Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia Nhập Điều Tra

Phiên bản Dịch · 1658 chữ

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, trong lúc này Tiêu Mạch vẫn đợi ở trong phòng, mỗi ngày ngoại trừ sợ hãi nhìn chằm chằm cái gương ra, thì chỉ gọi điện cho Hoàng Lượng, biết tất cả mọi chuyện từ chỗ anh ta.

Trong điện thoại, hắn từng thăm dò Hoàng Lượng nhiều lần, nhưng câu trả lời của Hoàng Lượng không có sơ hở gì. Hoài nghi Hoàng Lượng, đây là chuyện đúng lý hợp tình, không nói đến tòa nhà này thật sự là quỷ lâu hay không, chỉ riêng từ khi Tiêu Mạch chuyển đến đây, trong nhà hắn có tổng cộng hai người đến, tất nhiên một người là hắn, người còn lại là Hoàng Lượng.

Cho nên người có khả năng đặt máy theo dõi ở nhà hắn, theo lẽ thường chỉ có Hoàng Lượng mới làm được. Tạm thời không nói chuyện này nữa, Tiêu Mạch biết được từ chỗ Hoàng Lượng, trong hai ngày lần lượt chết hai người, theo thứ tự là Quyền Tiểu Đông, Trần Quát!

Bất luận là thân phận người chết, hay là trình tự người tử vong, đều giống như tin nhắn gửi tới, nội dung tin nhắn trở thành sự thật rồi!

Tiêu Mạch không biết hiện giờ hắn có tâm tình gì, vô cùng sợ hãi? Hay hơi mừng thầm không biết tại sao. Nếu không phải trùng hợp, như vậy nội dung tin nhắn là thật, vậy chẳng khác nào nói cho hắn, “hung thủ” kia sẽ không bỏ qua cho hắn. Sớm muộn gì hắn cũng như những người đó, chết thảm trên cột cờ cao cao.

Nếu thật sự là như vậy, vậy hắn chỉ có thể tin tưởng nội dung trong tin nhắn, hay nói cách khác là tin tưởng người thần bí kia.

Tiêu Mạch không phải người lỗ mãng, trái lại tâm tư của hắn rất tinh tế, cho nên hắn sẽ không làm qua loa rồi đưa ra quyết định. Hắn phải đợi một chút, hắn tin người thần bí kia còn gửi tin nhắn cho hắn, cho dù không biết mục đích của người nọ là gì, đang ở đâu, nhưng chắc là hắn có tác dụng với người nọ.

- Trong bảy ngày chết bảy người, không biết đám lớp trưởng có tra ra được gì không.

Bởi vì chưa gia nhập tiểu tổ điều tra của đám Thường Lãnh Phong, cho nên Tiêu Mạch không hỏi Hoàng Lượng nhiều, chỉ hỏi người chết là ai, tướng chết thế nào. Dù sao lúc trước là hắn từ chối tham dự chuyện này, hiện giờ lại đào gốc bới rễ hỏi người ta, đây rõ ràng cho thấy đang vả mặt mình.

Lúc này Tiêu Mạch đưa ra một quyết định, hắn định gia nhập tiểu tổ của Thường Lãnh Phong, ít nhất phải biết những phát hiện gần đây của bọn họ. Nghĩ xong, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Lượng:

- Cậu nói với lớp trưởng một tiếng, nói tôi muốn điều tra chuyện này với các cậu…

Tắt điện thoại, Tiêu Mạch thay quần áo sạch sẽ đi ra ngoài.

Đi tới hàng hiên, Tiêu Mạch không khỏi nghĩ tới lời đồn quỷ lâu, trong lòng hắn phát lạnh nhìn về phía hàng xóm. Ở trong ấn tượng của hắn hàng xóm bên cạnh là một nhà thím Vương, một lão thái thái vẻ mặt hiền lành, mỗi ngày gặp hắn sẽ cười chào hỏi với hắn, còn dặn hắn phải chú ý giữ ấm.

Một người nhiệt tình như thế lại là quỷ sao? Có đánh chết Tiêu Mạch cũng không tin. Nhưng thật sự có điểm kỳ lạ, bởi vì từ lúc hắn chuyển vào chưa bao giờ nộp tiền điện nước, cho dù trước kia còn dư lại tiền cũng dùng hết rồi.

Nghĩ vậy, Tiêu Mạch không suy nghĩ tiếp, dũng cảm đi tới trước cửa nhà thím Vương, sau đó gõ cửa đầy rỉ sắt.

“Két - -!”

Ai ngờ hắn mới gõ cửa, vậy mà cửa chậm rãi mở ra, mùi nấm mốc gay mũi phả vào mặt.

“Khụ khụ - -!”

Bị mùi hương này kích thích, Tiêu Mạch lại không nhịn được ho khan, trên mặt cũng có chút ửng đỏ. Lúc này dự cảm không tốt bao phủ hắn, bởi vì mùi hương này không nên có ở một ngôi nhà bình thường, chỉ xuất hiện ở căn phòng không có người ở nhiều năm rồi.

Tuy nghĩ tới chuyện này, nhưng Tiêu Mạch vẫn không chùn bước tiến vào trong, không chính mắt nhìn thấy hắn sẽ không tin tưởng.

Vừa tiến vào, mùi hương này càng đậm hơn, trên mặt đất, trên tường, trên trần nhà, khắp nơi đều là tro bụi, khắp nơi đều là mạng nhện khiến người ta ghét bỏ. Bức mành kéo căng, cả căn phòng đều có vẻ vô cùng âm u…

Đi trên lớp tro bụi thật dày, hắn có thể nghe rõ tiếng dấu chân vùi vào trong lớp bụi.

