơn, Tiêu Mạch cũng cảm thấy cả người rét run, trong nháy mắt liền có cảm giác hít thở không thông. Hắn vội vàng mở tin nhắn này ra, có lẽ mọi chuyện không có xấu như những gì hắn tưởng tượng.

- Nhìn thấy tin nhắn này, cậu tuyệt đối không nên sợ hãi, bởi vì đây cũng không phải là tin nhắn Lệ Qủy gửi tới lấy mạng cậu, mà chính là tin nhắn cứu mạng cậu. Cậu hẳn là nhìn thấy cánh cửa quỷ môn trong gương, mỗi ngày trong trường học đều xảy ra thảm kịch, cậu hẳn là cũng biết, tất cả giống như những gì cậu phỏng đoán, đó cũng không phải là chuyện do năng lực của con người gây nên, mà chính là oan hồn lệ quỷ!

Tôi biết cậu chỉ muốn lo cho thân mình, muốn tránh xa cuộc phong ba này. Nhưng thật xin lỗi, cậu cũng bị lệ quỷ để mắt tới, nếu như không nghĩ ra biện pháp ứng đối, thi thể của cậu…cũng xuất hiện ở…, không chỉ có cậu, tất cả mọi người trong lớp đều như thế.

Tôi có thể vì cậu dự đoán một chút trình tự tử vong. Đêm qua, Từ Hải bị giết, tối nay sẽ đến lượt Quyền Tiểu Đông bị giết, sau đó đến Minh Dạ, Trần Quát.

Tôi biết cậu đang hoài nghi tính chân thực của tin nhắn này, cho nên hãy để thời gian chứng minh đi.

Sau khi Tiêu Mạch nhìn xong nội dung tin nhắn, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là có tin hay không, mà là rốt cuộc tin nhắn này là do ai gửi cho hắn, vì sao trên điện thoại di động của hắn lại hiện lên tên người gửi là chính hắn.

Tiêu Mạch vội vàng gõ xuống mấy chữ “Ngươi là ai?” sau đó liền gửi đi.

Khoảng mấy giây sau, điện thoại lại có tiếng chuông báo tin nhắn đến, vẫn là đến từ “tôi”.

Tiêu Mạch mở tin nhắn này ra, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên đó, vẻ mặt của hắn càng thêm quái dị.

- Ngươi là ai?

Đây chính là tin nhắn hắn vừa gửi đi, giờ phút này lại một lần nữa gửi lại về di động của hắn. Suy nghĩ một chút, tình huống này chỉ có một khả năng, người gửi tin nhắn sử dụng số điện thoại giống hệt hắn. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại, điều này là không thể nào, nếu như số điện thoại của đối phương giống hệt hắn, vậy hắn vốn dĩ không nhận được tin nhắn của đối phương, giống như hắn vừa trả lời lại vậy.

Sau khi hắn gửi tin nhắn đi, cuối cùng người nhận được vẫn là chính hắn.

“Khụ khụ…”

Tiêu Mạch lại bắt đầu ho kịch liệt. Chuyện xảy ra mấy ngày nay, quả thật không thể tưởng tượng nổi. Đầu tiên là hắn nhận được cuộc điện thoại cầu cứu đến từ tương lai của Trương Hữu Sơn, sau đó lớp học của hắn giống như bị nguyền rủa, mỗi ngày đề sẽ có một người chết đi. Tiếp theo, hắn biết căn nhà mình ở thật ra là một tòa quỷ lâu, vừa rồi hắn còn thấy được quỷ môn, nhận được tin nhắn đến từ “tôi”.

- Con mẹ nó, mình thật sự thấy quỷ rồi!

Tiêu Mạch dùng sức gõ vào đầu mình, cảm giác đau đớn rất rõ ràng.

Hiển nhiên hắn không có nằm mơ, nhưng nếu như không phải là nằm mơ, chuyện mấy ngày gần đây, nên giải thích như thế nào đây?

Coi như trên đời này thật sự có quỷ, vì sao quỷ lại giết người? Vì cái gì lại chuyên giết hết sinh viên trong lớp hắn? Điều này không hợp lý, cũng không phù hợp với logic, nhưng nó lại vẫn đang xảy ra.

Tiêu Mạch càng nghĩ càng đau đầu, hắn dứt khoát gọi điện thoại cho bạn tốt Hoàng Lượng, hỏi một chút hôm qua có người bị giết hay không.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Tiêu Mạch yếu ớt hỏi.

- Hoàng Lượng, hiện tại cậu đang ở đâu?

- Tôi và đám người lớp trưởng đang ở trong lớp, sao thế?

- Không có gì, hôm qua có người bị giết không?

- Có, Từ Hải chết rồi, giống như đám người Trương Hữu Sơn, đều bị xiên chết trên cột cờ. Lớp trưởng là người chứng kiến chuyện này, hiện tại cảm xúc của cậu ta không ổn định, dựa theo lẽ thường, chiều hôm qua lẽ ra Từ Hải ngồi trên xe lửa về nhà, căn bản không có khả năng xuất hiện ở trường học….

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Mạch lại một lần nữa xem lại nội dung tin nhắn kia, trong đó có tất cả hai lần sử dụng dấu ba chấm, dấu ba chấm này xuất hiện đột ngột, cũng không phải là vì muốn lược bớt.

Hắn nghĩ, câu nói kia sẽ là như thế này.

- Nếu như không nghĩ ra biện pháp ứng đối, thi thể của cậu (một ngày nào đó) cũng xuất hiện ở (cột cờ trên sân thể dục).

Cũng không biết người gửi tin nhắn vì sao lại dùng dấu ba chấm ở đây, Tiêu Mạch chỉ có thể cho rằng người kia muốn khiến hắn chú ý, mới để dấu ba chấm.

Tuy hiện tại hắn không biết người gửi tin nhắn cho mình là người nào, nhưng có một chuyện hắn có thể chắc chắn, người kia nhất định là người quen của hắn. Phạm vi nhắc đến nhỏ như thế, nhất định là trong trường học, thậm chí là bạn cùng lớp.

Dù sao cảnh sát và nhà trường cũng không chú ý đến chuyện này, hơn nữa, người biết số di động của hắn rất ít, cho nên chỉ có thể là bạn cùng lớp. Suy nghĩ đến đây, Tiêu Mạch đột nhiên ngơ ngác một chút, bởi vì hắn giật mình nghĩ đến một vấn đề, người gửi tin nhắn sao lại biết chuyện hắn gặp cánh cửa kia trong gương?

Ngay đến chính hắn cũng vừa mới biết chiếc gương này cổ quái, nếu như tin nhắn này đến sớm hơn, hắn nhất định sẽ cảm thấy không biết làm sao. Nhưng sự thật là tin nhắn này lại đến đúng lúc như thế, một màn kinh khủng vừa biến mất, tin nhắn này liền tới.

Tiêu Mạch tuyệt đối không tin trên đời này sẽ có chuyện trùng hợp như thế xảy ra, nghĩ tới nghĩ lui, vấn đề chỉ có thể xuất hiện ở trên người mình. Có lẽ có người cài máy theo dõi trên người hắn, cũng có thể căn phòng của hắn đã bị người ta lắp máy theo dõi, nếu không phải như thế liền không có cách nào giải thích được.

Lúc này, Tiêu Mạch cũng lấy lại tinh thần, bởi vì muốn nhanh chóng tìm ra đáp án của vấn đề này, giờ phút này, hắn cũng hoàn toàn vứt bỏ tao ngộ ra sau đầu, chuyên tâm tìm kiếm máy theo dõi.

Hắn cởi quần áo, tỉ mỉ tìm một lần, những cũng không phát hiện ra điều gì. Sau đó, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tìm kiếm trong phòng, nhất là những nơi có thể nhìn thấy chiếc gương kia, hắn cũng không bỏ qua bất kỳ một nơi hẻo lánh nào. Nhưng tìm kiếm cả nửa ngày, hắn cũng không có thu hoạch được gì, giống như suy đoán của hắn về một máy theo dõi căn bản là không tồn tại.

Sự nghi ngờ lại bao phủ lấy hắn, có lẽ hắn sẽ vẫn luôn hãm sâu vào trong đó, không có cách nào tự kiềm chế.

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 319

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.