Cái bàn, các vật dụng đồ điện được vứt đống sang một bên, rõ ràng cũng từng có người tiến vào, có lẽ là thân thích người nhà này, cũng có thể là kẻ trộm vặt, tóm lại đều để lại những thứ bỏ đi.

Cảnh tượng như vậy khiến Tiêu Mạch ê ẩm trong lòng, không phải cảm thấy thất vọng với kiên trì của hắn, mà cảm thấy thương tiếc với cảnh ngộ một nhà gặp phải. Có lẽ trước khi đi vào giấc ngủ thím Vương còn đang dặn dò bạn già ngày mai phải đi tập thể dục buổi sáng, có lẽ cháu trai (cháu gái) bà đang chờ mong ngày mai bà nội sẽ nấu đồ ăn ngon cho bọn chúng… Nhưng toàn bộ chuyện này bị tai nạn xóa bỏ.

“Cộp cộp…”

Tiêu Mạch cảm khái rất nhiều, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ ở phía sau, hắn hoảng sợ vội vàng quay đầu nhìn, nhưng phát hiện phía sau trống rỗng. Đúng lúc hắn muốn xoay người rời đi, đã thấy cửa vốn để khe hở nhỏ chẳng biết đóng lại lúc nào!

“Haizz!”

Tiếng thở dài khổ sở bay vào tai hắn lần hai, Tiêu Mạch nghe xong sợ tới mức mặt không còn chút huyết sắc, vội vàng lảo đảo lùi về sau hai bước, nhưng đột nhiên hắn đang lùi về phía sau liền dừng lại, bởi vì hắn… Giẫm lên chân một người!

“A - -!”

Tiêu Mạch hét to một tiếng, quay đầu lại nhìn thì thấy một đứa bé trai đang đứng ở đó. Đứa bé mặc đồng phục, sắc mặt tím tái nghiêm trọng, lúc này đang ôm cổ với vẻ đau đớn.

Tiêu Mạch cố gắng duy trì trấn tĩnh, hắn nhìn đứa bé trai kia, mà đứa bé trai kia cũng đang nhìn hắn. Không biết hai người nhìn nhau bao lâu, mãi đến khi một bóng dáng quen thuộc tiến vào tầm mắt hắn, người kia là thím Vương.

Thím Vương đi đến bên cạnh đứa bé trai kia, lập tức ôm nó vào trong lòng, đứa bé trai vô cùng hưởng thụ, đau đớn trên mặt cũng giảm bớt rất nhiều.

- Vương, Vương…

Tiêu Mạch thử gọi thím Vương, nhưng cuối cũng không thể kêu lên. Thím Vương quay đầu lại, tuy trên mặt cũng tím đen, nhưng vẫn là gương mặt hiền lành lúc trước, bà ta nhìn Tiêu Mạch cười khẽ nói:

- Cháu không phải sợ, chúng tôi sẽ không làm cháu bị thương.

Tiêu Mạch cố gắng không để chân nhũn ra gật đầu theo bản năng, sau đó nghe thím Vương nói thêm:

- Cháu là người duy nhất có thể nhìn thấy chúng tôi trong nhiều năm qua, cũng là người sống duy nhất ở đây, thực ra chúng tôi đều nghi ngờ, vì sao cháu lại đến đây sống?

Thím Vương nói xong, Tiêu Mạch liền cảm thấy không khí xung quanh giảm đi vài độ, vậy mà trong phòng đã đứng đầy người! Hắn đều quen thuộc với những gương mặt này, đều là hộ gia đình trong tòa nhà này, chẳng qua sắc mặt khó coi hơn lúc trước.

Tiêu Mạch hiểu rõ trong lòng, những người này đều là ma!

Tiêu Mạch không lập tức trả lời, lúc này hắn nghe bọn họ cùng hỏi:

- Vì sao cậu đến đây sống!

- Vì sao lại đến đây sống!

- Vì sao…

Lúc Tiêu Mạch đi ra hành lang, quần áo của hắn đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cảm giác lạnh thấu xương vẫn chưa mất đi. Sự thật này quá đáng sợ, vậy mà hắn sống nhiều năm với một đám quỷ hồn, hắn nghĩ đến trong lúc hắn ngủ say, có lẽ bên cạnh giường có một số bóng người đang đứng, ở bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn chăm chú.

Nghĩ tới đây, Tiêu Mạch rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu không nghĩ tiếp nữa, nhưng hắn đã có quyết định rồi, chắc chắn sau này sẽ không quay về. Cho dù những quỷ hồn này sẽ không hại hắn, nhưng hắn nhất định phải lo lắng đề phòng mỗi ngày.

Sau khi rời khỏi quỷ lâu, Tiêu Mạch chạy như điên, đến giữa trưa, hắn đi tới phòng học ở trường.

Tính cả hắn, trong phòng học có tổng cộng sáu người. Theo thứ tự là lớp trưởng Thường Lãnh Phong, bí thư chi bộ Thần Tình, bạn tốt của hắn Hoàng Lượng, cùng với đôi tình nhân Tần Hữu Như Trương Đạt.

Mấy người nói chuyện phiếm vài câu, sau đó quay lại nói chuyện chính.

- Tiêu Mạch cậu mới gia nhập vào, có một số việc cậu cũng không biết, cho nên tôi nói cho cậu nghe thành quả điều tra mấy ngày gần đây của chúng tôi trước.

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 312

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.